Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 111 : Chấp nhận

o0o

Ngồi vào bàn ăn, Viên Nhất Kỳ cảm thấy lòng mình bồi hồi, mớ cảm xúc cứ hỗn tạp va đập vào nhau trong tâm trí. Em ngước nhìn xung quanh gian bếp, lên nhà trên, rồi bâng quơ nhìn đi đâu đó.

Em thấy bà Thẩm, thấy dáng vẻ bà tất bật chăm lo cho bữa cơm gia đình ấm cúng.

Chẳng hiểu sao em lại tự hình dung ra hình ảnh của mẹ mình. Và em thắc mắc liệu bà ấy có giống như mẹ của Thẩm Mộng Dao hay không.

Ông Thẩm đến mang theo một đĩa đậu phộng luộc. Nhưng ông không đặt nó xuống bàn, mà thay vào đó, ông bưng đến bên cạnh Viên Nhất Kỳ.

" Cái này để chút nữa nhâm nhi "

" Cái ông này ! Nó vừa đi xe xuống, ông cũng phải cho nó nghỉ ngơi sớm đi chứ ! "

Viên Nhất Kỳ cười - " Không sao đâu hai bác, con cũng quen giấc ở trên thành phố, khó ngủ sớm được lắm "

Thẩm Mộng Dao nghe đến đây, nàng đau lòng nhìn em.

" Bởi ai nói ở trên thành phố sướng chứ bác thấy cực quá trời " - Ông Thẩm nói - " Lúc nào cũng ăn khuya ngủ trễ, có khi còn bỏ bữa nữa. Hai đứa phải chú ý sức khỏe nghe chưa ? "

" Dạ "

Viên Nhất Kỳ cúi mặt cười thầm, em tự hỏi liệu khi xưa ba của mình có tâm lý như ba của Thẩm Mộng Dao hay không...Có chơi cờ tướng, có nhâm nhi vài li rượu cho khuây khỏa hay không.

Bà Thẩm tinh ý nhận ra điều khác lạ trong tâm trạng của Viên Nhất Kỳ, bà gắp vào chén của em một miếng thịt.

" Con ăn thử, xem có hợp khẩu vị không ? "

" Dạ con cảm ơn bác ! "

Báo con vui lắm, em không ngờ bà Thẩm lại gắp thịt cho mình.

Viên Nhất Kỳ chưa từng ăn cơm gia đình nấu và em cũng chưa từng nói chuyện này cho Thẩm Mộng Dao nghe.

Khi bà Thẩm gắp vào chén em miếng thịt đó, chẳng hiểu sao em lại có cảm giác như đây thật sự là gia đình của mình.

Miếng thịt đó, một chút mặn mà, hậu ngọt hòa quyện với nhau. Cùng lời hỏi thăm từ ông bà Thẩm. Những điều đó...khiến Viên Nhất Kỳ xúc động.

" Ngon lắm bác... "

Nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Viên Nhất Kỳ, cả ba người liền khựng lại.

Ăn xong bữa cơm tối, Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ dọn chén bát vào trong rồi cùng nhau rửa cho thật sạch. Bà Thẩm đứng bên ngoài đánh giá, Viên Nhất Kỳ không những khéo ăn khéo nói, mà em còn khéo cả việc lấy lòng. Chẳng cần em làm gì quá phô trương, chỉ cần em ngồi đó, quan sát những thứ nên làm và không nên làm. Rất tinh tế, bà Thẩm thích điều này.

Nhưng có điều bà thắc mắc, vì sao Viên Nhất Kỳ khi nãy lại xúc động đến thế ?

Thấy Thẩm Mộng Dao từ nhà bếp đi ra, bà Thẩm liền vội kéo tay nàng vào một góc.

" Nói cho má nghe, Viên Nhất Kỳ là người như thế nào ? "

" Sao má.... "

Thẩm Mộng Dao chẳng phải là chưa từng kể, nhưng nàng thoáng hoài nghi khi bà Thẩm lại bày ra vẻ mặt lo lắng đó.

" Em ấy tốt lắm má, em ấy... "

" Việc nó tốt hay không má đã rõ, cái má muốn nói ở đây là gia đình nó, con đã về ra mắt hay chưa ? "

" Dạ ? " - Thẩm Mộng Dao nhất thời chẳng biết nói gì.

