Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40 : Ai đó ?

o0o

" Ném vào trong này đi "

Thẩm Mộng Dao bị xô ngã ở một nơi nào đó, tay chân đều bị buộc chặt bởi dây thừng, chắp phía trước. Sau khi được tháo khăn trùm, nàng lờ đờ mở mắt, nhưng ngặt nỗi ở đây hoàn toàn tối om chẳng thấy gì.

" Ha ! Bọn mày làm được việc quá rồi đấy ! " - Chất giọng cao chót vót của một tên thanh niên vang vọng, hình như nàng bị nhốt ở tầng hầm - " Không khéo tiền lương lại cao hơn ta ! Nhớ phải chia đó ! "

" Có làm thì mới có lương ! Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ ! "

Bỗng tiếng dép lê lệt sệt dừng lại, có một tên trong số chung quay đầu nhìn.

" Thôi ! tụi mày yên giùm đi, dù gì cũng tóm được bọn chúng rồi, để ta coi, hai tên kia sẽ làm được gì ? "

" Nói phải ! Sớm muộn thì tên họ Trần cứng đầu cũng sa sút thôi ! "

" Cũng trách nó quá xem thường, từ đầu chấp nhận giao quyền cho ta thì bây giờ đã có kết cục khác rồi "

" Đúng đúng " - Bọn chúng cười phá lên, âm thanh ngày càng xa, có lẽ như chúng đang đi mất - " Đúng là không có mắt nhìn xa trông rộng ! "

Thẩm Mộng Dao tuy chẳng còn chút sức lực nào, nhưng nàng vẫn phải ghi nhớ từng câu từng chữ của bọn chúng, cuối cùng mệt mỏi mà lại bắt đầu ngất đi.

" Ai đó ? "

" Là ai đó ? "

" Làm ơn trả lời đi ! "

Ở đâu đó phía góc phải đối diện truyền đến âm thanh kêu gọi khe khẽ, có chút quen thuộc. Nhưng tiếc thay.....Thẩm Mộng Dao đã không thể nghe.

o0o

Hai giờ ba mươi phút sáng.

Viên Nhất Kỳ hiện tại vẫn chưa thể chợp mắt, em uể oải cùng men say ngồi bệt ở ban công của phòng ngủ, đôi mắt vô định nhìn xa xăm, chẳng biết là em đang nghĩ gì trong đầu....và  cũng chẳng biết được, em kìm nén thứ gì trong đôi mắt.

" Mở cửa ! Mở cửa ! "

Dưới nhà truyền đến âm thanh va đập inh ỏi, Viên Nhất Kỳ đang ngồi bỗng chốc giật mình, nhưng đó chỉ vỏn vẹn là cái nảy người trong một giây. Rồi em nhắm mắt chau mày thật khắc khe, chẳng thèm nhìn mà hét lớn.

" Biến đi ! ! ! "

" Biến cái ch* ! Viên Nhất Kỳ ! Bước ra đây ! "

Giọng nói này.....

Viên Nhất Kỳ làm đổ cả ly rượu lăn lóc trên nền đất, em lật đật ngồi dậy, đưa đầu nhìn xuống.

" Hứa Dương....Ngọc Trác ? "

Như tìm được cây kim khuất sâu dưới đáy biển, Viên Nhất Kỳ ánh mắt sáng rực, tưởng chừng là không cần thuốc giải rượu cũng có thể tỉnh.

" Hứa Dương Ngọc Trác ! Chị đứng yên đó ! Đứng yên ! Làm ơn đừng đi ! "

Viên Nhất Kỳ tức tốc kéo mở cánh cửa ban công ra, em lật đật chạy xuống cầu thang, chạy ngang qua giường ngủ còn không quên xốc chăn của Trương Hân lên.

" Trương Hân ! Tỉnh dậy ! ! "

Nói rồi không cần biết Trương Hân có tỉnh hay chưa, Viên Nhất Kỳ đã bỏ mặc mà chạy xuống nhà.

Em mở toang cánh cửa, Hứa Dương Ngọc Trác với băng gạc quấn quanh đầu cùng đôi mắt đỏ rực đang đứng sừng sững ở đó.

" Tôi giết em ! ! "

Hứa Dương Ngọc Trác nước mắt cứ rơi, chị bổ nhào đến muốn đánh em túi bụi. Nhưng Viên Nhất Kỳ đã chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy chị.

