Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot


Thẩm Mộng Dao ngốc nghếch.

Cũng không có thể nói là đầu óc trở nên ngốc nghếch, là bỗng nhiên chỉ có tâm trí của một tiểu hài tử bảy tám tuổi.

H đội tập hợp tất cả thành viên, ngoại trừ Viên Nhất Kỳ vừa vặn đi nhà WC, mở ra một cuộc hội nghị họp đến 5 phút cũng chưa tới, đã đem Thẩm Mộng Dao xách lên ném vào 348.

"Dao Dao, cùng Chuxi Tou Tou chơi vui vẻ ah, Viên Nhất Kỳ rất nhanh sẽ trở về!" Hồng Bội Vân cùng Lâm Thư Tình một mặt KY mà mở cửa phòng 348, còn kém không có trực tiếp cài đặt hệ thống giám sát trong 48 tiếng đồng hồ - dập đầu, vụn thủy tinh - đường.

"Ừ!" Thẩm Mộng Dao ngoan ngoãn mà ngồi ở trên giường, thật vui vẻ mà lắc lư hai chân trắng nõn, nghe vậy gật gật đầu, cười đến sáng lạn.

Cách đó không xa Viên Nhất Kỳ đang cầm lấy máy chơi game đi tới, Đa Vân Chuyển Tình tức khắc đối mặt nhìn nhau, đáy mắt hiện lên một tia sáng ý vị thâm trường và giảo hoạt, ăn ý mà lại uốn éo: "Dao Dao, chúng ta đi ah, có sự tình gọi Kỳ Kỳ thì tốt rồi, bye bye"

Thẩm Mộng Dao lắc lư chân, ánh mắt rơi vào đôi tất có hình quả dâu tây của chính mình, sau khi nghe thấy cười ngọt ngào: "Được, tạm biệt"

Tiếng nói mới dứt, bóng dáng của Đa Vân Chuyển Tình đã không thấy đâu nữa.

Viên Nhất Kỳ người vừa mới thắng trò chơi vừa đi tới cửa gian phòng ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Thẩm Mộng Dao, đại não tức khắc trống rỗng.

!!! Bạn gái cũ quá xinh thì nên làm sao bây giờ.

Không đúng, sai vị trí rồi.

Nên là

Thế nào???! Thẩm Mộng Dao như thế nào lại ở đây

... Sau đó Viên Nhất Kỳ lùi lại hai bước, đứng ở cửa Thẩm Mộng Dao lén lút vụng trộm mà lại nhanh chóng liếc mắt nhìn biển số phòng.

348, quả nhiên lại đi nhầm, Viên Nhất Kỳ quay người muốn đi.

Từ từ...348.....

Viên Nhất Kỳ lui càng xa, lại lặng lẽ di chuyển hai bước, đôi mắt trừng lớn muốn nhìn đến càng rõ ràng.

348

_______________

Đã qua một lúc, Viên Nhất Kỳ đứng ở cửa.

"Chị đi nhầm phòng"

Thẩm Mộng Dao chớp chớp đôi mắt to nhìn về phía cậu, mái tóc dài màu nâu đen xõa xuống như nước chảy, dưới ánh đèn LED màu cam mà Viên Nhất Kỳ cố ý lắp đặt bao phủ xuống, khuôn mặt thanh tú nhu hòa mỹ hảo, bởi vì không có trang điểm, cả khuôn mặt núng nính sữa, mặt mày ngây ngô. Mắt Viên Nhất Kỳ ngời sáng, phảng phất thấy được bộ dáng lúc Viên Nhất Kỳ 17 tuổi, khi đó là thiếu niên ngây thơ mà lại cởi mở, bên cạnh là có nàng, ôn nhu, quay lưng lại với một thân lệ khí của chính mình.

"Chị đi nhầm", Viên Nhất Kỳ ở trong hồi ức giãy dụa, không dấu vết che giấu đi chỗ có chút yếu ớt, cứng ngắc lặp lại.

Thẩm Mộng Dao nhìn chằm chằm vào cậu không nói chuyện.

