Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 101 : Tin nhắn trùng hợp

o0o

Thẩm Mộng Dao làm việc với tâm trạng lo lắng, bồn chồn không yên. Nàng chẳng biết rốt cuộc bà Thẩm gọi riêng Viên Nhất Kỳ ở lại là có nguyên do gì, linh cảm của nàng trước giờ rất đúng....nàng e rằng lần này lại chẳng níu được em.

Thuê bao quý khách vang lên nhiều lần, lần nào cũng vậy, vẫn là giọng nói máy móc lạnh đến thấu xương kia.

Nàng sợ lắm, nếu có thể, nàng lập tức chạy về nhà.

" Dương Tỷ ! Em đi đây "

" Nè ! Em đi đâu đó, chưa có tan ca ! "

" Xin lỗi chị ! " - Thẩm Mộng Dao hối hả, không kịp cất cây chổi quét nhà trên tay đã ném vội nó xuống sàn.

Thẩm Mộng Dao chạy thật nhanh từ tầng trên xuống dưới, chạy xuống cầu thang lập tức có thể phóng thẳng ra khỏi cửa và đi về.

Nhưng khi nàng đến ngưỡng cửa, thì âm thanh *dingdong* liền vang lên.

" Chạy đi đâu ? " - Viên Nhất Kỳ vừa đến liền ôm chầm lấy dáng vẻ hối hả của nàng - " Em không bắt kịp, lỡ chị ngã thì làm sao ? "

Thẩm Mộng Dao rưng rưng nước mắt, nàng đấm thùm thụp lên bả vai người kia.

" Sao chị gọi em không bắt máy ! "

" Em để quên ở nhà rồi... " - Viên Nhất Kỳ nói, ngữ điệu nghe thoáng qua lộ rõ nét đượm buồn.

" Rốt cuộc má đã nói gì với em ? " - Nàng hỏi, đôi chân mày cau lại thật đáng thương.

Viên Nhất Kỳ lắc đầu, em trả lời không có gì cả, nhưng nhìn em không giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

" Em nói dối.... " - Thẩm Mộng Dao gục đầu trong lòng em, nàng bất lực, nàng biết cho dù mình có gặng hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì Viên Nhất Kỳ nhất quyết vẫn không trả lời.

Nàng chỉ đành mắng thương.

" Thẩm Mộng Dao...đã có ai thương chị hơn em chưa "

" Không có ai hết, chị chỉ có em thôi "

" Vậy thì em không buông đâu "

Như một lời tuyên bố, Viên Nhất Kỳ khẳng định, suốt đời này em không bỏ rơi nàng.

Thẩm Mộng Dao nghe qua, tim nàng tan nát, nếu nói như thế...chẳng khác nào đang có chuyện không may.

" Tối nay đón chị về nhé " - Vẻ mặt Thẩm Mộng Dao thành khẩn, nàng cầu xin em hãy đưa nàng về, bởi vì hiện tại nàng không tìm thấy được sự an tâm.

Nhưng Viên Nhất Kỳ lại lắc đầu - " Tối nay....em không về đâu "

" Tại sao ? "

" Trần Kha nói tối nay sẽ có.... "

" Em đừng đem Trần Kha ra để che giấu ! " - Thẩm Mộng Dao lắc đầu - " Em chỉ có mỗi Trần Kha là điểm tựa thôi sao ?! "

" Dao Dao, em không có ý đó....tối nay em phải dự buổi họp mặt, em nói thật đó "

Viên Nhất Kỳ hôn lên trán nàng - " Mai em về "

" Em nói dối....em sẽ bỏ chị có đúng không ? "

" Không có, em sẽ về mà "

Thẩm Mộng Dao kiễng chân, nàng đặt lên môi em một nụ hôn kéo dài. Tay choàng lấy cổ, Thẩm Mộng Dao những tưởng rằng có lẽ đây sẽ là lần hôn cuối, nàng sợ lắm.

" Nhớ phải về đó... "

Viên Nhất Kỳ gật đầu, lưu luyến xoa đầu nàng lần nữa sau đó mới rời đi.

" Chị phải tập trung làm việc, không được nghĩ về em nữa " - Viên Nhất Kỳ hướng về nàng, nói nhỏ.

Đúng như Viên Nhất Kỳ nói, đêm nay em không về.

Mặc dù đã được thông báo từ sớm, nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn ở cửa hàng đến tối khuya để chờ em. Nàng vẫn hi vọng em sẽ đến đón nàng về. Nhưng rồi không phải vậy...cuối cùng thì Thẩm Mộng Dao âm thầm quay về một mình.

Tưởng rằng khi về nhà, nàng sẽ được dịp hỏi bà Thẩm, rốt cuộc bà đã nói gì với Viên Nhất Kỳ. Nhưng khi đến nơi. Nàng lại thấy cổng nhà được khóa ngoài thật cẩn thận.

