Chương 103 : Lưu luyến
o0o
Thẩm Mộng Dao hôm nay dậy thật sớm nhưng vẫn muốn nán lại, chôn vùi gương mặt xinh đẹp của mình trong lòng người kia.
Hơi men trên người Viên Nhất Kỳ đã vơi đi được phần nào đáng kể, thoáng trong hơi thở có chút êm đềm vẫn còn đọng lại vài cảm giác khiến người ta say mê, lâng lâng khó tả.
Thẩm Mộng Dao mê đắm nhìn mãi vào đôi môi mời gọi trước mắt, rướn người hôn nhẹ lên môi người kia, từ từ gặm nhấm.
Người yêu nàng có sức hút như vậy, bây giờ Thẩm Mộng Dao nàng lại cảm thấy mình cần đánh dấu chủ quyền một chút. Biết đâu chừng người khác để mắt đến em thì nàng sao có thể bình tĩnh nỗi.
Cơn đau nhè nhẹ khiến Viên Nhất Kỳ chợt tỉnh giấc, cảm giác ran rát ở cánh môi. Em nhìn nàng thật oán trách, sau đó không nói gì mà ấn đầu nàng nằm yên vị bên hõm cổ mình.
" Dậy thôi " - Thẩm Mộng Dao nói - " Không thì trễ giờ của em mất "
Viên Nhất Kỳ chặc lưỡi tỏ vẻ không đồng tình, cựa quậy người một cái rồi ôm nàng thật chặt.
" Làm sao đây ? Vị tổng quản lý tên Viên Nhất Kỳ đi trễ vì ngủ nướng ? "
" Chị đừng chọc em " - Buồn ngủ, Viên Nhất Kỳ xoa đầu nàng - " Cho em năm phút nữa thôi "
Viên Nhất Kỳ đặt hờ môi mình lên trán Thẩm Mộng Dao, chốc chốc lại chu môi hôn lên trán nàng vài cái rồi vô thức cong môi cười khẽ.
" Năm phút của em qua rồi " - Lát sau Thẩm Mộng Dao lại nói
" Được thôi... " - Viên Nhất Kỳ buông nàng ra, làm vài động tác chuẩn bị ngồi dậy, sau đó bước xuống giường và đi vào phòng tắm.
Thẩm Mộng Dao ngồi dậy, xếp mền gối lại cho ngăn nắp. Như một thói quen rồi, nàng sẽ nhường Viên Nhất Kỳ vào phòng vệ sinh trước, còn bản thân thì tranh thủ nằm vào chỗ của Viên Nhất Kỳ như nạp đầy năng lượng.
Nói nàng mê muội.....cũng không sai.
Lát sau Viên Nhất Kỳ mở cửa phòng tắm, có lẽ vì ngủ không đủ giấc mà báo con của nàng trông thật mệt mỏi.
" Em ngủ chưa đầy hai tiếng " - Thẩm Mộng Dao đưa tay ôm mặt em - " Liệu có ổn không ? "
Viên Nhất Kỳ gật đầu, cọ má lên bàn tay của nàng - " Em đưa chị đi làm nhé "
" Còn sớm, hôm nay để chị tự đi là được rồi "
Viên Nhất Kỳ nhìn lên đồng hồ treo tường, còn quá sớm để có thể đưa Thẩm Mộng Dao đến nơi làm việc, em chỉ đành gật đầu, mở tủ rồi bắt đầu thay quần áo.
Trông Viên Nhất Kỳ như muốn nói điều gì đó, Thẩm Mộng Dao ngồi ở trên giường, đôi mắt vẫn dõi theo chờ đợi em mở lời.
Nhưng cuối cùng, Viên Nhất Kỳ bôi xong lớp kem chống nắng, chỉnh đốn trang phục một chút rồi đi đến bên cạnh giường, khụy một gối xuống trước mắt nàng.
" Em đi làm đấy nhé "
Thẩm Mộng Dao gật đầu.
Báo con đang ở trước mắt nàng thật sự trông rất mệt mỏi, nàng hoàn toàn có thể biết được cảm giác hiện tại của Viên Nhất Kỳ. Cái cảm giác mà trong tiềm thức vẫn còn mơ hồ đã phải bật người dậy vận động các tri giác.
Tự dưng nàng thấy xót.
" Còn sớm quá, Thẩm Mộng Dao, ngủ một chút nữa đi " - Viên Nhất Kỳ ân cần nói, đôi tay không yên phận xoa xoa hai bên má nàng.
" Chị không muốn ngủ nữa " - Thẩm Mộng Dao thật muốn mắng người, biết sáng hôm nay phải đi làm sớm, sao em vẫn về khuya...đã vậy trên người còn mùi men rượu.
