Chương 64
Khi buổi tiệc gần kết thúc gia đình Thái Hanh lên sân khấu để gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả khách mời, đến khoảng mười giờ tối các khách mời bắt đầu lục tục ra về với nhiều lời chúc tốt đẹp làm bừng sáng cả khu nhà, kết thúc một buổi tối đầy ý nghĩ.
"Bé con, chúng ta về thôi." Thái Hanh nói nhỏ với cậu.
Ánh mắt Chính Quốc tỏ vẻ thắc mắc: "Sẵn ở đây rồi cậu không định thay quần áo rồi mới về à?"
Thái Hanh lắc đầu, vẻ mặt vẫn đầy sự tự tin: "Thay làm gì chứ? Nhìn chúng ta giống như mới kết hôn vậy. Tôi mặc vest đen, còn cậu mặc vest trắng, thay ra thì tiếc lắm."
"Nói chuyện đàng hoàng chút, người lớn đang ở đây đấy." Chính Quốc nhướng mày rồi đạp chân Thái Hanh một cái, giọng nghiêm túc.
Anh cười khẽ, không tỏ ra bận tâm lắm.
Cách đó không xa, phụ huynh hai bên vui vẻ bắt tay nhau, trao đổi những lời chúc mừng.
Kim Thiết Quân nở nụ cười rạng rỡ, bắt tay Uông Thành Trí: "Cảm ơn gia đình anh đã đến dự buổi tiệc cùng chúng tôi. Không ngờ bọn trẻ lại là bạn cùng phòng của nhau, thật là một sự trùng hợp thú vị."
Uông Thành Trí cũng cười tươi, cảm xúc tràn đầy: "Chúng tôi rất vui khi được tham gia, cũng là một niềm vui khi thấy bọn trẻ hòa hợp đến vậy."
"Không biết những món ăn hôm nay có làm hài lòng mọi người không? Tôi thật sự bất ngờ khi nhận được đơn hàng lớn từ ngài Kim đấy." Lý Tiệp Trân đứng bên cạnh từ tốn nói.
Châu Thục Quỳ với nụ cười ấm áp và sự chân thành, nhẹ nhàng chạm vào vai bà: "Trên cả mong đợi ấy chứ. Những món ăn không chỉ ngon mà còn đẹp mắt, Thái Hanh đã giới thiệu nhà hàng của chị với chúng tôi và chúng tôi thực sự rất hài lòng với sự lựa chọn này."
Người lớn trò chuyện vui vẻ nhưng bên này, nhóm nhỏ lại gặp chút khó khăn trong việc giao tiếp.
Lư Nghiêm thở dài lần thứ ba, vẻ mặt đầy mệt mỏi: "Cậu phiền quá, nếu muốn biết gì thì qua bên đó mà hỏi đi."
"Không được đâu, làm vậy sẽ lộ hết. Cậu thử đoán xem hai người bên đó đang nói gì đi." Thẩm Hoắc tất nhiên không muốn như vậy rồi.
Bên đó là Albert và Tiêu Minh, là hai người mà họ đang âm thầm quan sát từ xa, cả hai trò chuyện với nhau tạo thành một góc khuất trong buổi tiệc. Mặc dù không thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng sự hoà hợp của họ tạo nên một bầu không khí khó đoán.
"Chắc là mấy chuyện như trao đổi thông tin liên lạc, xin số điện thoại hay tài khoản mạng xã hội chăng?" Lư Nghiêm vu vơ nói, "Cậu quan tâm làm gì?"
Thẩm Hoắc chột dạ, lúng túng cất lời: "Thì, thì quan tâm bạn bè chút thôi mà. Nhóc Tiêu Minh ngây thơ dễ dụ thế kia, không khéo bị lợi dụng mất. Cậu nhìn xem, tên con lai mắt xanh đó hệt như con cáo già vậy."
Lư Nghiêm liếc nhìn Thẩm Hoắc, khóe môi khẽ nhếch lên: "Thật không? Hay là cậu có lý do nào khác để bận tâm đến cuộc trò chuyện của họ?"
Thẩm Hoắc gượng gạo, ánh mắt thoáng dao động, nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh. Cậu ta không muốn thừa nhận rằng mình lo lắng nhiều hơn là vì "quan tâm bạn bè." mỗi khi nhìn Tiêu Minh trò chuyện cùng Albert, cậu ta lại cảm thấy có chút khó chịu, như thể có điều gì đó không ổn.
Lư Nghiêm không có kiên nhẫn nữa, trực tiếp đi về trước.
...
Đèn hành lang ký túc xá đã bật sáng, ánh sáng yếu ớt lại đủ để chiếu sáng con đường nhỏ cả hai đang bước về.
Thái Hanh cầm trên tay một hộp bánh, là phần bánh kem anh cố tình mang về từ bữa tiệc cho bé con của mình, hộp bánh nằm gọn trong tay anh như một dấu ấn nhỏ từ buổi tiệc đầy niềm vui.