Thẩm Mộng Dao bán tín bán nghi, nàng mở cửa, đi vào trong nhà và bật công tắc đèn. Căn nhà khi có bà Thẩm bên cạnh, công nhận rất sạch sẽ. Mọi thứ đều đã được sắp xếp ngăn nắp.

Thẩm Mộng Dao có ý định cất tiếng hỏi, nhưng chưa kịp làm gì lại phát hiện tờ giấy bà Thẩm để lại trên bàn.

" Má biết chuyện rồi, bây đang làm nhân viên bán hàng...Đừng giấu má, má không la, nhưng đừng xem má như đứa con nít, má chỉ mong bây có công việc nuôi bản thân là được rồi. Má không còn gì để nói thêm với hai đứa nữa, má về quê trước, má không phải người mẹ xấu, chỉ là má muốn tốt cho bây mà thôi, cho má gửi đến Viên Nhất Kỳ lời xin lỗi, má đã nói những thứ khiến nó buồn. Nhưng những gì má nói là sự thật, Viên Nhất Kỳ nên cân nhắc...Và má xin lỗi con, Dao Dao, đừng giận má khi má chia rẻ hai con "

Thẩm Mộng Dao đọc như không tin vào mắt mình. Mắt nàng nhòe đi vì những dòng lệ cay xè. Những gì bà Thẩm nói, nếu là như vậy thì sau ngày hôm nay nàng chính thức không được gặp Viên Nhất Kỳ nữa hay sao.

Cuốc gọi đầu tiên là gọi đến Viên Nhất Kỳ, nhưng cuối cùng lại là thuê bao quý khách. Nàng gọi tiếp cuốc thứ hai, nhưng tóm lại vẫn là một kết cục.

Thẩm Mộng Dao gọi cho bà Thẩm, nhưng bà lại tắt máy đi và không gọi lại được nữa.

Trời tối như vậy, nàng biết bắt xe ở đâu.

Nàng chắc rằng những gì Viên Nhất Kỳ nói, về cuộc họp với Trần Kha cũng chỉ là một cái cớ để em rời xa nàng.

Nếu đã vậy thì nàng gọi thẳng đến Trần Kha.

Cuối cùng cũng có một người bắt máy.

" Nghe "

" Trần Kha, cho em gặp Viên Nhất Kỳ "

" Nó không có ở đây "

" Chị nói dối ! Làm sao mà không có được, em ấy đã nói với em là... "

" Chị nhắc lại là Viên Nhất Kỳ không có ở đây, em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không ? Đừng có gọi mà lớn tiếng với chị "

" Trần Kha... "

" Hôm nay đúng thật là có cuộc họp, nhưng họp trễ, chắc là Viên Nhất Kỳ ở lại công ty thôi, mai nó sẽ về, em mau ngủ đi "

Thẩm Mộng Dao cầm điện thoại không còn vững, những gì Trần Kha nói với nàng sao bây giờ xa lạ quá.

" Trần Kha, cho em địa chỉ công ty.... "

" Không được, người không phận sự không được đến đây vào giờ này "

" Em xin chị ! " - Thẩm Mộng Dao chộp lấy nón lưỡi trai, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Nhưng ngay lúc đó, thật trùng hợp lại có một tin nhắn được gửi đến.

[ Chị ở nhà phải ngoan ngoãn, sáng mai em lại về, nếu chị chạy đi lung tung, em sẽ không về đâu đó ]

[ Dao Dao, nghe lời em, ngủ ngon, sáng mai em sẽ về ]

Thẩm Mộng Dao nhìn dòng tin nhắn liền khóc càng lớn, nàng ôm điện thoại, nói với Trần Kha.

" Viên Nhất Kỳ chắc chắn là đang ở chỗ của chị ! Chị giữ em ấy lại cho em.... "

Như một lời năn nỉ, Thẩm Mộng Dao thật sự bất lực.

Nhưng Trần Kha đối với câu nói đó, lại quyết định dập tắt máy đi.

[ Sáng mai em về ]

Viên Nhất Kỳ lại gửi một tin nhắn, may mắn lại khiến Thẩm Mộng Dao an tâm thêm phần nào. Nàng chắc chắn Viên Nhất Kỳ sẽ giữ lời hứa.

Thẩm Mộng Dao lê từng bước chân nặng trĩu vào nhà. Lên phòng lại co mình ở một góc mà òa khóc. Nếu Viên Nhất Kỳ thấy, chắc chắn em sẽ đau lòng....nhưng nàng khóc rồi đấy, sao em còn chưa đến dỗ nàng.

Nếu em đi thật, nàng sẽ giận má lắm....nếu em không về, sáng mai, nàng liền lập tức về quê làm cho ra lẽ.

Thẩm Mộng Dao khóc đến kiệt sức rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Trong giấc ngủ đó, bỗng nhiên nàng lại có cảm giác như có ai đang đứng ở trước cổng nhà nhìn vào. Và trong giây lát, Thẩm Mộng Dao mở to mắt, tim nàng đập thình thịch, mạnh thật mạnh khi cánh cửa nhà phát ra tiếng động bị mở ra.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com