Viên Nhất Kỳ nhìn đôi mắt thuần túy kia, bỗng nhiên không biết làm sao, rõ ràng là Thẩm Mộng Dao không biết trúng cái gì gió chạy đến 348, cậu làm sao sẽ vô duyên vô cớ mà bắt đầu nảy sinh cảm giác tội lỗi.

"Tỷ tỷ....." Thẩm Mộng Dao rũ mắt xuống, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, "Chị không cần Dao Dao sao?"

Qqdd:???

_____________

"Tỷ tỷ", Thẩm Mộng Dao mở miệng gọi, tạp âm khàn khàn, khác hẳn với sự ôn nhu ngày thường, giờ phút này nhiễm thêm vài tia tội nghiệp, làm cho người ta muốn vung tiền vào nụ cười của nàng.

Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên cũng muốn làm hôn quân.

Rồi sau đó

"Thẩm Mộng Dao, chị có biết rằng chị lớn hơn em không", Viên Nhất Kỳ mở miệng nói.

"Ừ", Đôi mắt Thẩm Mộng Dao mờ mịt, hơi nước tràn ngập.

Viên Nhất Kỳ: "Gọi em là gì"

Thẩm Mộng Dao mím đôi môi mỏng đỏ mọng, do dự một lúc, thăm dò mà ngập ngừng mở miệng.

"Tỷ tỷ"

_____________

"Các cậu quá con mẹ nó ky đi! Đem nàng nuôi dưỡng không được liền chuyển sang cho tớ! Tớ buổi tối còn có zhibo đấy!!!!"

Viên Nhất Kỳ hùng hùng hổ hổ.

"Aiya, không có chuyện gì đâu..., cậu hiểu rõ bạn gái cũ hơn người ta không phải sao ~ Kỳ Kỳ là tốt nhất, bu bu ~~ " Khuôn mặt như thiếu nợ của của Hồng Bội Vân phóng đại lắc lư ở giữa màn hình, cô miễn cưỡng ngáp một cái, đắc ý du dương, một chút khiêu khiêu khích x100000 lần.

"Bạn gái cũ của mẹ cậu! Nàng bây giờ là 7, 8 tuổi; cũng không phải 17 ,18 tuổi!!! Tớ cũng không phải mẹ của nàng, làm sao hiểu được!" Viên Nhất kỳ nghiến răng nghiến lợi mà mắng.

"Cậu vì yêu làm mẹ đi. Bu bu, như thế nào lầm bà lầm bầm vậy, giống như phụ nữ vậy. có phải dưa hay không a, Sông Seine Brking cũng quá broing đi à nha" Hồng Bội Vân thờ ơ nhún nhún vai, cũng có chút không kiên nhẫn: "Tớ nói Viên Nhất Kỳ, cậu có phải hay không sợ Thẩm Mộng Dao a, không phải chứ không phải chứ!...."

Viên Nhất Kỳ sững sờ, não bộ từ xấu hổ chuyển thành phẫn nộ: "Sợ mẹ cậu! Nuôi dưỡng liền nuôi dưỡng, Quải ca của cậu yyds!

Kỳ Kỳ máu huyết xông lên tận não, Kỳ Kỳ táo bạo mà lại ngốc nghếch.

Leng keng--- chúc mừng bạn giành được một bé ngốc • Kỳ

________________

Hồng baba bị Viên Nhất Kỳ phẫn nộ cúp điện thoại tỏ vẻ.

Nhiệt tình kích thích 017 nuôi dưỡng Thẩm yeye.

________________

Viên Nhất Kỳ là trở về mang theo mùi thuốc lá bao quanh.

Thẩm Mộng Dao bất động ngồi ở vị trí vừa rồi, giống như một tiểu hài tử ngoan ngoãn sợ phạm sai lầm, chứng kiến Viên Nhất Kỳ tiến đến cũng không nói gì, chẳng qua là cẩn thận mà nhướng mí mắt liếc trộm cảm xúc giữa hai hàng lông mày của cậu về hai người, chỉ cần bắt được một tia chán ghét, Thẩm Mộng Dao liền biến thành bé mèo hoang bị vứt bỏ.

