Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3

5

Sau khi Vương Dịch lái xe rời đi để lại Thẩm Mộng Dao cùng Châu Thi Vũ thất thần đứng ở đó.
Do thấy mẹ lâu quá không vào xe nên Viên Viên đành lon ton đi xuống tìm, con bé đi lại nắm tay mẹ mình.
"Mẹ, sao mình không về? Nảy mẹ và cô nói chuyện với ai dạ?"

Châu Thi Vũ bế thẳng bé con lên nói:
"Người đó là chồng của cô. Giờ cô đưa hai mẹ con về được không?"
"Dạ"
Nhận được sự đáp ứng của Viên Viên, em quay qua nói nhỏ với nàng:
"Về thôi, mình đưa cậu về. Mình thay Nhất Nhất xin lỗi cậu, em ấy chỉ nhất thời kích động nên mới quá đáng như vậy."

Chỉ thấy Thẩm Mộng Dao thơ thẩn gật đầu đi thẳng lại xe ngồi yên vị trên ghế phó lái. Bao nhiêu lời từ miệng Vương Dịch nói ra điều đang chạy đi chạy lại trong đầu nàng.

Châu Thi Vũ ẩm Viên Viên lại ghế sau xe cho con bé ngồi vào rồi mới trở lại ghế của mình lái xe đi về. Châu Thi Vũ cũng chả nói gì nữa, chỉ tập trung lái xe vì em biết Thẩm Mộng Dao cũng không có tâm trạng để nói.

--------------------

Tại phòng chủ tịch tập đoàn SNH48, lúc này Viên Nhất Kỳ đang xem xét lại tấy cả các hợp đồng của công ty thì Vương Dịch không nói không rằng, đi một hơi ngồi trên sofa, nhìn chắc cậu đang tức giận lắm, cô hơi cau mày lại nhìn cậu.
"Vào phòng chủ tịch không gõ cửa? Em muốn bị đuổi việc?"

Uống một hơi nước xong Vương Dịch mới ngước đầu lên từ từ nhìn cô nói:
"Em mới không sợ bị đuổi, hứ chị nỡ đuổi em sao? Chị nỡ để em chết đói sao Kỳ Kỳ?"
"Tùy em."

Viên Nhất Kỳ cũng hết cách, ai kêu đây là đứa em cô thương nhất cơ chứ, tuy không chung máu mủ nhưng cả hai coi như chị em trong nhà.
Lúc cô khó khăn, đau khổ nhất cũng là Vương Dịch ở bên cạnh cô.

Vương Dịch cũng không nói gì, cậu chỉ nhìn Viên Nhất Kỳ không chớp mắt, cái nhìn của cậu dành cho cô có đủ cảm xúc...
Yêu thương có, đau buồn có và có cả sự thương cảm. Viên Nhất Kỳ là người cùng cậu lớn lên, cô như nào không lẽ cậu không biết sao?

"Kỳ Kỳ.."
Nghe Vương Dịch gọi mình Viên Nhất Kỳ cũng dừng công việc lại nhìn cậu.
"Nói đi."
Thở ra 1 hơi dài cậu tiếp tục nói:
"Chị và Tống Hân Nhiễm sẽ kết hôn sao?"
Cô hơi bất ngờ vì câu hỏi nhưng rất nhanh đã trả lời:
"Ừm, chị nói với em rồi mà? Chị không muốn ba mẹ buồn lòng nữa. Đính hôn cũng đính rồi, 6 tháng sau sẽ kết hôn."

5 năm qua Viên Nhất Kỳ để bản thân tệ hại như vậy ba mẹ cô cũng đã rất buồn lòng rồi, bây giờ cô không muốn họ vì cô mà buồn lòng nữa.
"Vậy cũng tốt!"
Vương Dịch gật gù đồng ý nhưng cậu lại nhớ đến việc ban nảy ở trung tâm, trong lòng cậu rất rối, cậu nhìn Viên Nhất Kỳ ngập ngừng nói:
"Chị ta về rồi... ừm Thẩm Mộng Dao về rồi còn dẫn theo một đứa bé... là con chị ta."