" Dương Tỷ, chị đây rồi ! "

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Viên Nhất Kỳ gọi chị như thế.

" Viên Nhất Kỳ...em là tên khốn ! "

" Đúng đúng, tôi khốn ! " - Viên Nhất Kỳ tự trách.

Nói rồi em buông lỏng Hứa Dương Ngọc Trác ra, như hổ đói nhìn dáo dác xung quanh.

" Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao đâu ? "

" Thẩm Mộng Dao.... " - Hứa Dương Ngọc Trác ngập ngừng

" Thẩm Mộng Dao của tôi đâu ? Dương Tỷ, làm ơn nói đi ! "

Viên Nhất Kỳ vẫn nhìn xung quanh với cặp mắt nuôi hy vọng, tựa như đứa trẻ lên năm lên sáu chờ người thân đi chơi mua quà về.

Em chạy tới chạy lui tìm kiếm hình bóng nàng nhưng........kết quả lại chẳng thấy.

Xoay người nhìn lại Hứa Dương Ngọc Trác, chị ấy quần áo rũ rượi, chân mang giày thì chiếc có chiếc không, đầu quấn băng gạc, khuôn mặt hiện ra rõ nét khổ sở, nước mắt lắm lem. Viên Nhất Kỳ liền hoảng loạn, em mong những suy đoán tồi tệ của bản thân mình giờ đây đừng xảy ra.

" Hứa Dương Ngọc Trác ! Tôi hỏi chị ! Thẩm Mộng Dao của tôi ! ở ! ! đâu ! ! ! "

" Câm miệng ! ! ! " - Hứa Dương Ngọc Trác giáng xuống một bạt tai.



" Chính cô là người đã hại em ấy ! "

Trương Hân sau khi định thần lại liền tức tốc, ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà, liền thấy cảnh Hứa Dương Ngọc Trác vung tay quá trớn đến Viên Nhất Kỳ.

" Hứa Dương Ngọc Trác ? "

o0o

Thẩm Mộng Dao chập chờn tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, ở đây thật sự rất tối, tối đến không thể nhìn. Trong góc khuất, nàng thều thào yếu ớt.

" Cứu với......"

Ở phía đối diện liền có phản ứng, ngay khi nàng thều thào, tiếng sột soạt của quần áo ma sát với nền đất không ngừng vang lên.

" Ai đó ? là ai vậy ? " - Người đó càng lúc càng đến gần.

" ....khát...khát, tôi khát.... "

Sau khi nàng cầu cứu, người kia liền cất giọng, hét lớn.

" CỨU NGƯỜI ĐI ! CÓ AI KHÔNG ! ! ! "

Người đó hét lên hai lần như thế, bên trên liền truyền đến tiếng giày lộp cộp.

" Im ! " - Gã đàn ông lớn tiếng - " Mày biết mấy giờ rồi không ? "

" Cô ấy, cô ấy khát nước, mau giúp cô ấy ! "

" Mày nghĩ bản thân là ai mà dám ra lệnh ? "

Sau khi gầm gừ xong, hắn liền bị một người phụ nữ gắt gỏng mắng.

" Đi lấy nước cho chúng ! "

" Cái gì ? "

" Gì là gì ? Mau lên ! Nó mà chết, thì tụi mày cũng không yên đâu ! "

Rất nhanh sau đó, liền có một bàn tay của phụ nữ giữ chặt lấy hai má Thẩm Mộng Dao, điên cuồng đổ nước vào miệng nàng. Đổ đến khi nàng sặc sụa mới thôi.

" Còn mày ? Ai cho mày la làng ở đây ? "

Xui xẻo thay, cô gái bên cạnh Thẩm Mộng Dao sau khi giúp nàng, đã bị người phụ nữ đó tác động mạnh.

Cô gái không ngừng kêu đau thảm thiết đến đáng thương.

Giải tỏa được cơn bực tức, đám người kia mới chịu rời khỏi.

" Ai đó ? "

Cô gái vẫn kiên trì dò hỏi.

" Làm ơn trả lời đi ! "

Thẩm Mộng Da cố gắng nói

" Tôi....Thẩm...Mộng Dao "





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com