Thẩm Mộng Dao không chịu nổi thống khổ bị ném bỏ.

Cái loại mất mác từ trong xương cốt, ở sâu trong ký ức khắc lên sự khổ sở thất lạc.

Thiếu niên trước mặt tướng mạo đẹp mắt, tùy ý tiêu sái.

Nàng sẽ là vết nhơ của cậu sao, Thẩm Mộng Dao không muốn.

________________

Điều này không phù hợp với tâm lý của tiểu hài tử 7, 8 tuổi.

Nhưng điều này quả thật là, Thẩm Mộng Dao từ nhỏ đa sầu đa cảm "ôn nhu" a..

Sợ hãi mang cho người khác phiền toái.

Cho nên muốn ủy khuất chính mình.

"Tỷ tỷ..." Thẩm Mộng Dao thất vọng mà rũ xuống đôi mắt ảm đạm: "Nếu như chị chán ghét em, em, em có thể đi"

Ánh mắt Viên Nhất Kỳ liếc về phía đuôi mắt, Thẩm Mộng Dao cúi đầu ủy khuất mà xoắn xoắn tay vào làm cho dáng vẻ này quả thực khiến cho lòng người sinh trìu mến đó a.

Viên Nhất Kỳ vội vàng dời đi ánh mắt, làm bộ mây trôi nước chảy mà từ cuống họng kéo ra một chữ: "Ừ"

Âm lượng không nhẹ không nặng, giống như là đã được tắm mát bởi làn gió xuân.

Thẩm Mộng Dao bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn là bi thương vô tận: " được a, tỷ tỷ". Sau đó chậm rãi từ trên giường trợt xuống, bước về phía cửa. Tâm tư của tiểu hài tử chính là không ai muốn nàng, chóp mũi chua xót, nước mắt ngăn ở trong hốc mắt,quay người cắn môi đè nén khó chịu.

Ngay khi đôi mắt đang rũ xuống của nàng có thể nhìn thấy tấm thảm ở cửa, tay trái bị người dùng lực túm lại, rắn rắn chắc chắc mà đụng vào lòng thiếu niên mặt mày thanh tú, trên người đối phương tràn ngập hương chanh dễ ngửi giờ phút này dính vào một chút mùi vị thuốc lá chưa hết, tiến vào mũi tấn công tim phổi. Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu nhìn Viên Nhất Kỳ, rõ ràng đều muốn chính mình rời đi còn muốn túm lại một chút. Tiểu hài tử tính khí cáu kỉnh, mát lạnh xẹt qua đôi má, như vậy rơi xuống khiến cho nước mắt thấm ướt chóp mũi, lại để cho thẩm mộng Dao thoạt nhìn càng thêm chật vật: "Chị làm gì thế"

Lời nói tức giận xoay cuồng ở trong miệng, mở miệng lại có thể khiến người mềm nhũn.

Đối mặt với cặp mắt sưng đỏ của Thẩm Mộng Dao, đuôi lông mày Viên Nhất Kỳ bất động thanh sắc mà giật giật một cái, đầu ngón tay câu lấy một giọt lệ của nàng: "Được rồi được rồi, như thế nào còn khóc?

Lời nói nghe có vẻ rất ôn nhu, chẳng qua là giọng nói kia bá đạo như đã xem nhiều tiểu thuyết tổng giám đốc.

Thẩm Mộng Dao lại không có tiếng động mà rơi xuống hai giọt nước mắt nóng hổi, nhỏ xuống trên mu bàn tay của Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ không có kinh nghiệm dỗ hài tử, trừ bỏ bị mẫu thân bức bách như dưa ở Giang Tây ôm lấy thân đệ tuổi nhỏ chụp một chuỗi ảnh cười như tên ngốc làm cho răng cười đến cương cứng, đứa nhỏ bình thường cậu đều lười để ý, thực sự nếu không kiên nhẫn chính là dùng hành động giải quyết.

Thế giới đều thanh tịnh xuống.