Rồi Vương Dịch ngước lên nhìn cô, nhưng chỉ thấy Viên Nhất Kỳ thẩn người ngồi đó, cây viết trong tay cô sớm đã bị bóp gãy.
Giọng cậu rung rung gọi cô:
"Kỳ Kỳ...?"
Viên Nhất Kỳ cố gắng để mình bình tĩnh lại, không nhanh không chậm đáp:
"Giờ về rồi thì còn cứu vãn được gì sao? Con có cũng đã có rồi, em nói chị phải làm gì? Chị cũng sắp kết hôn rồi..
Cũng tốt, xem như không còn nợ gì nhau đi!"

Nhìn Viên Nhất Kỳ nói rất bình thãn vậy thôi, chứ Vương Dịch biết trong lòng cô đã sớm rỉ máu khi nghe cậu nói rồi.
Vương Dịch biết bây giờ Viên Nhất Kỳ rất muốn một mình nên cậu cũng đứng lên đi lại vỗ vai cô coi như an ủi rồi bước ra cửa không quên nói:
"Em về nhé, Kỳ Kỳ rồi sẽ qua thôi!"
Thấy Viên Nhất Kỳ gật nhẹ đầu cậu mới yên tâm mà rời đi.

Bên ngoài nhìn vào tưởng chừng như rất bình thường, nhưng không một ai biết từ lúc cánh cửa đóng lại, Viên Nhất Kỳ đã đập nát tất cả những thứ trong tầm mắt mình.
Cả người mệt mỏi ngồi trên ghế, tự cười nhạo chính mình:
"Thẩm Mộng Dao, chị muốn tôi phải sống làm sao đây? Người bắt đầu là chị nhưng tôi mới là người không quên được. Có phải tôi rất ngu ngốc không? Lần tới gặp nhau...chúng ta sẽ là người lạ."

6

Kể từ ngày gặp lại Vương Dịch ở trung tâm mua sắm, Thẩm Mộng Dao cũng không gặp lại bất kì ai nữa, trừ bửa trước Châu Thi Vũ có đưa theo Trương Hân tới gặp nàng.
Hôm nay Thẩm Mộng Dao đưa Viên Viên đi chơi xong rồi ghé sang nhà hàng lúc trước Viên Nhất Kỳ hay đưa nàng đi để cho Viên Viên ăn.
"Con ngồi đây đợi mẹ, không được đi lung tung! Mẹ đi vệ sinh một lát."
"Dạ, con biết rồi."

Sau khi nàng rời đi thì từ phía ngoài cửa có ba thân ảnh bước vào, chính là Viên Nhất Kỳ, Vương Dịch và Tống Hân Nhiễm.
Hôm nay do gặp đối tác quan trọng của công ty nên mới cần sự có mặt của Viên Nhất Kỳ, chứ thật ra những việc gặp gỡ đối tác trước giờ toàn là do Trương Hân cùng Vương Dịch đi.

Vừa bước vào trong Viên Nhất Kỳ đã cất tiếng hỏi Vương Dịch:
"Em đặt bàn ở đâu?"
"Em đặt ở trong kia a, giờ chắc họ cũng sắp đến rồi."
Trả lời xong Vương Dịch vô tình nhìn qua chổ Viên Viên ngồi, cậu há hốc mồm kéo tay cô chỉ về phía Viên Viên.
"Kỳ Kỳ chị có con riêng bên ngoài sao?"
Rồi Vương Dịch lại quay qua lắc lắc tay Tống Hân Nhiễm
"Nhiễm Nhiễm chị thấy không, con bé đó giống Kỳ Kỳ quá"
"Ah, đúng là giống nha"
Tống Hân Nhiễm cũng phải cảm thán rằng đứa bé quá giống Viên Nhất Kỳ đi.

Viên Nhất Kỳ cũng nhìn theo hướng Vương Dịch chỉ, nhìn bé con cô có cảm giác rất thân thuộc, nhưng cô lại cau mày gằng gọng nhìn hai người kia:
"Hai người đủ chưa?!"
Nhìn thấy Viên Nhất Kỳ hơi giận nên hai người kia cũng im lặng, cả ba định đi vào trong nhưng vừa đi được vài bước cả người cô như chết đứng tại chổ, nhìn người con gái trước mắt, tim cô ngừng hẳn mấy nhịp.
Tống Hân Nhiễm cũng thấy điều đó, tình cảnh trước mắt khiến trong lòng cô ta dâng lên sự bất an không nhẹ.