Cả hai im lặng suốt dọc đường, không ai nói gì, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng hòa cùng những nhịp thở đều đều trong không gian tĩnh mịch. Ánh sáng le lói của đèn hành lang phản chiếu lên họ, tạo nên một khoảnh khắc bình yên, nơi không cần lời nói nhưng vẫn có sự gắn kết vô hình giữa hai người.
Cửa ký túc xá vừa mở ra, chưa kịp bước vào hẳn Chính Quốc đã bất ngờ bị kéo mạnh vào bên trong, cậu chưa kịp phản ứng thì đôi môi ngọt ngào kia đã áp chặt lên môi mình.
Hơi thở của cả hai hòa quyện trong sự bất ngờ, còn không gian xung quanh dường như ngừng lại, chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt và sự gần gũi bất ngờ chiếm lấy cả tâm trí cậu.
Tiếng ngân ngọt ngào trong cổ họng Chính Quốc bị chặn đứng, hơi thở cậu trở nên gấp gáp khi đôi môi của Thái Hanh áp sát không chút kẽ hở. Cậu cố gắng chống hai tay lên ngực anh, tạo khoảng cách nhỏ như muốn ngăn cản nhưng sự gần gũi đầy mạnh mẽ khiến cậu cảm thấy khó khăn trong việc phản kháng.
Trái tim đập loạn nhịp, không rõ là do bất ngờ hay do cảm xúc lạ lẫm đang trỗi dậy trong khoảnh khắc thân mật ấy.
"Đừng đẩy anh ra nữa có được không... anh đã cố gắng chờ về đây để được hôn bé mà." lại thế rồi, Thái Hanh lại bày ra chiêu nũng nịu với cậu.
Cũng nhờ kiểu xưng hô này mà Chính Quốc chưa bao giờ từ chối anh hết.
"Nhưng anh phải hứa là không được gấp gáp như vậy nữa." chỉ có cách là chiều theo anh.
Thái Hanh vòng tay bế cậu, lưng cậu tựa lên cửa ký túc xá, cảm giác bị giam giữ dâng lên: "Được, được, anh nghe bé yêu hết."
Có như vậy Chính Quốc mới hài lòng mà chủ động vòng tay ôm cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Bé con lúc nào cũng hôn một cách dịu dàng, như mỗi lần chạm môi đều mang theo sự e ấp và tinh tế. Nhưng chàng Vương tử lại khác, anh luôn là người dẫn dắt, biến những cái chạm nhẹ đó trở nên sâu hơn và mãnh liệt hơn, như muốn khắc ghi khoảnh khắc ấy thật đậm nét trong trái tim cả hai.
Trong sự đối lập này tìm thấy sự hòa hợp, một vũ điệu ngọt ngào giữa sự dịu dàng và niềm đam mê không thể dừng lại.
...
Lương Băng ngồi trên giường, vẫn cảm nhận được sự thư thái sau khi vừa tắm xong. Cô nàng mỉm cười tay cầm chiếc điện thoại với số điện thoại của Thái Hanh, là món quà quý giá từ buổi tiệc. Ánh mắt cô tràn ngập sự hứng thú mong chờ, khi suy nghĩ về những khả năng tốt đẹp và triển vọng của mối quan hệ giữa họ trong tương lai.
Những viễn cảnh về nhiều cuộc trò chuyện thú vị, khoảnh khắc đáng nhớ khiến tâm trí cô không ngừng dâng trào, làm cho trái tim cô rộn ràng với sự háo hức.
Chàng Vương tử đó đúng là người đặc biệt trong mắt cô nàng.
Lương Băng cảm thấy hoàn toàn tự tin về cả ngoại hình và gia thế của mình, cô tin rằng với sự tương xứng rõ ràng giữa hai bên, mối quan hệ của họ chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ trọn vẹn từ cả hai gia đình. Cô đã tưởng tượng cảnh nhận được lời chúc phúc từ người lớn, tin tưởng rằng mọi thứ sẽ suôn sẻ và hoàn hảo.
Ánh sáng từ màn hình tạo nên một sự hiện diện rõ ràng trong phòng tối, làm nổi bật sự mong đợi của Lương Băng. Cô cầm điện thoại lên, mỗi giây trôi qua như một bước tiến gần hơn đến những điều mà cô hằng mong mỏi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Lương Băng áp điện thoại lên tai: "Tôi có thể xin cậu một chút thời gian để trò chuyện không..."
Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên một cách chuyên nghiệp: "Xin chào, chúng tôi là công ty diệt côn trùng PSS. Xin hỏi quý khách muốn sử dụng gói dịch vụ cho doanh nghiệp hay gia đình? Hãy nói vấn đề của bạn với chúng tôi, dù là ruồi, muỗi, kiến hay gián chúng tôi đều xử lý rất nhanh và hiệu quả."
Lương Băng thoáng sững sờ, đôi môi khẽ nhếch lên một chút ngượng ngùng, sự kỳ vọng về cuộc gọi từ Thái Hanh tan biến ngay tức khắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com