"Ngoan ngoan, chị đừng khóc nữa, coi như em van cầu chị, Thẩm Mộng Dao", Viên Nhất Kỳ khẩn trương đem một tờ giấy đưa tới trong tay nàng, rất nhanh chồng chất làm thành một tòa núi giấy.

"Đừng khóc a", Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao vẫn đang trầm mặc rơi lệ đồng dạng cũng lệ rơi đầy mặt.

____________________

Online chờ làm thế nào dỗ dành bạn gái cũ chỉ có tâm trí 7, 8 tuổi vui vẻ, rất cấp bách.

_______________

"Em sẽ zhibo trong một thời gian, chị không nên phát ra thanh âm cũng không nên đi qua, biết không? Đói bụng khát nước tự mình đến tủ mở", Viên Nhất Kỳ đem Thẩm Mộng Dao ôm lấy đến đặt ở trên giường, nhìn chằm chằm vào hốc mắt hồng hồng của nàng nói.

"Đã biết tỷ tỷ" Thẩm Mộng Dao gật gật đầu, giọng nói giống như bị xé rách.

Tầm mắt Viên Nhất Kỳ rơi vào đôi môi đỏ mọng của nàng bị cắn đến chảy ra tơ máu, có thể thấy được mà ngẩn người, sau đó rất nghiêm túc mở miệng nói thêm: "Sau này không thể đem môi cắn thành như vậy, hiểu không?

Thẩm Mộng Dao gật đầu.

"Không đau sao đều cắn chảy máu", Viên Nhất Kỳ cau mày hỏi.

Thẩm Mộng Dao lắc đầu lại rất nhanh gật đầu, ngừng vài giây lại lắc đầu.

Viên Nhất Kỳ dở khóc dở cười: "Đến cùng có đau hay không"

Thẩm Mộng Dao: "Đau"

"Tỷ tỷ sẽ đau lòng em sao", Thẩm Mộng Dao nháy mắt hỏi cậu, lời nói ôn nhu lại ngây thơ.

Thiếu niên trầm mặc, nhiều loại tâm tình dưới đáy lòng tràn ngập, nhìn vào đôi mắt của Thẩm Mộng Dao đang dần dần trở nên ảm đạm, cậu cắn răng, ngẩng đầu cười đến hăng hái.

Cũng giống như lúc ấy thẳng thắn thành khẩn, thiếu niên tiên y nộ mã, giữa lông mày lại nhiều thêm vài phần ôn nhuận khiến người ta động tâm.

(Tiên y nộ mã: người mang quần áo sang trọng, hòa hoa xa xỉ)

"Phải..." Viên Nhất Kỳ nói như vậy: "Rất đau lòng cho cô ấy"

______________

Thẩm Mộng Dao mặt mày cong cong , ôm lấy một hộp sữa canxi vui vẻ mà hút.

Chuxi Tou Tou Tiểu Ban ở chung được nửa ngày quan hệ so sánh với buổi trưa lúc mới tới thân thiết hơn nhiều, ba huynh đệ song song nằm trên đệm bất động, nếu thực sự nhắm mắt mèo lại, có thể ợ ra 1 cái.

Khóe miệng Viên Nhất Kỳ chứa đựng nụ cười, thỉnh thoảng hướng bên kia nhìn lén, Thẩm Mộng Dao buộc tóc đuôi ngựa, sảng sảng khoái khoái, ngẫu nhiên ngẩng đầu hướng chính mình cười cười, ngốc nghếch.

Mọi chuyện vẫn tốt như vậy, không thể như năm 17 chính đại quang minh mà chiếm hữu nàng, cứ như vậy cẩn thận, có thể vụng trộm gạt thế nhân và không cố kỵ vui vẻ trò chuyện hằng ngày, Viên Nhất Kỳ liền thỏa mãn.

Bởi vì Viên Nhất Kỳ trưởng thành.

Không thể không quan tâm tất cả mà cùng nàng ở chung một chỗ.

Cho nên Viên Nhất Kỳ bóp chết mọi khả năng.

