Chương 48 : Chị có nghĩ....
o0o
" Viên Nhất Kỳ ! ! Mở cửa đi ! " - Trương Hân đứng bên ngoài đập cửa inh ỏi, nhưng bên trong lại chẳng có động tĩnh gì.
Từ khi nhìn thấy bức ảnh, Viên Nhất Kỳ như mất kiểm soát, ánh mắt chẳng rõ là thù hận hay đau lòng cứ nhìn chăm chăm vào tấm hình kia. Em quay lưng bỏ vào phòng rồi đóng sầm cửa lại chẳng rõ sống chết.
" Viên Nhất Kỳ à..." - Trương Hân lại lần nữa gọi - " Em ra ngoài có được kh-...."
" Đi hết đi ! ! " - Ở bên trong phát ra tiếng hét lớn
" Viên Nhất Kỳ à, xin em hãy bình tĩnh ! "
Một câu nói rất hiếm khi thốt ra từ miệng của Trần Kha. Bản thân cô làm chủ, mà phải cầu xin cánh tay đắc lực của mình sao.
" Chị nói xem tôi bình tĩnh kiểu gì đây ! ! ! " - Viên Nhất Kỳ ôm mặt òa khóc, em cả tưởng tượng còn không dám nghĩ, người mình thương sẽ ra đi như thế này - " Không bao giờ....không bao giờ.... "
" Viên Nhất Kỳ.... " - Trần Kha còn chưa nói hết.
" Đi hết đi ! ! "
Trương Hân nhìn Trần Kha lắc đầu, Viên Nhất Kỳ hiện tại nói câu nào cũng chẳng thể lọt vào tai em. Đúng thôi, cú sốc này quá lớn, lại quá bất ngờ mà ập đến.
Trần Kha mệt mỏi trở lại bàn làm việc cùng chiếc máy tính, cô bóp trán suy nghĩ mãi cũng chẳng hiểu, rốt cuộc bọn ác nhân này muốn cái gì đây. Trong lòng lại dâng lên nỗi áy náy với Viên Nhất Kỳ, sao cô vẫn có cảm giác như mọi chuyện vì mình liên lụy đến em. Rồi bất chợt cô phát hiện, Thẩm Mộng Dao rồi thì...., Trịnh Đan Ny sẽ ra sao đây, có khi nào cũng....
" Đừng.... " - Trần Kha nheo mày, cảm xúc này đè lên mớ cảm xúc khác, nó rối rắm và khiến cô nghẹt thở từng giây từng phút, nếu thật Trịnh Đan Ny sau này cũng thế, cô sẽ sống thế nào đây, cô sẽ hận bản thân mình nhiều, nhiều lắm !
" Trần Kha, cô đừng tự trách.... " - Trương Hân đi đến đặt tay lên vai cô an ủi - " Viên Nhất Kỳ hiện tại rất khó khăn.....e là không thể cùng cô tiếp tục nữa, chi bằng để tôi giúp cô khoảng thời gian này, tiếp tục tìm kiếm, chúng ta còn phải giúp Trịnh Đan Ny mà đúng không..."
Trần Kha suy nghĩ rồi gật đầu, nhưng cô sợ lắm...nếu như lần này lại liên lụy đến Trương Hân thì sao đây.
…
Rạng sáng Viên Nhất Kỳ vẫn thút thít trong phòng, một mình chống chọi lại sự đau thương tuyệt vọng. Hứa Dương Ngọc Trác vẫn còn nhớ, cách đây vài hôm, mình cùng Viên Nhất Kỳ uống rượu trên sân thượng, chị đã cùng em nói về Thẩm Mộng Dao, cùng nhau nuôi hy vọng rằng Thẩm Mộng Dao lẫn Trịnh Đan Ny sẽ an toàn. Bây giờ em như thế, chị sao có thể làm ngơ được.
Hứa Dương Ngọc Trác không gõ cửa, chị lặng lẽ ngồi tựa lưng vào cánh cửa cùng chai soju quen thuộc, chị tin rằng tiếng khui nắp của mình sẽ giúp Viên Nhất Kỳ bên trong đỡ chơi vơi đi phần nào, bởi vì chị vẫn ngồi ở đây cùng em tâm sự.
