Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109 : Cửa ải số một

o0o

Đứng trước đầu ngõ, Thẩm Mộng Dao không thể ngăn nổi con tim mình đập loạn nhịp. Đây là thời khắc quyết định, liệu rằng giữa nàng và em có còn bức tường nào ngăn cản hay không.

" Sao chị lại run như vậy "

" Chị sợ "

" Chị không tin em à ? "

" Có, chị tin chứ "

" Dẫn em vào nhà "

Viên Nhất Kỳ nắm lấy tay Thẩm Mộng Dao rất chắc, nắm lấy tay nàng để che giấu đi mớ cảm xúc hỗn độn của chính em.

Thẩm Mộng Dao theo đúng nghĩa là dẫn người yêu về ra mắt ba má, nàng đi trước, tay nắm lấy tay em đi phía sau.

" Đến rồi " - Thẩm Mộng Dao thở ra một hơi - " Ba má ơi... "

" Chị kêu nhỏ thế....sao ba má...sao hai bác nghe "

" Ba má ơi ! ! " - Thẩm Mộng Dao kêu thêm lần nữa.

Lúc sau, bà Thẩm với dáng người đầy đặn bước ra, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ, bà thoáng chau đôi chân mày lại.

Thấy được chi tiết đó, Thẩm Mộng Dao liền buông tay Viên Nhất Kỳ, vội vơ lấy món quà mà báo con đã tất bật chuẩn bị.

" Nhất Kỳ về, em ấy có mua quà biếu ba má "

" Má thấy " - Nhưng ánh mắt bà Thẩm vẫn dõi theo Viên Nhất Kỳ, bà chưa chịu nhận lấy món quà.

" Con chào bác " - Viên Nhất Kỳ khó khắn nói, thành khẩn cúi đầu - " Con có ít quà, muốn tặng cho hai bác...mong bác nhận cho con vui "

Bà Thẩm đưa tay nhận lấy túi quà, nói ừ một cái, rồi bà đi vào trong nhà.

" Ông ơi ! Con gái rượu của ông về kìa "

Nghe tiếng bà Thẩm thông báo, ông Thẩm liền nhanh chóng chạy ra. Trái với bầu không khí căng thẳng ban nãy, lần này, ông Thẩm lại tươi cười hơn.

" Con gái ! Con gái tôi ! Mày về hồi nào sao không kêu ba ra đón ? "

" Con vừa về thôi ba "

" Ai đây ? " - Ông nhìn em.

" Là...là người yêu con " - Thẩm Mộng Dao nói.

Viên Nhất Kỳ nhận thấy tim mình co thắt liên hồi trước câu trả lời thành thật của Thẩm Mộng Dao, em đưa ánh mắt đậm ý cười nhìn nàng.

" Người yêu ? "

" Dạ vâng "

" Con chào bác " - Viên Nhất Kỳ nói - " Con là Viên... "

" Bác biết rồi " - Ông Thẩm xua tay, rồi nhìn Thẩm Mộng Dao - " Ba nghe má mày thưa chuyện, giờ thì tao mới tin "

" Má nói gì với ba "

" Chuyện đó để sau đi " - Ông Thẩm nhìn Viên Nhất Kỳ, tuy nét mặt ông vui vẻ nhưng lại mang đến cảm giác căng thẳng cho người xung quanh.

Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đi phía sau ông Thẩm, em càng nắm tay nàng chặt hơn.

" Dao Dao ! Phụ má nấu cơm "

Lúc cả hai về trời đã chập chững tối, đúng vào lúc bà Thẩm chuẩn bị nấu cơm.

" Để em vào phụ... "

" Không cần đâu " - Bà Thẩm cản - " Dao Dao nó khéo lắm, con cứ yên tâm "

" Dạ... "

" Mà nè "

Nghe bà Thẩm gọi em, Thẩm Mộng Dao cảm thấy lo lắng.

" Ba nó đang ở ngoài sân trước một mình, con coi...ra ngồi với ổng "

" Kìa má... " - Thẩm Mộng Dao nói - " Hay là để em ấy phụ con... "

" Dạ được " - Viên Nhất Kỳ gật đầu.

Viên Nhất Kỳ đi khuất, Thẩm Mộng Dao liền nói.

" Chẳng phải má không hiểu tính ba, để Viên Nhất Kỳ ra đó...có phải khó cho em ấy quá không ? "

" Nay con gái lớn biết bật lại má rồi " - Bà Thẩm cười - " Nói với Nhất Kỳ, nếu muốn làm dâu hay làm rể, nó phải dám bước qua ải khó khăn nhất "

" Nhưng em ấy.... "

" Má tin ba mày không ác tới mức đem con bé ra so tửu lượng khi chưa có gì trong bụng đâu "

" Lỡ thiệt thì sao má "

" Thiệt tao cạo đầu ổng luôn ! "

Thẩm Mộng Dao cảm thấy nhẹ nhõm, nếu nói vậy...bà Thẩm đã ngầm đồng ý rồi hay sao.

