Chương 46 : Khích lệ lẫn nhau
o0o
" Cô đã đến công ty Lưu Hoa chưa ? " - Hứa Dương Ngọc Trác hỏi Trần Kha
" Đã âm thầm cho người đến rồi, nhưng đám nhân viên đó lại nói, sếp của chúng đang bận kí hợp đồng ở nước ngoài, chưa thể về kịp "
" Ký hợp đồng nước ngoài cái khỉ gì ! " - Viên Nhất Kỳ tức tối - " Một chút chất xám đều không có, rốt cuộc công ty nước ngoài nào dám kí với ả chứ ! "
" Là vẫn không thể cậy họng bọn chúng sao ? " - Trương Hân thở dài
" Đúng vậy, dùng mọi thủ đoạn tra tấn, nhất quyết vẫn không nói "
Hứa Dương Ngọc Trác nghe Trần Kha nói có chút rùng mình, thì ra trong các cuộc chiến ngầm lại tàn nhẫn như vậy.
Nói trắng ra, Viên Nhất Kỳ hoàn toàn không thể biết được chỗ của Thẩm Mộng Dao đang bị bắt. Biết được thủ phạm, nhưng không thể làm được gì, rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào.
Báo cảnh sát không được, tra cứu thông tin cũng không xong. Viên Nhất Kỳ càng thêm phiền não.
Đêm lại đến, Viên Nhất Kỳ vẫn như mọi hôm, vẫn dắt bộ chiếc moto cạn xăng về tận nhà sau cuộc tìm kiếm. Em bất lực bước lên sân thượng lộng gió cùng chai vang đỏ trong tay, bỏ mặc sự kiêu hãnh, em để những giọt nước tự do lăn dài trên má mình.
" Em vô dụng quá đúng không ? " - Viên Nhất Kỳ tự trách - " Nếu em nói cho chị biết sớm hơn, thì giờ chúng ta đã khác rồi đúng không ? "
Nốc một, rồi hai hơi, lần này đến lần khác. Viên Nhất Kỳ như gã nghiện rượu, thê thảm với đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ.
" Ngồi đây làm gì vậy ? " - Hứa Dương Ngọc Trác đi chân không đến, chị đặt chai soju xuống đất - " Mới tí tuổi đã uống vang đỏ sao ? Nít ranh "
" Chị thì sao chứ ? "
" Soju vẫn nhẹ hơn nhiều " - Hứa Dương Ngọc Trác nốc một hơi - " Em là nít ranh ! "
" Chị thì khác gì tôi "
" Tôi lớn hơn em, lớn hơn....năm tuổi "
Viên Nhất Kỳ ngẩn người.
Tôi lớn hơn em, hơn hai tuổi.
Câu nói đó, lập đi lập lại trong đầu, em kìm lòng không đặng, cười khổ đưa chai rượu vang lên khóe môi run rẩy mà uống tiếp.
" Thẩm Mộng Dao từng nói tôi giống như chị, lúc nào cũng coi tôi là trẻ con "
Hứa Dương Ngọc Trác nghiêng đầu nhìn em, sườn mặt Viên Nhất Kỳ dưới ánh trăng càng thêm sắc sảo, nét kiêu ngạo vốn dĩ luôn suất hiện trên khuôn mặt, chỉ khác là giờ đây thêm nỗi u uất nặng nề.
" Dương Tỷ, Trương Hân đâu rồi ? "
" Đi mua xăng cho em đó, đúng là báo, về nhà còn không thèm đổ xăng "
" Tôi quên mất... " - Em cười nhạt
Ngồi im lặng hồi lâu, bỗng Hứa Dương Ngọc Trác thở dài.
" Thẩm Mộng Dao trước đây..... "
Viên Nhất Kỳ tim đau nhói, cái tên Thẩm Mộng Dao sao lại khiến em nặng lòng quá....đúng là càng thương sẽ càng đau.
" Đã ghét em lắm "
Viên Nhất Kỳ nghe Hứa Dương Ngọc Trác nói, em nhìn lên ánh trăng kia, môi khẽ cong lên đầy cưng chiều.
" Vì tên lưu manh như em đã từng lấy đi đôi giày mà em ấy rất thích "
Em nhớ rồi, là đôi giày đó, giờ thì nó vẫn luôn đi cùng em.
" Đúng là ghét của nào trời trao của nấy " - Hứa Dương Ngọc Trác mỉm cười - " Tôi trước đây đã từng nói với Thẩm Mộng Dao như thế, xem ra....tôi đúng nhỉ ? "
Viên Nhất Kỳ đôi mắt long lanh những tia nước gật đầu thừa nhận.