"Ừ, rất tốt", Viên Nhất Kỳ trả lời bình luận một cách trầm mặc, dễ dàng mà kéo chiếc vòng thiếc của lon bằng đầu ngón tay của mình. "Ah-" một tiếng, nước có ga màu nhạt cuồn cuộn xông lên, không thể ngăn cản cũng chỉ để mắc cạn tại miệng lon: "Không có chuyện gì tốt"

"Chính là vui vẻ"
______________

"Dao Dao! Chúng em tới tìm chị chơi a!" Đa Vân Chuyển Tình mãnh liệt đẩy cửa ra, la lớn, giống như sợ tất cả mọi người nghe không được.

Viên Nhất Kỳ chậm rãi ung dung mà quay đầu lại, khu bình luận quả nhiên bùng nổ.

: Ta đã nghe được cái gì!!! *Dao ở trong phòng Quải?!!!

(từ gốc là 药 có nghĩa là thuốc, nhưng pinyin là yáo còn pinyin của Dao cũng là yáo - nên có thể vì tránh KY nên cmt này mới ghi là药)

: Awsl! Sinh thời series Hắc Miêu lại cùng khung?!

: Gần nhất kỳ thực cùng khung thật nhiều, nhưng riêng tư thì vẫn...!

: Hòa hảo đi nha hòa hảo đi nha.

: !!!!!

: Đừng ky,chuyện gì đã xảy ra với xox.

: Cấm ky, đồng nghiệp bình thường!

: Fan mới ở lầu trên Hắc Miêu trước kia bổ sung hoàn thành rồi trở về bb fan cũ đã lệ nóng doanh tròng. (?)

(Lệ nóng doanh tròng: mắt rưng rưng vì phấn khích, vô cùng xúc động)

..........

Viên Nhất Kỳ lại chậm rãi ung dung mà nhìn về phía Đa Vân Chuyển Tình ở góc tường.

_______________

Thẩm Mộng Dao muốn chào hỏi lại nhưng thủy chung nhớ rõ lời của Viên Nhất Kỳ.

Không nên phát ra âm thanh.

Không nên đi qua.

Sau đó, Thẩm Mộng Dao đã khéo léo làm một chiếc máy bay giấy và ném nó đi.

Đường vòng cung hoàn mỹ.... Bu bu.

_______________

"Tỷ tỷ đang zhibo", Hồng Bội Vân bắt lấy giấy thanh âm đề cao lên mấy lần, bảo đảm bên cạnh cũng có thể nghe được.

Viên Nhất Kỳ & Thẩm Mộng Dao:???

: Ta ta ta ta!!!!! Ttl!

: Tỷ tỷ? Còn có xox khác ở trong phòng của Kỳ Kỳ???

: Hồng ba ba yyds,kswi rồi!!!

: Tỷ tỷ là gọi 017 sao?

: Dao Dao không phải so với Quải lớn hơn ư

: vốn hmg đã bay!!! Series sinh thời!!

: Đã ở bên nhau chưa!!!? Fan mới.

: chúc phúc.

: tôn trọng tình yêu!

........

Bình luận xoát phát nổ vài hàng "chúc phúc", đem vài câu không hài hòa che cực kỳ chặt chẽ, túi vương nhìn dữ liệu trên màn hình chìm vào "giấc mộng" vô hạn.

______________

Sự tình lúc zhibo rất nhanh qua đi, fans còn luôn lén lút vụng trộm xây nhà, thực sự có tố chất mà không đến quấy rầy, bắt tay sẽ đến hỏi có phục hợp không. Viên Nhất Kỳ cũng chỉ là dùng trầm mặc đáp lại, không để cho dư luận có được đáp án, giống như cách đây nhiều năm trước.

Đừng cho fans thất vọng, cũng đừng viển vông điều gì.

Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao ngồi ở bên trong ổ mèo vừa cười vừa trêu chọc mèo. Cậu đương nhiên có hoài nghi tới, Thẩm Mộng Dao có lẽ là giả bộ, nhưng nàng thật sự không cần phải tham luyến một người đã từng là tất yếu, từng là khắc sâu.