" Con cảm ơn má "

" Cảm ơn chi cho sớm, biết đâu nó không vượt qua ải thì chết "

" Má này ! ! "

" Mày nghe má hỏi " - Bà Thẩm trở nên nghiêm túc - " Kể cho má nghe chuyện của hai đứa bây từ đầu tới đuôi "

o0o

" Con...chào bác, con ngồi với bác được không ạ ? "

Ông Thẩm nhìn dáng vẻ rụt rè của Viên Nhất Kỳ mà thở ra một hơi dài.

" Bộ trông bác đáng sợ lắm hay sao ? "

" Dạ không có ! "

" Được rồi " - Ông Thẩm bật cười - " Lại đây đi "

Viên Nhất Kỳ ngồi vào bàn trà, em ngồi đối diện, mặt đối mặt với ông Thẩm.

" Con biết chơi cờ không ? "

" Dạ...cờ tướng đúng không bác ? "

" Đúng "

" Dạ con...mới nhập môn gần đây...con không dám "

" Có sao đâu " - Ông Thẩm đắc ý - " Chơi với bác vài ván, không biết chơi thì tập chơi, chơi thua quài riết quen ấy mà "

Viên Nhất Kỳ cố gắng không cho khóe môi nhếch lên nụ cười nào, em tránh bị phụt cười trước câu khiêu khích của ba vợ.

" Dạ, mong bác chỉ dẫn thêm "

" Không cần phải khách sáo " - Ông Thẩm nói - " Chỉ mới là khởi đầu thôi "

" Dạ ? "

" Tập trung vào, nhường con đi trước "

Viên Nhất Kỳ có vẻ như không hề phòng thủ, em tiến pháo.

Nhận thấy nụ cười lạ của ông Thẩm, em liền chột dạ.

" Tính tình thẳng thắn, có chút nóng nảy, cần phải tập tính kiên trì "

Viên Nhất Kỳ bị câu nói của ông Thẩm làm cho đứng hình vài giây, em khẽ nuốt nước bọt.

Khi ông Thẩm lên quân tượng, Viên Nhất Kỳ liền cảm thấy nguy hiểm.

Đưa ván cờ ra xem xét.

Khi đối phương tiến pháo bước đầu, chắc chắn là nhắm đến quân chốt nằm giữa, cách khắc chế phải tiến ngựa để canh chừng bảo vệ. Ấy vậy mà ông Thẩm lại chọn thí chốt, ông không thủ ngựa, mà thay vào đó là lên tượng.

Viên Nhất Kỳ vì lối đi bí hiểm của ông Thẩm, cho nên em dè chừng, liền đưa ngựa lên thủ.

" Đôi khi cũng không cần đa nghi quá, cứ tin vào bản thân, nắm rõ tình hình "

Ông Thẩm nói chí phải.

Nếu em trực tiếp nhảy pháo ăn chốt của ông Thẩm, người thiệt thòi cũng chẳng phải em. Vậy mà, em vì lo lắng cho nên đã lỡ mất cơ hội.

Lần này ông Thẩm thủ ngựa.

Viên Nhất Kỳ căng thẳng, em đẩy quân pháo còn lại vào vị trí phía sau của chốt hai.

" Khá lắm "

Ông thẩm không những không bối rối, ngược lại còn khen em một câu. Cuối cùng ông tiến chốt, như khiêu khích quân pháo bên kia sông của Viên Nhất Kỳ.

Thấy thời cơ đến, báo con liền muốn trổ tài. Một bước nhảy pháo, hạ quân chốt của đối phương.

Nhưng chưa kịp vui bao lâu, pháo nhà liền bị cho ra khỏi bàn cờ.

" Sao chứ... " - Viên Nhất Kỳ cứng người.

" Tập trung vào bàn cờ, suy nghĩ thật kĩ càng nước đi của mình "

Quân pháo của em đã bị quân tượng được thủ sẵn từ đầu của ông Thẩm hạ đòn.

Pháo thua tượng........Viên Nhất Kỳ cảm thấy xấu hổ....

Sau vài phút trôi qua.

Kết quả là Viên Nhất Kỳ bị chiếu bí không còn đường lui.

Ông Thẩm cười đắc ý - " Hồi mới chơi, bác cũng lóng ngóng giống con, không sao không sao, luyện thêm sẽ khá "

" Cho phép con được rút kinh nghiệm từ,bác thêm một ván nữa "

" Đứa nhóc này, đã nói là đừng khách sáo "

Viên Nhất Kỳ và ông Thẩm sắp lại bàn cờ. Ông Thẩm có vẻ không còn đề phòng kĩ năng chơi cờ của Viên Nhất Kỳ nữa, cho nên rất thong thả.

Còn phía bên này, Viên Nhất Kỳ đã nở lên nụ cười âm thầm. Ván cờ ban nãy, chỉ là chiêu thức để em nắm được bước đi, lối đánh của ba vợ tương lai.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com