Nhìn chai vang đỏ trong tay, nó chát ngầm và cay nồng, không còn là hương vị đắng ngọt, mát lạnh của cốc cà phê Thẩm Mộng Dao pha cho em nữa. Giọt nước mắt không tự chủ được tự động rơi xuống, rơi ngày một nhiều. Viên Nhất Kỳ đem chai rượu lên nốc tiếp một hơi nữa, nấc lên từng tiếng nức nở.
Hứa Dương Ngọc Trác xích lại gần em, đưa tay choàng lên vai rồi kéo lại, đem tên ngốc yếu đuối này ôm vào mà an ủi.
" Tiếc quá, tôi không phải Thẩm Mộng Dao, không biết dỗ em như thế nào mới đúng, em cứ khóc lớn lên đi "
Tiếng khóc thê lương vẫn muốn kiềm nén, nén không nổi lại nấc lên từng đợt.
" Em rất giống Thẩm Mộng Dao, hai đứa có quá nhiều điểm chung ở tính cách, luôn tỏ ra mình cứng rắn trong khi cảm xác là mớ hỗn độn "
o0o
Thẩm Mộng Dao bị tiếng kẽo kẹt đánh thức, đầu nhức như có hàng trăm cây đinh ghim vào, mở mắt vẫn còn chút mơ hồ. Nàng nương theo ánh trăng sáng, phát hiện ở góc tường, có một người con gái đang hì hục mài thứ gì đó xuống đất.
" Trịnh....Trịnh Đan Ny "
" Suỵt ! " - Trịnh Đan Ny ngay lập tức phản ứng - " Chị tỉnh rồi à "
Em từ từ nhích lại gần nàng, chân mày nhíu lại vì những đầu ngón tay rướm máu.
" Em làm...gì vậy ? " - Thẩm Mộng Dao yếu ớt nói
" Cái này để sau hãy nói, chị chỉ vừa tỉnh lại, còn đau lắm, nghỉ ngơi sớm đi "
" Em...ổn không ? "
" Aiz~ Thẩm Mộng Dao, sao chị cứ mãi lo cho người khác thế ? " - Trịnh Đan Ny đau lòng - " Phải ưu tiên bản thân mình, chị mới là người không ổn "
Thẩm Mộng Dao gượng cười - " Chị ngất xỉu sao ? "
" Đúng vậy, từ sáng rồi, chị làm em sợ muốn chết ! "
Vậy mà chị cứ tưởng....tất cả mọi thứ chỉ là cơn ác mộng thôi chứ...
Thẩm Mộng Dao thở dài tựa lưng vào vách tường thô ráp, mệt mỏi nhưng chẳng tài nào chợp mắt được.
" Viên Nhất Kỳ.... "
Trịnh Đan Ny nghe tiếng Thẩm Mộng Dao thủ thỉ, em biết nàng lại thế rồi...Lại nhớ người kia sao.
" Em không nghe gì hết, chị cứ tự do đi " - Trịnh Đan Ny nhích từ từ trở về góc tường phía bên kia, cặm cụi mài dũa thứ gì đó.
Thẩm Mộng Dao nhìn Trịnh Đan Ny mà cười thầm, đứa trẻ này...vẫn luôn hiểu chuyện như thế.
" Trịnh Đan Ny.... "
" Hở ? "
" Em nghĩ....họ đang làm gì ? "
" Đương nhiên là tìm cách trút giận lên chúng ta rồi... "
" Không, ý chị là....họ ấy "
" À... " - Trịnh Đan Ny dừng lại động tác tay, em mỉm cười, cố gặng trấn an bản thân mình lẫn Thẩm Mộng Dao - " Đang ở gần chúng ta, đợi cơ hội thích hợp để cùng chúng ta chạy trốn "
Thẩm Mộng Dao biết điều đó là hoang đường, nhưng chẳng hiểu sao, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
" Trịnh Đan Ny....chị cũng muốn được lạc quan như em.... "
Trịnh Đan Ny âm thầm lau nước mắt trong góc tối, bởi em biết hiện tại, ngoài em ra, thì chẳng ai có thể xoa dịu nỗi buồn của nàng. Em phải cứng rắn.
" Vậy...chị cứ nghĩ....một vài ngày nữa, chúng ta được tự do đi "
" Sao...? "
Thẩm Mộng Dao nghiêng đầu nhìn Trịnh Đan Ny đang dần ló dạng dưới ánh trắng sáng rực, em không muốn giấu nữa, em chìa ra những thanh đũa tre được mài dũa, nhọn có, sắt có....
Thẩm Mộng Dao đều biết ý định của Trịnh Đan Ny rồi.
" Đan Ny...em thông minh lắm "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com