Trước mắt ba người là cảnh Thẩm Mộng Dao vừa đi ra, rồi ân cần chăm sóc bé con khi nảy.
Viên Nhất Kỳ không khống chế được bản thân mà nhanh chóng đi về phía Thẩm Mộng Dao trước sự bở ngở của hai người kia.
Cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, Thẩm Mộng Dao cũng ngước lên nhìn người trước mặt, cả nàng người cứng đờ, miệng không nói được câu nào.

"Thẩm Mộng Dao lâu rồi không gặp."
Viên Nhất Kỳ mở lời trước rồi nhìn sắc mặt nàng, lòng cô có đủ cảm xúc, nặng nề khó tả.
"Chào..chào em, lâu rồi không gặp."
Thẩm Mộng Dao nói nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng sự chú ý của nàng đã rơi vào Tống Hân Nhiễm đứng phía sau Viên Nhất Kỳ, lòng có chút khó chịu.
Như hiểu được tâm tư lẫn ánh mắt của Thẩm Mộng Dao, cô chua xót nắm lấy tay Tống Hân Nhiễm nói với nàng:
"Mọi người đã quen từ trước rồi nên tôi không cần giới thiệu nhỉ? Nhưng có một việc tôi nghĩ nên thông báo với chị một tiếng... Nhiễm Nhiễm là vợ sắp cưới của tôi, nếu có thể tôi mong hôm đó chị có thể đến dự hôn lễ của chúng tôi."

Tim Thẩm Mộng Dao bây giờ như ai đâm một nhát vào vậy, nó nhói lên từng cơn từng cơn một.
Tay nàng run run bấu chặt vào nhau ráng nói ra mấy chữ:
"Vậy... chúc mừng em, chúc em và Tống Hân Nhiễm hạnh phúc."
Một sự đau xót hiện lên, đau cho mình, xót cho con.
Thẩm Mộng Dao cứ ngỡ lần này về sẽ nói cho Viên Nhất Kỳ biết rằng Viên Viên là con của mình và cô.
Và sẽ cho Viên Viên biết rằng ba nó là ai... nhưng bây giờ muộn mất rồi.
Còn Viên Nhất Kỳ sau khi nghe nàng chúc phúc cho mình thì mắt của cô đã có chút đỏ, nhưng cô ráng nén vào trong rồi nhìn sang Viên Viên.
Con bé cũng đang nhìn cô không chóp mắt mà hỏi:
"Chị không tính giới thiệu gì sao?"
Phải, là giới thiệu chứ khỏi phải giải thích gì cả! Cô chính là không muốn nghe.

Thẩm Mộng Dao định nói thì Viên Viên bên cạnh đã đứng thẳng dậy hướng đến Vuên Nhất Kỳ cúi đầu chào.
"Con chào cô xinh đẹp, con tên Thẩm Tịch Viên, mẹ hay gọi con là Viên Viên. Con năm nay 5 tuổi ạ!"
Nhìn con bé trước mắt, Viên Nhất Kỳ càng thêm mấy phần thân thuộc.
Cô không cảm thấy ghét con bé vì trẻ con vốn không có tội, con bé càng không có lỗi với cô.
Người có lỗi với cô là mẹ con bé, Thẩm Mộng Dao!
"Giỏi lắm, thôi cô bận rồi tạm biệt con nhé!"
"Dạ tạm biệt cô xinh đẹp."

Sau đó Viên Nhất Kỳ cùng Tống Hân Nhiễm quay đi, hiện tại chỉ còn lại Vương Dịch đứng đó, cậu vô cùng khinh thường mà nói:
"Thẩm tiền bối tôi nói rồi, chị sẽ hối hận về quyết định ngày hôm đó của chị!"
Cậu hừ lạnh một tiếng rồi quay đi, mặc kệ Thẩm Mộng Dao có nghe những lời cậu nói hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com