" Má thấy lạ, nó chẳng khi nào đề cập đến "

" Em ấy làm gì có người thân nào hả má... "

" Cái gì ? "

" Em ấy xuất phát ở cô nhi viện, sau đó được một cô gái lớn hơn vài tuổi nhận nuôi, đó cũng là sếp của em ấy hiện tại " - Thẩm Mộng Dao kể - " Viên Nhất Kỳ còn có một người chị kết nghĩa, họ rất tốt, thường xuyên giúp con trong những lúc nguy hiểm "

Càng nói, ngữ điệu của Thẩm Mộng Dao càng run lên, là vì nàng sợ khi tiết lộ thân phận kém may mắn của Viên Nhất Kỳ, bà Thẩm sẽ phản đối. Nhưng nàng biết, nàng và em cũng không thể giấu mãi.

" Em ấy hiện tại đã rất cố gắng, không chỉ đơn thuần là một cô gái hai mươi bốn tuổi, em ấy đã vì ngày ra mắt hôm nay mà lo lắng không ngừng. Má ơi, em ấy tốt lắm. Viên Nhất Kỳ sẽ không làm con khổ đâu má.... "

o0o

" Nhất Kỳ ! Lại đây " - Ông Thẩm vẫy tay gọi em ngồi vào bàn ghế đá bày sẵn vài ly rượu nhỏ.

" Ban nãy con ăn cơm hơi nhiều, chắc là uống được một hai ly thôi được không bác ? "

" Không sao, bác không ép " - Ông Thẩm cười - " Con gục sau bác thì bác chấp thuận hai đứa, còn không thì.... "

" Dạ được ! " - Viên Nhất Kỳ lập tức trả lời.

Cũng may mắn khi vào trung tâm thương mại, Viên Nhất Kỳ đã chọn đúng nhân viên tư vấn, đa phần rượu em mua về là rượu tốt cho sức khỏe, nồng độ không quá cao.

Uống được một hai ly, Viên Nhất Kỳ cảm thấy bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ, vẫn còn trong tầm kiểm soát của em.

Rượu vào lời ra, Viên Nhất Kỳ không ngờ mình lại có thể nói chuyện một cách tự nhiên nhất có thể với ông Thẩm.

Ông Thẩm chắc cũng thấy như thế, Viên Nhất Kỳ nói câu nào ông cũng gật đầu đồng ý, ý kiến của hai người rất hợp nhau.

Đến ly thứ chín, thứ mười. Giọng nói bắt đầu ngà ngà men rượu. Viên Nhất Kỳ ngồi còn không vững, nhưng vẫn cố bám víu vào thành ghế mà trụ yên.

Ông Thẩm không ngờ tửu lượng lại cao như vậy, ngoài giọng nói nhão nhoẹt thì hoàn toàn không chao đảo.

o0o

" Viên Nhất Kỳ....Viên Nhất Kỳ ? " - Thẩm Mộng Dao sau khi dọn dẹp phòng ngủ, liền phát hiện Viên Nhất Kỳ nãy giờ chẳng thấy đâu.

Nàng đi lòng vòng trong nhà tìm kiếm nhưng rốt cuộc cũng không thấy em đáp lời.

Thẩm Mộng Dao quyết định lên phòng bà Thẩm để hỏi.

" Má ơi, má thấy Viên Nhất Kỳ đâu không ? "

" Sao má biết, nãy giờ má ở trong này.... " - Rồi bà phát hiện ra điều gì đó - " Ba mày đâu ? "

" Con cũng không thấy "

Bà Thẩm liền bỏ mớ đồ đang xếp dở dang.

" Trời ơi ! Vậy là hai cha con nó rủ rê nhậu nhẹt rồi ! " - Bà Thẩm chạy vội ra ngoài - " Đã nói là để cho nó nghỉ ngơi rồi mà cái ông này thiệt tình ! ! "

Thẩm Mộng Dao đứng chết trân tại chỗ, nàng có nghe nhầm không....

Nhưng nàng không kịp suy nghĩ nữa, mà thay vào đó là dí theo bà Thẩm.

Cuối cùng cũng tìm được, thì ra là ngồi ở sân sau.

" Bác nói là bên phải ! "

" Con nhớ là bên trái mà "

" Bên phải ! "

" Con nhớ không sai được, bên trái "

" Bên phải ! "

...

Cái gì vậy trời.

Bà Thẩm với nét mặt khó chịu đi đến.

" Tui đã nói ông là không cho Nhất Kỳ uống rồi mà ! "

" Ủa bà ! "

" Ủa cái gì mà ủa ! Trời ơi coi kìa, rượu mà tưởng đâu nước ngọt ! Uống gì còn có nửa chai vậy ? "

" Hiểu lầm ! Tui với Nhất Kỳ uống có chút xíu, còn nhiêu là đem đi tưới cây "

" Hay quá ha ! " - Bà Thẩm nhìn là biết ông xỉn không biết trời trăng mây đất gì nữa.

