Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 : Bất cẩn

o0o

Ở ngoài cửa nghe tiếng động cơ, dám chắc là Thẩm Mộng Dao đã tìm được người dắt xe cho báo con vào nhà rồi.

" Xin lỗi đã làm phiền ! " - Thẩm Mộng Dao cảm ơn người hàng xóm

Nàng quay trở vào trong thấy Viên Nhất Kỳ vẫn ngồi im ngoan ngoãn trên ghế. Thẩm Mộng Dao hài lòng gật đầu.

" Giỏi giỏi ~ "

Viên Nhất Kỳ đối với cái xoa đầu này lại không nói lời đanh đá nào. Em chỉ đơn giản lườm nàng.

" Thẩm Mộng Dao, tôi đói quá... "

" Nè... "

" Hả ? "

" Em có thấy hay không nhà tôi sắp thành nhà trọ... "

" Chị mở phòng trọ à ? "

Báo con đưa ánh mắt long lanh nhìn mình, Thẩm Mộng Dao sớm đã biết được ý đồ của báo, liền dập tắt nó ngay

" Không ! Bởi vì tôi thấy mình cần thu tiền ở ké của em ! " - Thẩm Mộng Dao bất lực - " Tôi không phải xấu tính, nhưng mà...Tôi chỉ đặc biệt tò mò... "

" .... "

" Em, không có nhà...sao ? "

Viên Nhất Kỳ không biết trả lời thế nào mới phải. Nói có nhà thì chưa đúng, còn nói chưa là nói điêu...

Thật ra, em sớm đã ở cùng Trương Hân. Nhà Trương Hân tuy nhỏ, nhưng đủ để Viên Nhất Kỳ thường xuyên lui tới, dần dần em cũng quen và gọi đó là nhà mình.

" Tôi có, nhưng mà xa lắm "

" Vậy tại sao em lại đi ngang đây "

" Tôi đi lòng vòng thôi....Hóng mát một xíu "

Thẩm Mộng Dao liếc nhìn chiếc moto

" Em mới sơn màu khác à ? "

" Không...Vẫn vậy mà "

" Đâu, tôi thấy nó khác đấy chứ ! "

Viên Nhất Kỳ chỉ định nhìn xem chiến mã nhà mình khác chỗ nào, thì lập tức ngớ người ra. Ở phần hông xe, vì là nền màu trắng, nên có những vệt máu đã sớm khô dễ dàng bị lộ ra ngoài.

" Em sơn...không ! đó là máu mà ! " - Thẩm Mộng Dao bắt đầu lo lắng - " Báo con ! Em tông người sao ? "

" Không có ! Cái đó...là máu của tôi, tôi bị người ta tông mà ! " - Viên Nhất Kỳ nắm tay Thẩm Mộng Dao lại, ngăn nàng đi đến cạnh xe xem xét. - " Chị nhìn đi, xe vẫn vậy, còn có....vết trầy nữa. Là tôi bị té... "

" Rồi, rồi tôi hiểu ! Báo con sao em hoảng thế ? "

Thẩm Mộng Dao xoa đầu em, nàng nghĩ rằng Viên Nhất Kỳ quá kích động khi nhớ lại viễn cảnh đêm hôm qua, khiến em có chút rùng mình.

Không ngồi ở nhà Thẩm Mộng Dao thêm một chút nào nữa, Viên Nhất Kỳ quyết định phải rời khỏi !

" Em đi được không đó ? Vết thương đã lành đâu ! "

" Chị nhìn tôi giống mấy ả bánh bèo yếu đuối lắm sao ? Mấy cái này nhằm nhò gì... "

" Nhưng mà... "

Thấy Viên Nhất Kỳ khăng khăng mình không sao, Thẩm Mộng Dao cũng khó xử, muốn níu cũng không được, mà muốn thả cũng không yên.

" Làm phiền chị sáng giờ là đủ rồi, cảm ơn~ "

Viên Nhất Kỳ đi tới cửa, không tốn chút sức nào, dễ dàng dắt xe ra ngoài. Em đội lên đầu chiếc mũ bảo hiểm che kín mặt.

