Chương 38: Kẹp chặt đồ chơi nhỏ, quỳ nghiêm không được cao trào
Tự nhiên mình thấy xưng em cũng hay hay nên chắc mình đổi qua em luôn
Sự va chạm đột ngột khiến Tần Niệm phát hiện dưới thân mình vẫn luôn nóng lên. Sự kích thích hơi lạnh như thêm một củi lửa vào dục vọng của em, chỗ đáy chậu không kìm được mà co rút hai cái.
Cảm giác dính vào người em bị hành động của em tác động: “Đang động đậy à?” Lần dạy dỗ này, Thẩm Thời hầu như không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để sỉ nhục em.
Ngón tay khẽ véo môi âm hộ, trơn ướt đến nỗi anh ấy gần như không nắm được. Một bên môi âm hộ hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay anh ấy, động tác như thể xoa nắn, cũng như thể đang đùa bỡn. Đầu ngón tay kích thích môi âm hộ, tiếng nước tràn ra, xấu hổ đến Tần Niệm toàn thân đỏ bừng, chất lỏng bên dưới dường như càng nhiều hơn.
“Một mình trốn đi lúc đó, chỗ này ướt như vậy, phải làm sao bây giờ?”
Lời nói dường như mang theo một chút ý cười, Tần Niệm xấu hổ đến nỗi hận không thể tàng hình, nhưng cảm giác bị anh ấy xoa bóp, vuốt ve chỗ thịt mềm mại dưới thân lại khiến em lưu luyến.
Dục vọng là khó chống lại, Tần Niệm bị anh ấy xoa bóp chỗ thịt mềm xấu hổ, dâm thủy càng ngày càng nhiều, em nhớ lại lần trước, cảnh em phun nước trên ghế của anh ấy.
“Ngô…” Hơi thở em trở nên dồn dập, tiếng thở dốc bị em kìm nén trong cổ họng, Tần Niệm biết mình đã ở vào điểm giới hạn.
Em đã quỳ không còn quá chuẩn, Thẩm Thời cũng vẫn luôn quỳ một gối bên cạnh em, nửa vai anh ấy ở trước mặt em, em quá muốn dựa vào rồi.
Dục vọng cao trào đang đập loạn xạ trong cơ thể, cơ thể trần trụi của em quỳ hoàn toàn không có chỗ nào để mượn lực, căn bản không thể phóng thích.
“Nói cho tôi biết, tay em đặt ở đâu.”
Thẩm Thời vẫn không buông tha em, một bàn tay không nhanh không chậm vuốt ve qua lại dưới thân em, em gần như sắp dựa vào vai anh ấy, anh ấy hơi nghiêng đầu, hơi thở toàn bộ phả vào tai em.
Là hơi thở của anh ấy, Tần Niệm nhất thời mê loạn, tham lam hít hà mùi hương của anh ấy, cuối cùng cũng dựa vào người anh ấy, hai tay cũng đưa ra phía sau tìm kiếm.
Trong đầu Tần Niệm hỗn loạn, hình ảnh từ ngày hôm đó trên ghế của anh ấy, quay về những đêm khuya, em một mình trốn trong chăn, giống như anh ấy vuốt ve chính mình, và còn cảnh em giống như một con cá rời khỏi nước khi sắp cao trào.
Ái dục mạc cực với sắc, sắc chi vi dục, này đại vô ngoại.
Tiểu Ngạn Trang Trị đã làm, Tần Niệm vẫn luôn không hiểu, tại sao dục vọng của em lại mãnh liệt đến vậy, em không những không thể từ bỏ, thậm chí còn chủ động đi tìm. Nhưng, ngay cả Phật Tổ cũng nói “Sắc chi vi dục, này đại vô ngoại”, em lại không thành Phật, chẳng qua là một phàm nhân tục thế, vậy thì trong dục vọng tạm thời quên đi những cái gọi là đúng đắn, chỉ thỏa mãn dục niệm, chỉ hỏi một câu chính mình muốn gì, cũng không thể coi là tội ác tày trời, đúng không?
