Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Khóc

Khi về đến căn phòng trọ nhỏ của Nhật Minh, ánh đèn vàng vọt hắt ra từ bên trong cho thấy sự yên bình giả tạo, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh hỗn loạn vừa diễn ra ở con hẻm. Mẹ Nhật Minh và Nhật Linh đã ngủ say trong căn phòng kế bên, tiếng thở đều đều vọng lại khe khẽ, không hề hay biết rằng con trai và anh trai mình vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Trần Việt Bách cẩn thận dìu Nguyễn Nhật Minh vào nhà, bước chân nhẹ nhàng như sợ làm kinh động giấc ngủ của họ. Tuấn Khải và Gia Huy, sau khi chứng kiến toàn bộ màn anh hùng cứu mỹ nam của Việt Bách, cũng theo sau, nhưng không dám vào hẳn bên trong. Họ chỉ đứng nép ở cửa, ánh mắt đầy lo lắng và tò mò nhìn vào bóng lưng Việt Bách đang cúi xuống bên Nhật Minh.

Việt Bách tìm thấy hộp cứu thương nhỏ của gia đình Nhật Minh, đặt nó lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Ánh mắt cậu ta quét nhanh qua những vết bầm tím đang dần hiện rõ trên khuôn mặt và cánh tay Nhật Minh. Cậu ta không nói không rằng, bắt đầu sơ cứu vết thương cho cậu. Từng động tác đều rất cẩn thận, tỉ mỉ, như thể đang chạm vào một món đồ quý giá dễ vỡ. Việt Bách nhẹ nhàng dùng bông gòn thấm thuốc sát trùng, chậm rãi lau đi những vệt máu khô trên môi, trên trán Nhật Minh. Hương cồn sát trùng hơi hăng xộc vào mũi, khiến Nhật Minh khẽ rùng mình mỗi khi thuốc chạm vào vết xước. Nhưng cậu không hề phản kháng, chỉ ngồi im bất động, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Việt Bách.

Dưới ánh đèn vàng vọt của căn phòng, khuôn mặt Việt Bách vẫn bình thản, không chút cảm xúc lộ rõ, nhưng đôi mắt cậu ta lại ánh lên một sự lo lắng khó mà che giấu. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại mỗi khi cậu ta thấy Nhật Minh khẽ nhăn mặt vì đau. Bàn tay cậu ta lạnh lẽo, nhưng lại vững chắc, di chuyển một cách thuần thục, băng bó những vết thương hở một cách nhanh chóng. Nhật Minh cảm nhận được sự tỉ mỉ trong từng cử chỉ của Việt Bách, sự quan tâm không lời, không phô trương nhưng lại ấm áp. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng tảng băng Việt Bách lại có thể dịu dàng đến thế.

Khi đã xử lý xong những vết thương lớn, Việt Bách khẽ đưa tay, chạm nhẹ vào vết sẹo mờ trên má Nhật Minh – một dấu tích cũ của những trận ẩu đả không tên từ trước đó, nay lại càng nổi bật hơn dưới những vết bầm tím mới. Nhật Minh giật mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt Việt Bách.

Ánh mắt Việt Bách nhìn thẳng vào Nhật Minh, sâu thẳm và chân thành, có một sự chấp nhận hoàn toàn, như thể cậu ta đã nhìn thấu tất cả những gì Nhật Minh đã phải trải qua. "Cậu không cần phải gồng mình chịu đựng nữa." Việt Bách khẽ nói, giọng trầm ấm, như một lời thì thầm trấn an, khiến cả không gian như lắng đọng. Cậu ta không rút tay lại, mà nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo, như thể muốn xoa dịu tất cả những đau đớn mà nó đã mang lại.

"Tớ không thể xóa đi những gì đã xảy ra," Việt Bách tiếp tục, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Nhật Minh, "nhưng tớ muốn, từ bây giờ, mọi vết sẹo của cậu đều sẽ được lấp đầy bằng những điều tốt đẹp hơn."

Nhật Minh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cậu muốn nói gì đó, muốn phản đối, muốn đẩy Việt Bách ra vì sự yếu đuối của mình bị phơi bày, nhưng cậu không thể. Những lời nói ấy, kèm theo cử chỉ dịu dàng của Việt Bách, đã chạm đến một góc khuất sâu thẳm trong tâm hồn cậu, nơi chất chứa những tổn thương và nỗi cô đơn mà cậu luôn cố gắng che giấu. Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đó nhìn vào những vết sẹo của cậu không phải bằng sự ghê tởm hay thương hại, mà bằng sự thấu hiểu. Một giọt nước mắt nóng hổi bất giác lăn dài trên gò má Nhật Minh, trộn lẫn với vị máu tanh và mùi thuốc sát trùng. Cậu nhanh chóng đưa tay lên quệt đi, cố gắng che giấu sự yếu đuối của mình.

Việt Bách khẽ giữ lấy tay Nhật Minh, ngăn cậu lại. "Đừng che giấu." Cậu ta nói, giọng vẫn đều đều, nhưng ánh mắt kiên định. "Nó là một phần của cậu. Muốn khóc thì cậu cứ khóc đi, tớ ở đây với cậu."