Thẩm Mộng Dao đơ khi thấy Viên Nhất Kỳ...khỏe như thế, đứng trong nhà nhìn ra, nàng chợt nghĩ

" Nón full face ? "

Nếu là nón full face thì lý do gì gò má và viền môi Viên Nhất Kỳ lại bị thương nhiều như thế. Nón full face chủ yếu là bảo vệ những điểm đó mà...

Còn một điều khiến Thẩm Mộng Dao thắc mắc, té xe sao không có vệt trầy xước mà lại là những vết tím bầm cố định.

Lắc đầu, Thẩm Mộng Dao cho rằng mình lo lắng nên suy nghĩ quá nhiều rồi.

o0o

" Ô Viên... "

" Trương Hân ! Chúng ta phải sơn nó ! "

Viên Nhất Kỳ gạc chân chống, tháo nón bảo hiểm vác lên kính chiếu hậu. Em kéo Trương Hân.

" Mặt em bị làm sao vậy ? "

" Không những mặt đâu, tay, chân em cũng không khá bao nhiêu ! Chị mau lên đi !! "

" Từ ! Từ ! "

Trương Hân cũng rối lên vì Viên Nhất Kỳ hiện tại. Đâu phải lần đầu lưu lại vệt máu trên xe, Viên Nhất Kỳ hoảng như thế cũng là lần đầu cô nhìn thấy.

" Bị khắng lại dữ quá ! Cái này phải lấy xăng ! "

"  Chết tiệt ! " - Viên Nhất Kỳ đá văng dụng cụ của Trương Hân để dưới đất

" Nè ! Bình tĩnh ! "

" Trương Hân ! Em phải làm sao đây " - Viên Nhất Kỳ vò đầu - " Em bất cẩn quá ! Thẩm Mộng Dao chắc đã nghi ngờ rồi !! "

" Thẩm....Thẩm Mộng Dao ? " - Trương Hân dừng tay - " Là ai... ? "

" Chuyện dài lắm...Nói chung là ! Em để người khác thấy dấu vết rồi ! "

" Cái gì ? Cái cô Thẩm gì đó thấy rồi ? "

Viên Nhất Kỳ gật đầu - " Em đã viện cớ, không biết chị ta có tin không "

Lại chợt nhớ - " Thôi chết ! "

Viên Nhất Kỳ lục lọi túi quần, em móc ra chiếc ví da của mình, mở ra xem xét, lật tới lật lui, rút được hai chiếc thẻ.

" Trời ơi ! Chị ta đã xem cái nào vậy ! "

Một bên là thẻ thông tin cá nhân bình thường, một bên là thẻ của tổ chức.

" Tiêu thiệt rồi ! "

Trương Hân bất lực dựa lưng vào tường - " Nếu cô ta thấy, có phải là đã để lộ một đường dây rồi không ? "

" Em không biết... " - Viên Nhất Kỳ cau mày tự trách sao lúc đó em không hỏi cặn kẽ Thẩm Mộng Dao, mà lại lấy cớ một nghìn tệ để chọc nàng. Em lúc đó chỉ đơn giản nghĩ là muốn trêu Thẩm Mộng Dao một chút...

Kỳ thật, trong suốt những năm qua, chưa từng phạm phải sự cố nào. Chỉ khi gặp Thẩm Mộng Dao lại trở nên bất cẩn như vậy.

Chưa kể lại dễ dàng dắt xe khi tay đang bị thương.

o0o

Ngày hôm sau.

" May quá, em quay lại rồi ! " - Hứa Dương Ngọc Trác mừng rỡ

" Ừm...Em đi làm rồi "

Thẩm Mộng Dao như người mất hồn. Từ hôm qua đến giờ, nói không suy nghĩ nữa là không thể. Thẩm Mộng Dao vẫn thấy Viên Nhất Kỳ có gì đó rất kỳ lạ.

" Dương Tỷ "

" Hả ? "

" Thẻ thông tin cá nhân...có dạng màu trắng trong suốt không ? "

" Màu trắng...trong suốt ? Không có, nếu vậy thì làm sao đọc được thông tin, em khéo đùa ! "

" Là em đọc được... "

Thẩm Mộng Dao nhớ lại lúc đó, khi lén xem thẻ của Viên Nhất Kỳ, nàng đã căng mắt nhìn kĩ lắm mới có thể thấy được.

" Bộ...........có chuyện gì sao ? "

" À Không ! Dương Tỷ, khách vào kìa ! "






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com