Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 : Có biến

o0o

Đứng nép vào xem báo con rửa bát đũa, Thẩm Mộng Dao liên tục gật đầu cảm thán.

" Em được việc phết ! "

" Bởi vì, tôi là, Viên, Nhất, Kỳ "

Thẩm Mộng Dao phụt cười với cách nhấn nhá của em, nàng tự tin cho rằng, ngoài mình ra thì chẳng còn ai có thể tận mắt thấy dáng vẻ này của em đâu. Nghĩ đến đây, Thẩm Mộng Dao liền đỏ mặt.

Nàng đưa tay sờ vào vành tai Viên Nhất Kỳ, nó gần như đã lành lại, có thể tháo băng gạc được rồi. Lại kiểm tra thêm mắt trái, vết sẹo vẫn còn đó, nó vẫn còn khiến mí mắt em sưng lên, có vẻ như chưa lành.

Viên Nhất Kỳ bị nàng động như thế vẫn để yên, em chỉ nhẹ nhàng cười khẽ. Khóe môi có chút tím đỏ, ' rụt rè ' nhếch lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống. Viên Nhất Kỳ khẽ rít.

" Đau không ? "

Vô thức hỏi, Thẩm Mộng Dao cũng không kịp trở tay.

Viên Nhất Kỳ đưa mặt lại gần. Giả vờ chu môi, em thản nhiên nói.

" Chị chạm vào một chút, sẽ không đau "

" Chạm bằng cái này thì sao ? " - Thẩm Mộng Dao đưa tay lên trước mặt, cuộn thành nắm đấm.

" Thôi, không cần nữa.... " - Báo con nuốt khan.

Thẩm Mộng Dao phải nghị lực lắm mới có thể trả lời bình thản như vậy. Chỉ vừa nghe nói, nàng lại chợt nhớ đến khoảnh khắc môi chạm môi với Nhất Kỳ. Đứng đây thêm hồi lâu nữa, Thẩm Mộng Dao sẽ bị thiêu nóng, tan thành tro bụi.

" Tôi đi...đi tắm đây " - Nàng nhanh chóng chạy lên cầu thang - " Em rửa mà để vỡ thì coi chừng đó ! "

" Thẩm Mộng Dao " - Viên Nhất Kỳ gọi lại.

" Sao ? "

" Vậy tối nay, tôi ở lại đây nhé ? "

" Ờ...thì, sao cũng được ! "

Nói rồi nàng ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.

Báo con ngốc thật hay đang giả ngốc vậy, ngay từ lúc Thẩm Mộng Dao ngỏ lời mời em ăn tối, nàng là đã có ý muốn giữ em ở lại rồi.

Viên Nhất Kỳ xoay người, đặt bát lên kệ, mặc kệ khóe môi đau nhức, em cứ cười mãi.

Nếu một ngày nào đó chị đồng ý, chắc chắn, ngày hôm đó sẽ là ngày tuyệt vời nhất cuộc đời em. Dẫu biết rồi cũng phải đến một ngày, hai đứa mình kết thúc, nhưng em sẽ không biến hai từ ' kết thúc ', thành ' tan vỡ '. Con đường cũng phải có điểm dừng, chỉ là ta muốn dừng sớm hay muộn thôi.

" Thẩm Mộng Dao, tôi vốn là muốn những chuyện lâu dài "

Nói xong, Viên Nhất Kỳ thẹn quá, em quay tới quay lui kiểm tra có Thẩm Mộng Dao ở đây không. Phát hiện không có, Viên Nhất Kỳ lại cười ngây ngốc.

Cẩn thận kiểm tra cửa nẻo, xác nhận đã khóa cẩn thận, Viên Nhất Kỳ tắt đèn, từ từ đi lên phòng ngủ.

Thẩm Mộng Dao vẫn còn trong nhà tắm. Báo con chẳng biết làm gì khác, em đi đến chiếc bàn đối diện cửa sổ, ngã lưng lên ghế ngắm nghía những cành hoa mà em trước đây từng tặng nàng.

" Sao mình có thể sến súa như vậy nhỉ ? " - Viên Nhất Kỳ cười thẹn - " Nhưng công nhận cũng có mắt thẩm mỹ quá chứ bộ... "

Vừa nói, em vừa lấy ra một cành hướng dương.

Mãi ngắm nghía, túi quần rung lên đợt thứ hai rồi, mà em vẫn không biết.

Chẳng biết từ lúc nào tâm trí quay trở lại, Viên Nhất Kỳ mới phát hiện điện thoại mình đang rung lên không ngừng nghỉ. Vừa lấy điện thoại ra, cuộc gọi đã bị ngắt, Viên Nhất Kỳ chau mày lo lắng, có chuyện gì Trần Kha lại gọi đến sáu cuốc ?

" Alo ? "

" Viên Nhất Kỳ ! Rốt cuộc nãy giờ em đi đâu ? " - Trần Kha bên đầu dây kia rất tức giận gằn giọng.

" Có chuyện gì sao ? " - Viên Nhất Kỳ cắm lại cành hướng dương vào bình, em đứng dậy, tay siết chặt điện thoại.

