Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Thanh Kiếm Trong Sương

Màn sương mù dày đặc bao phủ con đường mòn dẫn đến Thanh Vân Cốc, nơi những đỉnh núi cao chót vót ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo của bình minh. Phùng Thanh Phong bước đi bên cạnh lão Đạo Huyền Thanh, ngọc bích trên cổ lắc lư nhẹ nhàng, ánh đỏ nhấp nháy như phản chiếu sự bất an trong lòng cậu. Sau những ngày huấn luyện trong cấm địa Hắc Liên Tông, cậu được lão dẫn đến tông môn nhỏ này, nơi được xem là pháo đài cuối cùng của chính đạo giữa thời kỳ Hắc Liên Chi Khí trỗi dậy. Tiếng gió rít qua khe núi hòa cùng tiếng bước chân, tạo nên một giai điệu kỳ lạ, như lời cảnh báo về những thử thách phía trước.

Thanh Vân Cốc hiện ra với những mái nhà gỗ cổ kính, xung quanh là hàng rào trận pháp ánh lên ký hiệu vàng nhạt. Lão Huyền Thanh dẫn Phùng Thanh Phong đến đại điện, nơi các đệ tử trẻ tuổi đang tập luyện kiếm thuật. Khi lão giới thiệu cậu là đệ tử mới, những ánh mắt nghi ngờ lập tức đổ dồn về phía cậu. "Hắn ta đến từ đâu? Sao lại đi cùng lão quái ẩn thế?" một đệ tử thì thầm, giọng đầy dè chừng. Lão Huyền Thanh chỉ im lặng, giao cho cậu một thanh kiếm gỗ đào khắc phù chú – món pháp bảo đã cứu cậu khỏi ảo giác. "Dùng nó để tu luyện Thanh Tẩy Thuật," lão dặn, rồi quay lưng rời đi, để cậu lại giữa đám đông xa lạ.

Ngay ngày đầu, Phùng Thanh Phong bị thử thách. Một đệ tử cao lớn tên Trương Hạo, với gương mặt kiêu ngạo, bước ra khiêu chiến. "Nghe nói ngươi mang Quỷ Mệnh, để ta xem ngươi có xứng đáng ở đây không!" Trương Hạo rút kiếm thép, lao tới với đòn tấn công mạnh mẽ. Phùng Thanh Phong vội giơ kiếm gỗ lên đỡ, nhưng luồng khí đen từ ngọc bích bất ngờ trào ra, làm cậu mất kiểm soát. Đôi mắt đỏ rực bừng sáng, và ảo giác Lão Tứ lại hiện lên, cười gằn: "Mày giết ta, mày là quỷ!" Cậu lảo đảo, tay run rẩy, suýt ngã giữa sân. Tiếng cười chế nhạo từ các đệ tử vang lên, càng làm cậu cảm thấy bị cô lập.

Lão Huyền Thanh, đứng từ xa, tiến tới, giọng trầm: "Tập trung đạo tâm, dùng Thanh Tẩy Thuật!" Phùng Thanh Phong cắn răng, nhắm mắt, dẫn khí xanh từ kiếm gỗ vào cơ thể. Ánh sáng xanh nhạt tỏa ra, xua tan ảo giác, và cậu lấy lại thăng bằng, đỡ được đòn tiếp theo của Trương Hạo. Cuộc đấu kết thúc với hòa, nhưng ánh mắt khinh miệt của Trương Hạo vẫn không biến mất. "Hắn ta có gì đó không ổn," anh ta lẩm bẩm, khiến tin đồn về thân thế hậu duệ Hắc Liên Tông của Phùng Thanh Phong lan nhanh trong tông môn.

Đêm đó, Phùng Thanh Phong ngồi một mình trong căn phòng gỗ nhỏ, ngọc bích phát sáng yếu ớt dưới ánh trăng. Ký hiệu trên trán cậu nhấp nháy, như nhắc nhở về huyết mạch bị cấm. Cậu tự hỏi liệu mình có thực sự thuộc về nơi này, hay chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ mang theo lời nguyền. Tiếng gió rít qua khe cửa mang theo tiếng khóc ai oán, và Tiểu Linh – linh hồn trẻ em – lại hiện ra, mắt trống rỗng. "Họ không tin ngươi... họ sợ ngươi," cô bé thì thầm, rồi tan biến. Phùng Thanh Phong siết chặt kiếm gỗ, lòng tràn đầy quyết tâm. "Ta sẽ chứng minh... ta không phải quỷ," cậu tự nhủ, dù vẫn cảm thấy áp lực từ những ánh mắt nghi ngờ.

Ngày tiếp theo, lão Huyền Thanh bắt đầu huấn luyện chính thức. Trong sân tập phủ sương, lão dạy cậu cách kết hợp Thanh Tẩy Thuật với kiếm thuật, sử dụng khí xanh để đối kháng khí đen từ Quỷ Mệnh. "Quỷ hồn sẽ luôn thử thách ngươi, nhưng kiếm này sẽ là ánh sáng dẫn đường," lão nói, chỉ vào thanh kiếm gỗ. Phùng Thanh Phong tập trung, vung kiếm trong không khí, nhưng mỗi lần nhắm mắt, ảo giác lại hiện – lần này là bóng dáng mẹ, với giọng buồn bã: "Con mang huyết mạch tà ác..." Cậu run rẩy, ngọc bích sáng lên, nhưng lần này cậu không lùi bước. Ánh xanh từ kiếm lan tỏa, xua tan ảo giác, và cậu hoàn thành động tác đầu tiên một cách trơn tru.

Tuy nhiên, tin đồn về thân thế cậu ngày càng lan rộng. Một trưởng lão tên Mạc Vân, với gương mặt lạnh lùng, triệu tập Phùng Thanh Phong đến đại điện. "Ngươi mang huyết mạch Hắc Liên Tông, tông môn từng gây họa cho chính đạo. Làm sao ta tin ngươi không phải gián điệp?" ông ta chất vấn, ánh mắt sắc như dao. Phùng Thanh Phong cúi đầu, nắm chặt kiếm gỗ, giọng run nhưng kiên định: "Ta không chọn huyết mạch này, nhưng ta sẽ dùng nó để cứu người, không phải hại người." Mạc Vân im lặng, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc.

Lão Huyền Thanh xuất hiện, đứng cạnh cậu. "Hắn là đệ tử của ta. Ta sẽ chịu trách nhiệm," lão nói, làm không khí dịu đi. Phùng Thanh Phong cảm thấy một chút an ủi, nhưng gánh nặng trên vai càng thêm nặng nề. Đêm đó, trong giấc ngủ, cậu mơ thấy Hắc Liên Tông – những ngọn lửa, máu, và tiếng cười quỷ. Khi tỉnh lại, ngọc bích sáng rực, và ký hiệu trên trán cậu tỏa ánh đỏ, như một lời nhắc nhở về định mệnh không thể tránh. Cậu nắm chặt kiếm gỗ, tự nhủ sẽ vượt qua mọi nghi ngờ, bắt đầu hành trình chứng minh bản thân tại Thanh Vân Cốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com