Thẩm Mộng Dao chính xác là hoàn toàn bị mất trí nhớ, chẳng qua là vòng đi vòng lại mà đối với thiếu niên động tâm rồi?

Viên Nhất Kỳ cũng không nên chủ động.

Trời đất bao la, mặt mũi Quải ca của cậu là lớn nhất.

Thẩm Mộng Dao nhìn những bức ảnh thần thánh khác nhau trong siêu thoại Viên Nhất Kỳ, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn lén Viên Nhất Kỳ ở bên cạnh đang không hề hình tượng mà nằm lỳ ở trên giường như bé cún, tâm tình rất sung sướng, nghĩ đến cái gì nhếch môi cười rộ lên.

Viên Nhất Kỳ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn nàng không rõ lý do cho lắm, bị nụ cười của nàng làm cho đầu óc bối rối, cũng nhếch môi vui vẻ: "Cười cái gì?"

Thẩm Mộng Dao đột nhiên ngừng cười, không nói lời nào, chẳng qua là mặt mày như trước cong cong giấu kín lấy tất cả những vì sao nổi tiếng ôn nhu.

Viên Nhất Kỳ nhướng mi ngồi dậy, nhấc lên mí mắt miễn cưỡng nhìn về phía nàng, giọng nói từ tính, giống như ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông.

"Có người nào nói không, chị cười lên giống heo"

Tiểu hài tử như cũ mà cười ngây ngô, mặt mày sạch sẽ, thật sự rất đẹp mắt, Viên Nhất Kỳ nghĩ.

"Tỷ tỷ"

Viên Nhất Kỳ: "Ừ?"

"Bọn họ vì cái gì gọi chị là Quải Quải a"

Không đợi đáp lại, tiểu hài tử liền tự mình phỏng đoán.

"Là... Bởi vì..." Thẩm Mộng Dao nói rồi lại cười, âm thanh nhiễm thêm ý vui luôm làm cho kinh diễm: "Bởi vì "

Viên Nhất Kỳ khó hiểu.

"Có phải là vì tỷ tỷ đi đường bằng nạng không?" Thẩm Mộng Dao nói một câu kinh thiên địa khí, Tiểu Kỳ nói xong lại tự mình cười rộ lên tiếng ngỗng.

(拐 Quải : cách đếm số 7 trong quân sự
拐; 拐子 : cái nạng)

Đứa nhỏ này, đang nói cái gì đó a!!! Viên Nhất Kỳ đỡ trán rất bất đắc dĩ, vừa định mở miệng lại bị Thẩm Mộng Dao cắt ngang.

"Nói như vậy...." Tiểu hài tử trầm tư, trên mặt hiện ra thần sắc rất rất nghiêm túc: "Ngụ ý kia cũng quá không tốt rồi"

"Tỷ tỷ, gọi chị Tiểu Hắc được không", Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên cười, vươn tay ôm lấy cổ Viên Nhất Kỳ, do đó cả người treo ở trên người cậu: "Tỷ tỷ"

Thanh âm cuối cùng dính lên mềm nhũn, đầu óc thiếu niên "ầm ầm" Mà vang, vành tai phiếm hồng, hai tay ôm lấy eo nhỏ nhu mềm của Thẩm Mộng Dao, trong chớp mắt, nhiệt khí của đối phương khi nói phả ra trên mặt, ôm chặt đến tiểu lông tơ nhu hoàng trên mặt nàng.

Viên Nhất Kỳ thật lâu không có thân mật với Thẩm Mộng Dao, cậu nghĩ.

Cho nên Viên Nhất Kỳ hít sâu.

