Chương 5: Vết Bầm Tím Và Sự Lo Lắng Thầm Lặng
Chiều hôm đó, Nhật Minh có một buổi làm thêm ở quán net gần trường. Công việc của cậu là khuân vác những thùng nước ngọt nặng trĩu và dọn dẹp quán. Trán lấm tấm mồ hôi, nhưng cậu không dám than vãn một lời. Mỗi đồng tiền kiếm được đều là công sức của cậu để giúp mẹ và em gái . Cậu tự nhủ, chỉ cần có tiền, mọi vất vả đều không đáng kể.
Khi trời nhá nhem tối, ánh đèn đường lờ mờ bật sáng, Nhật Minh trên đường về nhà thì bất ngờ bắt gặp một nhóm côn đồ đang chặn đường một cậu nhóc cấp hai. Bọn chúng lớn tiếng dọa nạt, cố tình cướp tiền của cậu nhóc. Máu "đầu gấu" trong người Nhật Minh nổi lên. Cậu không ngần ngại lao vào, không nói một lời, chỉ dùng nắm đấm để giải quyết lũ khốn kiếp đó. Cuộc ẩu đả diễn ra chóng vánh. Lũ côn đồ thấy Nhật Minh ra tay mạnh bạo thì hoảng sợ bỏ chạy, cậu nhóc được cứu thoát. Nhật Minh thì bị một vết xước khá sâu ở tay, máu rỉ ra. Cậu cũng bị đá một cú khá mạnh vào mạng sườn, nhưng cố gắng nén đau, tỏ ra không sao. Cậu biết, mình không được phép yếu đuối.
Sáng hôm sau đi học, Nhật Minh vẫn mặc chiếc áo khoác đồng phục che đi vết thương ở tay. Cậu cố gắng đi lại bình thường, dù cơn đau từ mạng sườn vẫn âm ỉ mỗi khi cử động. Trong giờ chào cờ, cậu đứng lẫn vào đám đông, cố gắng không để ai chú ý đến mình, đặc biệt là các thầy cô giám thị.
Trần Việt Bách đứng ở hàng đầu, đôi mắt sắc bén lơ đãng quét qua sân trường. Cậu không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Bằng một giác quan đặc biệt, cậu chợt nhận ra Nhật Minh, và cái cách Nhật Minh đứng, hơi cúi người một chút, bàn tay không tự nhiên lắm khi cầm cờ. Việt Bách nheo mắt. Cậu nhớ lại những lời đồn về việc Nhật Minh vừa đánh nhau hôm qua. Cậu đã nghe được rất nhiều, nhưng Việt Bách không bao giờ tin hoàn toàn vào những lời đồn đại.
Sau buổi chào cờ, Việt Bách đi ngang qua Nhật Minh. Cậu liếc nhanh xuống bàn tay Nhật Minh, và thấy một vết bầm tím lộ ra dưới cổ tay áo đồng phục. Một thoáng cau mày rất khẽ xuất hiện trên khuôn mặt Việt Bách, nhanh đến mức không ai có thể nhận ra, trừ chính bản thân cậu.
"Này, cái thằng lóc nhóc kia! Mày lại làm gì mà tay chân bầm dập thế?" Hoàng Gia Huy đột nhiên xuất hiện, vỗ vai Nhật Minh một cái khá mạnh. Gia Huy đã nghe phong thanh về vụ đánh nhau hôm qua và đang định "xử lý" Nhật Minh.
Nhật Minh giật mình, vội vàng giấu tay ra sau lưng. "Kệ xác tao! Mày rảnh quá đi lo chuyện bao đồng."
Gia Huy định nói thêm những lời trách móc thì Việt Bách đột nhiên chen vào giữa hai người. "Gia Huy, cậu có thể đi trước không? Tớ có chuyện muốn nói với Nhật Minh." Giọng điệu của Việt Bách trầm thấp, mang theo một sự kiên định không cho phép từ chối.
Gia Huy ngạc nhiên nhìn Việt Bách. Việt Bách rất ít khi chủ động nói chuyện với Nhật Minh, càng không bao giờ ra mặt như thế này. "À... ừm... Được thôi." Gia Huy lầm bầm rồi bước đi, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc và tò mò. Anh ta không hiểu nổi Việt Bách đang nghĩ gì.
Nhật Minh nhìn Việt Bách, ánh mắt đầy đề phòng. "Mày lại muốn gì?" Cậu hỏi cộc lốc.
Việt Bách không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Nhật Minh. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, có một chút gì đó mà Nhật Minh không thể gọi tên – một sự lo lắng, một sự quan tâm chân thành. Việt Bách khẽ nhấc tay Nhật Minh lên, kéo nhẹ tay áo đồng phục. Vết bầm tím hiện rõ trên cổ tay cậu. Việt Bách chạm nhẹ vào vết bầm, ánh mắt có một tia lo lắng thoáng qua.
"Cậu... không sao chứ?" Giọng Việt Bách khẽ khàng, khác hẳn với sự lạnh lùng thường ngày, mang theo một chút ấm áp khiến Nhật Minh giật mình.
Nhật Minh giật phắt tay lại. "Không liên quan đến mày!" Cậu quay lưng bỏ đi, bước chân có chút vội vã. Trái tim cậu đập nhanh một cách khó hiểu. Ánh mắt lo lắng của Việt Bách, cái chạm nhẹ trên tay, và giọng nói trầm ấm đó... khiến cậu cảm thấy một thứ cảm xúc lạ lẫm, không rõ là khó chịu hay một sự ấm áp nào đó đang len lỏi vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng cậu.
Việt Bách đứng đó, nhìn theo bóng lưng vội vã của Nhật Minh. Cậu khẽ thở dài. Cậu biết, đây chỉ là khởi đầu. Con đường để đến gần Nguyễn Nhật Minh còn rất dài, nhưng Việt Bách sẵn sàng kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com