Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Châu Kha Vũ đã thôi buồn lòng khi trông thấy Lưu Vũ đứng trước cửa nhà. Nhưng nhớ tới cái chân hẳn vẫn còn đau của anh, nhớ tới trận sốt vừa rồi lại không tài nào cảm thấy vui vẻ được.

" Đau không?" Cậu hỏi.

Lưu Vũ lắc lắc cái đầu nhỏ tỏ ý rằng mình không đau một chút nào. Dù vậy anh thừa hiểu chắc chắn Châu Kha Vũ sẽ không tin.

" Để anh." Châu Kha Vũ thở dài,ôm những túi đồ vào bếp bắt tay vào việc nấu ăn. Mọi hành động đều vô cùng thành thục. Sau đó bày một bàn đầy thức ăn trước mặt Lưu Vũ.

Châu Kha Vũ đem lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Vừa có khí thế cường ngạnh vừa dịu dàng săn sóc.

Nhìn Châu Kha Vũ,anh tự hỏi không biết bạn trai nhỏ đang làm gì? Anh đã rời đi từ tối qua đến tận bây giờ. Cậu ấy có lẽ đã suy nghĩ tường tận mọi chuyện, cũng chẳng muốn níu kéo anh thêm nữa.

Nhưng mà chẳng phải đó là lựa chọn của anh hay sao? Thậm chí ngay sau đó ở quầy bar,anh đã kéo theo Châu Kha Vũ cùng mình rơi vào bể trầm luân. Trương Gia Nguyên mà biết được, liệu cậu sẽ có bao nhiêu đau lòng?

Ánh trăng trong lòng cậu có lẽ đã tàn lụi trong đêm hôm ấy.

" Rất ngon". Lưu Vũ mang ý cười trên nét mặt như có như không. Đột nhiên lại khóc nức nở đến nghẹn.

Tình đầu khó quên.

Châu Kha Vũ ôm lấy anh cảm nhận được thế nào là đồng bệnh tương liên. Chuyện chia ly ấy mà làm sao có thể đau một ngày rồi thôi.

Nhìn bó hoa khi nãy cậu vừa vứt đi đã nằm ngay ngắn chiếc ghế bên cạnh anh. Châu Kha Vũ chắc mẫm Lưu Vũ nhặt lại chúng.

Cảm giác ái náy càng thêm chồng chất, bởi vốn dĩ chúng được dùng để bù đắp. Đến tay người chỉ còn là những cánh hoa tàn.

Châu Kha Vũ dẫn anh ra khu vườn phía sau nhà. Trồng đầy hoa, tường vi còn có cả hoa lê trắng. So với phố thị ngoài kia hoàn toàn trái ngược. Làm anh nhớ đến quê nhà của mình.

Trời vẫn chưa sập tối. Cả hai ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ được đặt dưới gốc hoa lê.

" Lưu Vũ, nếu như em muốn có thể dọn đến nhà của anh"

Châu Kha Vũ dường như có thể cảm nhận được sự cô đơn đang bào mòn Lưu Vũ. Hơn thế nữa,họ là những con người rơi vào hoàn cảnh giống nhau. Như chú chim bị lạc bầy trong chuyến dời tổ, đột nhiên tìm được bạn đồng hành.

" Vậy còn người đó thì sau? Người trong tấm ảnh anh đặt ngay đầu giường ấy."

"Em thấy? Thật xin lỗi. Đáng lẽ anh không nên có hành vi thiếu lịch sự như thế."

Việc lên giường cùng một người mà lại để người ta thấy được trong tim mình đang có một người khác. Hẳn là một điều vô cùng xấu xa.

"Anh yên tâm,buổi chiều dọn dẹp sơ qua em mới vô tình nhìn thấy."

Sương đêm rơi xuống có chút lạnh, Châu Kha Vũ cởi chiếc áo măng tô trên người khoác lên đôi vai gầy gò của Lưu Vũ, không nói thêm bất cứ câu chữ nào nữa.

Gió thổi, hoa lê rơi rụng. Lưu Vũ đưa tay muốn nắm trọn chúng, nhưng nó lại chọn bám vào mái tóc mềm mại của Châu Kha Vũ. Cũng vì vậy mà tay anh lúc này dường như chạm hẳn vào đầu Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ thâm trầm nhìn Lưu Vũ , khoé mắt, làn môi cong lên một đường cung xinh đẹp.

" Em đồng ý."

Châu Kha Vũ biết, Lưu Vũ đang đáp trả cho lời đề nghị lúc trước.

Châu Kha Vũ cuối đầu hôn xuống lệ chí nơi mi mắt lại tiếp tục hôn từ sống mũi đến chóp mũi. Cuối cùng nụ hôn cuồng nhiệt dừng lại ở môi châu xinh xắn. Đến khi môi cả hai tách ra thì hai má Lưu Vũ đã đỏ lựng cả lên.

Châu Kha Vũ bế bổng anh vào trong nhà. Mặc dù, trước đó Lưu Vũ bảo cậu không cần phải làm thế.