" Tôi biết em chưa ngủ được đâu nhóc "
Bên trong vẫn tĩnh như tờ.
" Tôi cũng vậy " - Hứa Dương Ngọc Trác nhấp một ngụm - " Đau nhỉ ? "
" Dù có ra sao thì....em vẫn không lừa dối em ấy mà... "
" Em vẫn là người tốt "
Hứa Dương Ngọc Trác thở dài, chị cười bất lực - " Haiz....Tôi nói linh tinh cái gì vậy chứ ? "
" Chẳng qua là bây giờ, tôi muốn chia sẻ nỗi buồn cùng em thôi "
" Uống một mình chán lắm, em mở cửa cho tôi vào đi....nha ? "
Hứa Dương Ngọc Trác nói bâng quơ, nhưng nào ngờ bên trong Viên Nhất Kỳ đã có phản hồi.
" Chị ở ngoài đó đi "
" H-hả sao ? "
" Tôi không muốn ai thấy bộ mặt khổ sở của mình lúc này...cho nên, chị cứ ngoài đó đi "
Trong lời nói của em, Hứa Dương Ngọc Trác có thể cảm nhận được em đang kiềm nén nước mắt.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Rồi mấy phút sau đó nữa, cả hai chẳng ai nói với nhau câu nào. Cho dù là lưng tựa lưng chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng khoảnh cách lại xa ngàn trùng.
" Em có gì muốn nói với tôi không...."
" Không "
" Viên Nhất Kỳ, em có đấy " - Hứa Dương Ngọc Trác cười - " Em cứ nghĩ tôi là Thẩm Mộng Dao đi "
Bên trong lại lần nữa im lặng.
" Vậy thì....Viên Nhất Kỳ, em có gì...muốn nói với tôi không ? "
" Tôi có..."
.
.
.
Viên Nhất Kỳ nước mắt tuôn trào, em biết người ngoài kia không thể nào là nàng được, nhưng ngữ điệu đó...sao lại giống đến như vậy.
" Chị có nghĩ em hèn nhát không ?
Cái gì em cũng không dám nói, đến cả chuyện em làm gì và ở đâu cũng chẳng dám kể cho chị nghe.
Năm lần bảy lượt trốn tránh.
Văn phòng cái quái quỉ gì chứ...em chẳng tốt đẹp gì như chị thấy đâu....
Chị có biết...lúc đó, là em sợ đến mức phải bịa ra một nhân cách khác để đối mặt với chị không ?
Em cả đời này tưởng tượng còn chẳng dám....yêu đương ai được cơ chứ, vì con đường em đi hiện tại thật chả có chỗ cho kẻ chứa chấp tình yêu.
Nếu có...sẽ trả giá đắt lắm.
Chị có nghĩ đến việc.....em thường xuyên đến cửa hàng tiện lợi chưa ?
Là để gặp chị đó.
Nói thật là em ngán lắm cái vị cà phê lon rồi, em chỉ muốn uống cà phê do chính tay chị pha thôi.
Nhưng bây giờ còn có thể không....
Chị nghĩ em ngốc đến nỗi...rảnh rỗi đi hái hoa sao ?
Ngay từ đầu gặp chị, em đã thực sự thích hoa rồi. Hoa vàng tượng trưng cho tình yêu tươi sáng, rạng rỡ, mãnh liệt, em không phải không biết những ý nghĩa đó.
Chẳng qua là không muốn hiểu thôi.
Cuối cùng thì......
Em hiện tại chẳng hề vướng bận người thân hay máu mủ nào cả....
Thẩm Mộng Dao à....
Chị có nghĩ.....
Em ngay bây giờ
Nên đi theo chị không...... "
Hứa Dương Ngọc Trác như chết lặng khi em nói hết câu cuối, ý tứ trong lời của em quá đỗi rõ ràng đi. Chị cảm thấy lòng mình hẫng đi vài nhịp, Viên Nhất Kỳ có lẽ nào là nghĩ quẩn sao.
" Không, Viên Nhất Kỳ "
_______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com