Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

89: Chỗ hồ ly nhỏ bình thường dùng để chứa cái đuôi thật chặt và nóng quá

Dòng nước dâm đãng chảy xuống hậu huyệt, vừa đúng lúc làm chất bôi trơn cho việc ra vào của chiếc đuôi, khiến nơi đó nhanh chóng trở nên ướt át bừa bãi.

Ôn Quân Trúc dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, khóe môi anh thoáng cong lên, nụ cười như gió xuân, nhưng trong mắt Kiều Vận Chỉ lại mang một vẻ khác.

Cô chỉ nhìn thấy một con ác quỷ đang nhe nanh. Mặc dù vậy, cơ thể cô vẫn thành thật run rẩy vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

Thân mình cô run lên, phía dưới hai cái miệng nhỏ cũng bắt đầu không tự chủ được co rút, kẹp chặt khiến eo Ôn Quân Trúc tê rần.

"Tê — tiểu hồ ly sao lại run rẩy dữ dội thế này, là sợ sao? Hả?"

"Nhưng không đúng a, sợ hãi sao lại còn kẹp chặt như vậy chứ? Đó là... hưng phấn sao?"

Tâm tư hoàn toàn bị chạm trúng, Kiều Vận Chỉ nghe những lời nói thẳng thừng của anh mà toàn thân nóng bừng. Đôi tay đặt trên gối nắm chặt thành quyền, cô cố tình lảng tránh câu hỏi này.

Rất rõ ràng, Ôn Quân Trúc không có ý định buông tha cô, "Tiểu hồ ly tự mình nói đi, là sợ hãi hay là hưng phấn nào?"

Trốn cũng không thoát, Kiều Vận Chỉ nhắm mắt lại, một bộ dáng thà chết chứ không đầu hàng, "Đều, đều có."

Tiếp đó, cô nghe thấy Ôn Quân Trúc khẽ cười nhạo một tiếng, chiếc đuôi bị rút ra khỏi hậu huyệt.

Cô đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng Ôn Quân Trúc sẽ cứ thế buông tha mình. Vội vàng mở to mắt, cô chỉ thấy anh đưa một ngón tay vào hậu huyệt.

"Cho cái miệng nhỏ phía trước ăn, phía sau cũng không thể không cho ăn a. Chúng ta phải mưa móc chia đều, đúng không? Tiểu hồ ly."

Kiều Vận Chỉ còn muốn thử van xin, lời nói còn chưa thốt ra, đã bại trận dưới ánh mắt của anh.

"... Đúng."

"Lúc này mới ngoan."

Ôn Quân Trúc lại cho thêm ngón tay thứ hai vào bên trong. Sau khi nới rộng vừa đủ, anh mới rút các ngón tay ra.

Dương vật đang dâng trào chống vào cửa huyệt, đầu nấm thử thăm dò chen vào một chút.

Kiều Vận Chỉ nhíu mày vì cảm giác đầy căng, cô hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra, cố gắng thả lỏng vùng đất đã lâu không được khai phá hoàn toàn.

"Ngô... Căng quá... Chậm một chút..."

Ôn Quân Trúc vẫn duy trì tốc độ đều đặn, từ từ đẩy vào với một lực không thể kháng cự.

Dưới sự cố gắng của Kiều Vận Chỉ, cuối cùng cô cũng thuận lợi nuốt trọn dương vật thô to của người đàn ông. Khi hậu huyệt chật hẹp hoàn toàn chứa đựng được anh, cô đã ướt đẫm mồ hôi.

"Căng quá, lớn quá..."

Kiều Vận Chỉ nhíu chặt mày lắc đầu, đôi tay nắm bóp chiếc gối mềm mại, muốn tránh né, nhưng lại không dám.

Chờ cô hơi thích nghi một chút, Ôn Quân Trúc bắt đầu rút ra đẩy vào bên trong.

"Chỗ tiểu hồ ly bình thường dùng để chứa cái đuôi thật chặt và nóng quá a."

"Ngô... Anh đừng nói..."

"Bảo anh đừng nói sao lại cắn chặt thế, xem ra tiểu hồ ly thật sự rất thích nói dối a."

Kiều Vận Chỉ luôn cảm thấy lời nói của Ôn Quân Trúc có ẩn ý khác, nhưng tình huống hiện tại không cho phép cô suy nghĩ kỹ càng.

"Giống như, hôm nay tiểu hồ ly nói dối là muốn đi sửa bản thảo vậy, em nói đúng không? Hả?"

Nói rồi, anh đột nhiên tăng tốc độ thao lộng cô, đồng thời đưa hai ngón tay vào bên trong huyệt đạo đâm chọc.

Đã làm quá nhiều thứ, Ôn Quân Trúc gần như biết rõ từng điểm mẫn cảm của cô như lòng bàn tay. Chỉ trong chốc lát, anh đã thuận lợi tìm thấy một khối nhỏ nhô lên nhạy cảm nhất của cô.

Anh thuần thục đặt tay lên, xoa nắn, sờ xung quanh, thậm chí ấn vào.

"Ha a... Bỏ đi... Em không cố ý... Ngô a... Em xin lỗi..."

Kiều Vận Chỉ không kìm được nhấc eo lên, vừa như né tránh lại vừa như đón nhận. Lời van xin không đổi lại sự thương tiếc của Ôn Quân Trúc, ngược lại còn đổ thêm củi vào lửa dục vọng của anh, đốt cháy bùng bùng.

Không đợi ngón trỏ và ngón giữa rút ra khỏi cơ thể cô, cô lại chờ đợi ngón cái của anh ấn lên tiểu hạch yếu ớt.

"A a a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com