Nhưng rồi nàng lại không nói, biết tính chất công việc của Viên Nhất Kỳ là thế, nên nàng không nỡ la em.
" Chị không được gọi điện về cho bác gái nữa, có nghe không ? "
" Tại sao ? " - Nhắc đến, Thẩm Mộng Dao cảm thấy khó chịu - " Má chắc hẳn đã nói những điều rất khó nghe với em ! "
" Không có... " - Trái với nét mặt bất mãn của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ vẫn nhẹ nhàng nói - " Bác gái chẳng nói gì khó nghe với em cả, bác nói rất đúng...Em cần nên suy nghĩ cho thật kĩ càng "
" Em nói cái gì vậy ? " - Thẩm Mộng Dao vội nắm lấy tay Viên Nhất Kỳ.
Suy nghĩ cái gì chứ, chẳng phải bà Thẩm muốn chia cắt hai người đấy sao.
" Em biết là chị đau lòng, Thẩm Mộng Dao " - Viên Nhất Kỳ mỉm cười, nụ cười của em thật mệt mỏi - " Chị đối với em....có nhiều không ? "
Thẩm Mộng Dao bỗng dưng rơi nước mắt, nàng chẳng hiểu, mỗi khi nói về chuyện này, nàng lại không kiềm được nước mắt. Nàng có một nỗi sợ vô hình.
" Không được khóc " - Viên Nhất Kỳ chồm người đến, một bước ôm trọn Thẩm Mộng Dao trong tay - " Chị khóc làm sao em nỡ đi làm đây "
Viên Nhất Kỳ ôm nàng, đôi tay không ngừng xoa xoa tấm lưng của người yêu. Thẩm Mộng Dao được vỗ về, như mèo nhỏ mà gục đầu trong lòng báo con.
" Chị có thương em mà... " - Thẩm Mộng Dao nói.
" Vậy là được rồi " - Viên Nhất Kỳ lấy lại nét tươi tỉnh, em mỉm cười - " Chị nên tranh thủ nhắm mắt một tí nữa đấy "
" Chị đi mở cửa cho em " - Thẩm Mộng Dao lật đật leo xuống giường.
Khi Thẩm Mộng Dao vừa đặt chân xuống sàn nhà, liền bị Viên Nhất Kỳ bế thốc lên.
" Sàn nhà lạnh lắm "
" Chị chẳng phải con nít nữa " - Thẩm Mộng Dao ngại ngùng.
" Thì làm sao ? "
Viên Nhất Kỳ cứ thế mà bế Thẩm Mộng Dao, cẩn thận bước xuống cầu thang.
Thẩm Mộng Dao cau lấy cổ Viên Nhất Kỳ, rất ngoan ngoãn ngồi yên.
Nhưng xuống đến phòng khách, Viên Nhất Kỳ vẫn chưa chịu buông tay.
" Làm sao đó...hôm nay em lạ quá "
Đôi môi Viên Nhất Kỳ thoáng rũ xuống, sau đó em đặt Thẩm Mộng Dao ngồi trên sô pha. Toan đứng lên mang giày nhưng rồi chẳng hiểu sao lại lao đến ôm chầm lấy nàng, khiến cả người nàng đổ rạp về phía sau.
Thẩm Mộng Dao vuốt ve tóc người phía trên mình, nhịn không được liền thơm lên vài cái.
" Nhõng nhẽo gì đó "
" Tối nay em lại về trễ rồi Thẩm Mộng Dao.... " - Mãi Viên Nhất Kỳ mới nói được một câu.
Thẩm Mộng Dao cảm thấy tim nàng trùng xuống, hụt hẫng và không nỡ để em đi.
Nếu biết đêm nay em lại về trễ, Thẩm Mộng Dao nàng sẽ ôm em nằm ngủ lâu hơn.
" Chị có thể đến đưa đồ ăn trưa cho em không ? "
Viên Nhất Kỳ cười - " Thời gian chị nghỉ trưa ở cửa hàng còn chẳng đủ, đến nơi em làm lại quá xa, Dao Dao ngoan ngoãn ở yên cho em "
Thẩm Mộng Dao bị từ chối liền nheo mắt lộ vẻ bất mãn, cuối cùng Viên Nhất Kỳ nhịn không được lại hôn lên môi đối phương.
" Tối nay chị cứ ngủ, không cần đợi em, nhớ khóa cửa cần thận đấy ! "
" Còn em thì sao ? "
" Em có chìa khóa mà " - Viên Nhất Kỳ nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com