" Em có muốn chân bình phục nhanh một chút không thế?" Với câu hỏi này, anh ngoan ngoãn để Châu Kha Vũ bế mình.

Về đến phòng Châu Kha Vũ lại kéo Lưu Vũ hôn hôn. Cứ như nam châm trái dấu,cả hai khi ở gần nhau lại bị cuốn vào đối phương, không dứt ra được.

Rõ là trước đó cả Châu Kha Vũ lẫn Lưu Vũ thuộc theo kiểu cấm dục. Nhưng từ lúc gặp nhau cứ muốn lên giường quấn lấy lấy người kia.

Lưu Vũ bị Châu Kha Vũ tách hai chân. Mặc dù anh cũng khao khát Châu Kha Vũ, nhưng không ngăn nổi cảm giác ngượng ngùng khi bị cậu đặt dưới thân mà sờ soạng.

Anh nhanh chóng bị Châu Kha Vũ cởi đến trần trụi. Vậy mà đồ trên người cậu vẫn là bộ đồ đi làm lúc chiều.

Trông thư sinh như vậy mà hành động đối với anh lúc này đây, lại không nho nhã chút nào. Lưu Vũ cũng muốn lột sạch Châu Kha Vũ. Hành động gấp gáp của anh khiến cậu phải nhịn cười hỏi:"Em uất ức hả?"

"Anh..."

" Được rồi người đẹp, để anh giúp em."

Châu Kha Vũ quyết định tự cởi, sau đó lại đem tay Lưu Vũ đặt lên cơ ngực của mình. Cợt nhả hỏi:" Sao, em vừa ý không?"

Lưu Vũ ngượng chín cả mặt thầm chửi trong miệng:" lưu manh"

Dĩ nhiên là Châu Kha Vũ nghe thấy nhưng không có đáp trả. Quân tử phải dùng hành động thay cho lời nói. Đè gáy Lưu Vũ xuống hôn, cắn cắn môi châu vốn đã sưng để trả thù anh.

Tay vuốt một đường từ đốt cổ đến sống lưng, đến xương cùng nhấn xuống một cái khiến Lưu Vũ bật lên rên rỉ nức nở.

Trong khi Lưu Vũ còn chìm đắm vào những khoái cảm mà Châu Kha Vũ mang tới, thì từ lúc nào cậu đã đổ gel bôi trơn đầy tay mình. Không nói trước liền đâm vào miệng huyệt nhỏ nhắn của anh.

Lưu Vũ khó chịu rên rỉ, muốn tìm gối cắn vào,mà Châu Kha Vũ làm sao có thể cho phép điều đó xảy ra. Bởi vì khi Lưu Vũ càng quẩn bách lẫn trốn thì lại càng toát ra vẻ quyến rũ kiều mị.

" Lúc trước anh còn nghĩ em là phát thanh viên, giọng em rất dễ nghe. Đến, rên rỉ lớn hơn chút nữa."

Châu Kha Vũ đem " tiểu Châu" đâm thẳng vào trong. Như nguyện vọng của cậu, Lưu Vũ nâng eo thành một đường cong đẹp đẽ, nức nở rên rỉ trách móc cậu chỉ biết bắt nạt anh.

"Agh... cứu với...ưm nhẹ một chút."

Châu Kha Vũ trên giường mang dáng vẻ hoàn toàn khác so với thường ngày. Chiếm hữu, khát khao lại càng muốn cợt nhã đối phương.

"Hửm? Vậy thì ngược lại phải cứu anh trước. Anh bị người ta kẹp chặt sắp chết đến nơi rồi."

Châu Kha Vũ đánh vào cái mông tròn trịa như quả đào chín mọng của Lưu Vũ.

Miệng thiếu đòn, bên dưới lại không ngừng đỉnh sâu vào Lưu Vũ. "Làm" tới khi anh khóc nấc nghẹn, những tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ như tiếng mèo con gầm gừ trong cổ họng. Tội nghiệp nhưng lại tràn ngập tình sắc.

"Agh...Kha Vũ ơi."

Lưu Vũ cầu xin cậu để lại cho anh môt mạng.

Châu Kha Vũ thúc vào trong vừa nhanh vừa sâu. Cậu thề là mình không muốn làm vậy. Chỉ là, Châu Kha Vũ biết càng dây dưa lâu hơn nữa Lưu Vũ sẽ càng mệt mỏi.

Châu Kha Vũ lần này thật sự không tận lực, nhưng nghĩ tới cơn sốt ban sáng của Lưu Vũ có chút không nỡ.

Lưu Vũ dáng người nhỏ nhắn như vậy , từ hôm qua tới giờ bị Châu Kha Vũ ăn sạch không biết bao nhiêu lần. Có chút đáng thương.

Châu Kha Vũ từ chối nhận cái danh lưu manh, chỉ là đối với Lưu Vũ cậu cứ luôn nãy sinh cảm giác ham muốn khác thường.

_________________________
Châu Kha Vũ: Anh nghe em giải thích, em không hề lưu manh.
Lưu Vũ:¯\_(ツ)_/¯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com