" Có tôi mới gọi em ! " - Trần Kha có vẻ như đã mất bình tĩnh - " Thẩm Mộng Dao đâu ? "

Viên Nhất Kỳ càng thêm lo lắng, ngực trái co thắt liên hồi khi cái tên Thẩm Mộng Dao bị nhắc tới.

" Chị ấy....đang tắm "

" Em đang ở cùng cô ta ? "

" Đúng vậy "

" Viên Nhất Kỳ ! " - Đầu dây bên kia nghe tiếng đổ vỡ, chắc chắn Trần Kha đã nổi giận - " Tôi không ngờ người đó là em ! "

" Trần Kha ! Chị đang nói cái quái quỷ gì vậy ? "

" Nghe đây, sau khi ngắt máy, tôi liền gửi cho em ba tấm hình, em ráng mà bảo vệ người cho tốt ! "

" Cái gì ? "

" Còn nữa, Trịnh Đan Ny..... " - Trần Kha khựng lại - " Mất tích rồi..."

Nói xong, thanh âm ' tút tút ' vang lên ba hồi, Viên Nhất Kỳ vẫn còn ngẩn người, chưa thể buông điện thoại kề bên tai xuống.

Điện thoại lại rung lên, Trần Kha như đã nói, cô gửi cho em ba tấm hình.

Viên Nhất Kỳ nghiêm túc nhấn vào xem, tay run lên bần bật. Trong bức hình đầu tiên, Thẩm Mộng Dao cùng em bước vào cửa hàng tiện lợi. Bức thứ hai, Thẩm Mộng Dao yên vị trong vòng tay em ở siêu thị. Bức thứ ba, nàng cười ngốc khi ở trên lưng em.

" Không thể nào... "

Có vẻ như việc ngụy trang của em đã uổng công vô ích.

Cẩn thận hé mở cửa sổ phòng ngủ, Viên Nhất Kỳ đưa lên nửa đầu quan sát bên dưới.

Con đường về đêm vắng tanh không bóng người, chỉ có tiếng dế kêu ren rét ở bụi cỏ của nhà đối diện. Viên Nhất Kỳ đôi mắt đầy cảnh giác, không dám chớp dù một cái, em xem trái, xem phải. Cuối cùng là thở phào khi phát hiện không có ai khả nghi lảng vảng ở nhà Thẩm Mộng Dao.

Đem cửa đóng lại, Viên Nhất Kỳ ôm tim đập thình thịch cố trấn an bản thân, nếu để Thẩm Mộng Dao phát hiện, chắc chắn, nàng sẽ không hề ổn.

' Rẹt, rẹt '

Tiếng điện thoại ma sát với mặt bàn khi đang để ở chế độ rung, Viên Nhất Kỳ giật bắn người, bất giác thụt lùi về sau nửa bước.

Màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ ' A Xin tỷ tỷ ', Viên Nhất Kỳ mới nhanh chóng chụp lấy.

" Trương Hân ! "

" Viên Nhất Kỳ ! "

Cả hai đồng thanh gọi tên nhau, rồi cùng nhau im lặng đến đáng sợ.

" Sao rồi ? " - Trương Hân hỏi trước.

"...........Tiêu đời rồi " - Viên Nhất Kỳ mấp máy.

" Chị cũng vừa hay tin, không thể nào... " - Trương Hân bất lực nặn từng chữ - " Ta phải làm sao đây ? "

" Em sẽ về ngay ! "

" Không được ! " - Trương Hân nhanh chóng ngăn cản - " Tuyệt đối tối nay không được ! Nếu em đi, Thẩm Mộng Dao sẽ ra sao ? Còn nữa, chị không chắc.... "

" Báo con, lại đây tôi thay băng gạc cho em " - Thẩm Mộng Dao mở cửa nhà tắm, tay vẫn còn dùng khăn mà lau tóc.

".....Không chắc em sẽ về nhà được đâu " - Trương Hân nói hết câu.

Viên Nhất Kỳ hốt hoảng khi giọng Thẩm Mộng Dao phát ra ngay sau lưng mình, em chưa kịp điều chỉnh cảm xúc đã xoay người lại. Vội vàng cúp máy.

" Thẩm Mộng Dao ? "

" Em sao vậy ? " - Thấy báo con thở gấp, nàng hỏi - " Chưa hết sốt sao ? "

Càng tiến lại gần, Thẩm Mộng Dao đưa tay sờ vào trán em.

Điện thoại trong tay Viên Nhất Kỳ lại lần nữa run lên, màn hình bật sáng.

Thẩm Mộng Dao có hơi giật mình, nhưng lại nói.

" Là Trương Hân phải không ? Chị ấy đang gọi em kìa "

Viên Nhất Kỳ rùng mình, em nép sang một góc, nhanh chóng ấn nghe.

" Viên Nhất Kỳ ! Em tuyệt đối không được về ! " - Trương Hân gấp gáp - " Hiểu chưa ! "

Viên Nhất Kỳ nói gì đó vào điện thoại rồi tắt đi. Nhưng lần này em đã thất thần đứng yên tại chỗ.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com