" Dao Dao, con coi đưa Nhất Kỳ lên ngủ đi, khuya rồi ! "

Sau khi ba má nàng đi mất, Thẩm Mộng Dao khó khắn lắm mới lôi Viên Nhất Kỳ đứng lên được.

" Em sao vậy, đứng lên "

Báo con lắc đầu.

" Em không nghe chị đúng không ? Chị bỏ em ở đây đó "

" ... "

" Chị đi đó ! "

Viên Nhất Kỳ không trả lời, vẫn ngơ ngác ra đó. Nhưng khi nàng giả vờ rời đi thì em lại nắm tay nàng không buông.

" Đi lên ngủ " - Thẩm Mộng Dao đưa tay nhéo má em.

" Không lên được "

" Hả ? "

" Em gục trước, bác sẽ không gả chị cho em "

" Nhưng ba chị cũng đã đi rồi " - Thẩm Mộng Dao phì cười - " Viên Nhất Kỳ, em vào rượu đến ngốc rồi đúng không ? "

" Bác đi rồi ? "

" Đi rồi " - Thẩm Mộng Dao cố hết sức nhấc Viên Nhất Kỳ đứng dậy, toàn bộ cơ thể của Viên Nhất Kỳ tựa lên người nàng nóng hổi - " Người em toàn mùi rượu "

" Em muốn đi tắm "

" Em đừng có điên "

" Đi tắm "

" Im lặng ! "

Thẩm Mộng Dao kéo theo Viên Nhất Kỳ lảo đảo đi bên cạnh, khi đi ngang qua nhà tắm, Viên Nhất Kỳ còn cố quẹo vào trong.

" Em biết mấy giờ rồi không ? Ban nãy em đã tắm rồi còn gì ? "

" Nhưng em toàn mùi rượu...chị sẽ không cho em trèo lên giường "

Viên Nhất Kỳ nói mà mắt mở không lên, thật khiến Thẩm Mộng Dao cười cho một trận.

" Chị có nói như vậy sao ? Nhớ rõ quá nhỉ ? "

Thẩm Mộng Dao thành công đặt Viên Nhất Kỳ lên giường,
nhưng báo con vẫn ngồi đó.

Viên Nhất Kỳ ngồi xếp bằng, tựa lưng vào đầu giường, còn ôm theo một cái gối.

" Làm gì đó, nằm xuống ngủ đi "

" Không được... " - Viên Nhất Kỳ lè nhè - " Bác trai chưa gục, em cũng không được gục "

" Bác trai ngủ rồi ! ! Ba chị ngủ rồi ! Em thắng rồi ! " - Thẩm Mộng Dao đi đến xoa nắn hai cái má đang phồng lên của em.

Nghe đến đây Viên Nhất Kỳ mới ngoan ngoãn nằm xuống, Thẩm Mộng Dao thấy vậy liền đi tắt đèn rồi nằm ngay bên cạnh.

" Ôm chị "

" Em có mùi rượu đó... "

" Ôm chị "

Viên Nhất Kỳ cười ngốc, không ngờ Thẩm Mộng Dao không mắng mình.

Thẩm Mộng Dao xoay người nằm trong vòng tay của báo lớn, ngước đầu hôn lên môi em.

" Khi nãy em và ba nói bên phải, bên trái, là gì vậy ? "

Báo con lập tức mở mắt.

" Bác hỏi em biết gì về chị, em nói chị có nốt ruồi ở hông trái, như bác nói bên phải " - Viên Nhất Kỳ uất ức - " Em nhớ không sai, rõ ràng là chỗ này "

Đang nói, tay Viên Nhất Kỳ bắt đầu sờ soạng. Rồi em chui tọt vào trong áo nàng.

" Đúng là ở chỗ này mà "

Mặt Thẩm Mộng Dao đỏ ửng, Viên Nhất Kỳ nói cái gì vậy chứ !

Thẩm Mộng Dao có nốt ruồi nhỏ ở hông phải rất dễ thấy, còn có bên hông trái, nhưng chỗ hông trái không phải muốn thấy là được ! ! !

Sáng mai ba nàng mà hỏi, nàng biết trả lời làm sao !!!!

" Viên Nhất Kỳ, em muốn chết hả ? "

Nhưng báo con đã nằm im thin thít ở bên trong rồi.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com