Thẩm tiên sinh, khoảnh khắc này, em chỉ muốn lại gần anh, chỉ muốn đắm chìm trong hơi thở của anh, cũng có thể được tha thứ, đúng không?
Thẩm Thời không động đậy, mặc cho em dựa vào người mình, nhìn em đưa hai tay ra phía sau, gần chỗ âm đạo, luồn đầu ngón tay vào khe mông, sau đó nhẹ nhàng banh mông mình ra.
“Ở, ở chỗ này, tay ở chỗ này.”
Thẩm Thời dừng động tác trong tay, Tần Niệm lại run rẩy lên, dục vọng khó kìm nén, em muốn anh ấy vuốt ve, muốn xoa nắn âm vật, muốn kẹp chặt hai chân.
Em thực ra cũng không biết tình dục là gì, nhưng xuất phát từ bản năng, em khao khát sự phóng thích tình dục.
Thẩm Thời thu tay lại, lấy một cái đồ chơi rung nhỏ từ trong hộp dụng cụ bên cạnh, đặt vào cửa âm đạo em, không bật lên.
“Bây giờ nói cho tôi biết, khi làm như vậy, em suy nghĩ gì?”
Anh ấy muốn biết, không phải là em bây giờ muốn gì, mà là khi em một mình lén lút giải quyết dục vọng, em muốn điều gì nhất.
Trả lời điều đang muốn, em không cần suy nghĩ, nhưng trả lời câu hỏi của anh ấy, em cần phải phân tâm để suy nghĩ và hồi ức.
Ngược cũng không nhất định là đối với cơ thể, cũng là cưỡng bức người chịu ngược, khi bị chi phối bởi dục vọng khó chịu đựng, phải thoát ly dục vọng để điều động suy nghĩ của một người tỉnh táo.
Sự mê loạn và lý trí quấn quýt xé rách, giống như một sợi dây khóa chặt một bàn tay dục vọng, mặc kệ nó có hoành hành trong cơ thể thế nào, cũng không thể được phóng thích.
“Ngô… Ân…” Âm cuối run run, tiếng thở dốc bị Tần Niệm kìm trong cổ họng tràn ra, ngay cả lời nói cũng không trọn vẹn.
“Chủ, chủ nhân… Chủ nhân, chủ nhân biết…”
Giọng Thẩm Thời khàn đặc: “Tôi biết cái gì? Hả?”
Tần Niệm bị dục vọng chi phối, Thẩm Thời cũng chưa chắc có thể kiểm soát hoàn toàn.
Anh ấy nghiêng đầu nhìn, em vẫn banh hai cánh mông của mình, sắc hồng trên người lại thâm thêm một tầng.
“Chủ nhân biết em, em muốn cái gì.”
Một bàn tay khác theo sống lưng trượt đến gáy em, nắm lấy, giọng nói thanh lịch gợi cảm rơi vào tai em: “Vậy thì khom lưng, banh mông mình ra thật kỹ.”
Tần Niệm ngoan ngoãn khom lưng, khe mông bị em banh rộng hơn một chút.
Thẩm Thời bật đồ chơi rung nhỏ, nhưng không hoàn toàn ấn vào bộ phận nhạy cảm của em, chỉ là như chạm vào không chạm vào mà từ cửa âm đạo theo khe mông đi thẳng ra phía sau. Đồ chơi rung nhỏ thỉnh thoảng chạm vào chỗ thịt non ở khe mông bị em banh ra, sự rung động rất nhỏ cũng có thể khiến dưới thân Tần Niệm một trận tê ngứa. Cái huyệt đó chưa từng được sử dụng, đường đi chưa từng bị xâm phạm, khờ dại khao khát phát huy tất cả tác dụng của nó.