Câu nói đó như một cú đánh mạnh vào bức tường phòng thủ mà Nhật Minh đã xây dựng bấy lâu nay. Cậu không còn kìm nén được nữa. Nỗi sợ hãi, sự mệt mỏi, những tổn thương chồng chất bấy lâu nay bỗng vỡ òa. Nhật Minh không nói một lời, chỉ khẽ tựa đầu vào vai Việt Bách, bờ vai rắn chắc, vững chãi, và bắt đầu khóc. Tiếng khóc của cậu không lớn, chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào, run rẩy, nhưng lại chứa đựng tất cả nỗi uất ức và gánh nặng mà cậu đã phải chịu đựng một mình. Việt Bách không đẩy cậu ra, chỉ khẽ vòng tay qua vai Nhật Minh, ôm lấy cậu thật chặt. Cậu ta không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ vỗ về lưng Nhật Minh, để cậu được trút bỏ tất cả. Hơi ấm từ cơ thể Việt Bách, cùng với mùi hương nhẹ nhàng, thanh mát của cậu ta, bao trùm lấy Nhật Minh, mang đến một sự bình yên mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được.

Ở ngoài cửa, Tuấn Khải và Hoàng Gia Huy đứng chết lặng. Họ đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại và chứng kiến cảnh Nhật Minh yếu lòng trong vòng tay Việt Bách. Tuấn Khải, người vốn luôn ồn ào và thích trêu chọc, giờ đây lại im bặt. Nó nhìn thấy sự dịu dàng của Việt Bách, và cả sự yếu đuối của Nhật Minh – một khía cạnh mà nó chưa bao giờ nghĩ sẽ được thấy. Mắt Tuấn Khải hoe đỏ, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Nó chưa bao giờ thấy Nhật Minh khóc, chưa bao giờ thấy cậu ta yếu đuối đến vậy.

Gia Huy đứng bên cạnh Tuấn Khải, ánh mắt phức tạp nhìn vào trong. Anh khẽ thở dài, rồi đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Tuấn Khải. "Đừng nhìn nữa. Đây không phải chuyện chúng ta nên xem."

"Nhưng mà... thằng Nhật Minh..." Tuấn Khải lắp bắp, giọng nói nghẹn lại. Nó cảm thấy một sự thương cảm sâu sắc cho thằng bạn.

"Nó cần thời gian riêng. Và Việt Bách sẽ ở đó." Gia Huy nói, giọng điệu có chút u uất. Anh hiểu rằng, có những nỗi đau chỉ có thể được xoa dịu bởi sự chấp nhận và bao dung tuyệt đối. Và Việt Bách, dường như đã làm được điều đó cho Nhật Minh. Trong lòng Gia Huy, một cảm giác kỳ lạ dấy lên, giữa sự ngưỡng mộ dành cho Việt Bách và một chút gì đó... ghen tị không tên. Anh cũng muốn có một người như Việt Bách

Tuấn Khải khẽ gật đầu, dù vẫn còn sững sờ. Nó để Gia Huy kéo đi, rời khỏi cánh cửa phòng trọ của Nhật Minh. Cả hai lặng lẽ bước đi trong con hẻm tối. Không ai nói thêm lời nào, nhưng không khí xung quanh họ lại trở nên khác lạ. Sự kiện đêm nay đã thay đổi cách họ nhìn nhận về Nhật Minh và Việt Bách, và cũng vô tình kéo gần hơn mối quan hệ của chính họ. Tuấn Khải, người thường ngày chỉ thích chọc ghẹo Gia Huy, giờ lại cảm thấy một sự trân trọng và tin tưởng dành cho người bạn khó tính này. Và Gia Huy, người luôn cố gắng giữ khoảng cách với sự ồn ào của Tuấn Khải, giờ lại không phản đối khi Tuấn Khải vô thức nắm lấy cổ tay mình khi họ bước đi trong bóng tối.

Khi Nhật Minh đã dần bình tĩnh lại, tiếng nấc cũng nhỏ dần. Cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt sưng húp nhìn Việt Bách. Cậu cảm thấy một sự xấu hổ tràn ngập, nhưng đồng thời cũng là một sự nhẹ nhõm đến lạ kỳ. Việt Bách vẫn ôm cậu, ánh mắt vẫn dịu dàng.

"Cậu ngủ một lát đi." Việt Bách khẽ nói, giọng trầm ấm, rồi từ từ dìu Nhật Minh nằm xuống chiếc giường nhỏ. Cậu ta cẩn thận đắp chăn cho Nhật Minh, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẫn lặng lẽ quan sát.

Nhật Minh cảm thấy cơ thể rã rời, nhưng lòng lại nhẹ bẫng. Có Việt Bách ở đây, cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa. Ánh mắt Việt Bách như một ngọn hải đăng trong đêm tối, mang lại sự an toàn và bình yên. Cậu nhắm mắt lại, lần đầu tiên sau rất nhiều đêm, cậu cảm thấy mình có thể ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị, không lo sợ. Cậu biết rằng, từ giờ trở đi, mọi chuyện sẽ khác. Những vết sẹo vẫn sẽ ở đó, nhưng cậu sẽ không còn phải đối mặt với chúng một mình nữa.

Việt Bách ngồi đó, lặng lẽ nhìn Nhật Minh say ngủ. Ánh mắt cậu ta tràn đầy sự dịu dàng và một chút gì đó rất bí ẩn. Cậu ta khẽ đưa tay, vuốt nhẹ vài sợi tóc lòa xòa trên trán Nhật Minh. "Cậu thật mạnh mẽ, Nhật Minh," cậu ta thì thầm, giọng nói chỉ đủ cho mình nghe thấy, "nhưng cậu cũng cần được yêu thương và bảo vệ."

Đêm đó, dưới ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ, một sợi dây vô hình đã được thắt chặt giữa hai con người tưởng chừng như đối lập. Một người là ánh sáng, một người là bóng tối. Nhưng trong sự kết nối này, bóng tối tìm thấy sự an ủi, và ánh sáng tìm thấy ý nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com