"Thẩm Mộng Dao, chị là vua làm nũng ư"

Tiểu hài tử thực hiện được ý đồ câu dẫn nhếch khóe môi, nháy mắt mấy cái, lông mi dày phóng ra một mảnh vụn nhỏ ánh sáng: "Tỷ tỷ thích không"

______________

"Tỷ tỷ, gọi chị Tiểu Hắc được không"

"Viên Nhất Kỳ, gọi chị là Tiểu Hắc ah"

"Tỷ tỷ thích không"

"Tiểu hắc thích không"

_____________

"Muốn ăn tiểu long bao", Thẩm Mộng Dao ghé vào nằm sấp cuốn lấy chăn trên giường chỗ Viên Nhất Kỳ nằm vừa rồi, cuống họng mềm nhũn reo lên.

Viên Nhất Kỳ rũ mắt xuống, tóc dài màu đen tản trên đầu vai, vành tai ửng hồng đã phai mờ, đôi mắt một lần nữa khôi phục sự thanh tỉnh, giờ phút này lại là một người tỉnh táo kiêu ngạo.

Thẩm Mộng Dao liếc nhìn cậu, sự ôn nhu hiếm có của thiếu niên tự hồ chỉ thuộc về bản thân.

"Không cần cái khác, chỉ ăn tiểu long bao ah"

Viên Nhất Kỳ mỉm cười nhìn Thẩm Mộng Dao đột nhiên nghiện xem phim truyền hình.

"Tiểu hắc vì cái gì không mua cho em tiểu long bao"

"Là không có tiền sao", Thẩm Mộng Dao bĩu môi đáng thương nói, trầm tư một lát, ánh mắt bỗng nhiên phát sáng, trịnh trọng mà lại hiểu chuyện mở miệng "Vậy... Vậy thì bán Dao Dao đi mua tiểu long bao a!

"Dao Dao có thể ủy khuất chính mình đi rửa bát cho di di bán tiểu long bao"

Viên Nhất Kỳ vui vẻ càng đậm, cái này không phải ủy khuất, tiểu gia hỏa ước gì như thế, sau đó cậu dùng hai tay nhốt chặt Thẩm Mộng Dao vào trong lồng ngực của mình.

"Tiểu Hắc...... Chị là muốn đem chính mình bán đi ư", Thẩm Mộng Dao giật mình, không xác định mà mở miệng.

Viên Nhất Kỳ rũ mắt xuống không trả lời, ngược lại thật sự bị sinh hoạt bức bách, không thể không làm như vậy.

Thẩm Mộng Dao:"..."

Tiểu hài tử bối rối hai giây, lập tức mở ra bàn tay nhỏ bé "ba" mà ôm lấy Viên Nhất Kỳ, cười ngốc "Em mua!"

"Em mua chị ah Tiểu Hắc! Không cho phép đi, em mua cho chị tiểu long bao ăn!

Thẩm Mộng Dao ở trên khuôn mặt nhỏ có chút hồng của Viên Nhất Kỳ hôn lên.

"Tiểu Hắc là của em rồi"

Viên Nhất Kỳ theo xương hàm rõ ràng của nàng, ở trên xương quai xanh tinh xảo mổ xuống, lưu lại một cái dấu vết nhàn nhạt.

"Viên Nhất Kỳ không phải để bán"

Từ đầu đến cuối đều chỉ thuộc về một mình Thẩm Mộng Dao.

『END』

_________________

Có một số chỗ từ ngữ mình không hiểu rõ lắm, nên có chỗ có lẽ sẽ khá mơ hồ. Rất xin lỗi mn vì vấn đề này.

Kết quả trung báo có rồi, lúc nghe thấy tên của 2 bạn thật sự rất vui. Hiện tại còn 17 ngày, cta vẫn cần cố gắng nhiều ~

P/s: hôm có kết quả trung báo, vì ốm mà định đi ngủ sớm mà cuối cùng phải đợi có kết quả mới ngủ được🤦‍♀️

Dịch đang rất nghiêm trọng, mọi người chú ý bảo vệ bản thân nhé.

Còn 1 chuyện nữa, mình đang làm dở 1 chiếc oneshot ABO, nhưng mình không biết liệu mn có thích ABO không, nếu không thì mình sẽ tìm fic khác để edit. Hy vọng mn sẽ cho mình xin chút ý kiến.

Cuối cùng, Mọi người ngủ ngon. 💙💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com