“Ngô… Không, chủ nhân… Ngô… Không cần…”
Thẩm Thời véo đồ chơi rung nhỏ, hoàn toàn dán vào hoa cúc của em.
“Chủ nhân, chủ nhân, cầu xin anh… Chủ nhân…”
“Ngồi dậy, quỳ cho đàng hoàng.”
Thẩm Thời cũng không để ý lời cầu xin của em, vẫn giữ đồ chơi rung nhỏ chặt vào hoa cúc của em.
Tần Niệm cắn răng ngồi dậy, tiếng thở dốc nặng nề, sợi dây lý trí sớm đã đứt đoạn, nhưng, dạy dỗ cũng không chỉ là vứt bỏ lý trí. Em bị dục vọng và mệnh lệnh của anh ấy chi phối, khi em sắp bị dục vọng đẩy lên đỉnh cao, mệnh lệnh của anh ấy lại ngăn em lại một cách thô bạo.
Thẩm Thời lại một lần nữa ra lệnh: “Quỳ cho đàng hoàng, bỏ tay ra.”
Tần Niệm thẳng người, bỏ tay khỏi mông, đồ chơi rung nhỏ và đầu ngón tay anh ấy bị mông em kẹp lấy.
Dục vọng không phải là kẻ kéo cuối cùng, Thẩm Thời mới là: “Quỳ cho đàng hoàng, mông kẹp chặt đồ chơi rung nhỏ, không được làm rơi.”
Tần Niệm cắn môi dưới, nước mắt chảy xuống, hoảng loạn lắc đầu: “Không, không cần, chủ nhân, em không làm được, chủ nhân, em không làm được.”
Đầu ngón tay Thẩm Thời từ từ rút ra ngoài: “Không làm được, sẽ có trừng phạt.”
“Chủ nhân… Không, không cần, ngô…”
Đầu ngón tay Thẩm Thời rời khỏi khe mông em, Tần Niệm gần như dùng hết toàn bộ sức lực siết chặt cơ bắp dưới thân, mới có thể miễn cưỡng kẹp chặt đồ chơi rung nhỏ.
Nhưng càng kẹp chặt, sự rung động của đồ chơi rung nhỏ ở hoa cúc càng rõ ràng, rung động theo khe mông lan tràn ra phía trước và phía sau, truyền đến xương cụt, rồi lại truyền đến âm vật. Tần Niệm khóc ra, nhưng lại bị dục vọng tra tấn đến nỗi dường như không còn nước mắt.
Sự rung động rõ ràng nhất dừng lại ở chỗ hoa cúc, vì kẹp chặt mông, sự rung động làm môi âm hộ cũng run rẩy rất nhỏ, nhưng lại không phải chạm trực tiếp. Hai mảnh môi âm hộ như có như không tạo ra một chút ma sát, dâm thủy nhiều đến nỗi bắt đầu nhỏ giọt.
Thẩm Thời đặt lòng bàn tay lên thịt mông em xoa xoa, đây gần như là một sự dụ dỗ. Lòng bàn tay vuốt ve còn mê hoặc lòng người hơn sự rung động của đồ chơi rung nhỏ, Tần Niệm tự nhiên càng muốn anh ấy vuốt ve.
Lòng bàn tay cảm nhận được cảm giác thịt tròn trịa của mông em, Thẩm Thời cũng rõ ràng trạng thái của mình. Dục vọng lại cương cứng thêm một vòng, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh ấy: “Không có lệnh của tôi, không được cao trào.”
Tần Niệm sắp không chịu đựng nổi, liều mạng lắc đầu: “Chủ nhân, chủ nhân…” Em muốn nói em không làm được, nhưng lời nói đã không trọn vẹn.
“Chủ, chủ nhân, chủ nhân có thể ôm em một cái không…”
Bốp!
Khoảnh khắc nghe rõ những lời này của Tần Niệm, Thẩm Thời đột nhiên nhíu chặt mày, không chút do dự, lại một lần nữa giáng bàn tay vào mặt em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com