Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57 : Hành tung mờ ám

o0o

Thoáng chốc Thẩm Mộng Dao cùng đôi gà bông kia cũng đã bám kịp Trần Kha.

" Hết bao nhiêu vậy bác ? " - Viên Nhất Kỳ hỏi người tài xế, sau đó trực tiếp trả tiền xe cho Thẩm Mộng Dao. Thẩm Mộng Dao vừa bước đến gần, em đã xoa đầu nàng - " Chị có say xe không ? "

Thẩm Mộng Dao lắc đầu, sau đó liền ngại ngùng liếc nhìn phản ứng của Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân, nhưng họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, xem như chưa thấy gì.

" Đi được chưa ? " - Trần Kha nheo mày, sốt ruột nói.






" Viên Nhất Kỳ, dưới này còn trống chỗ, em để Thẩm Mộng Dao xuống đây ngồi đi ! " - Hứa Dương Ngọc Trác thật muốn dè bỉu - " Ôm khư khư như vậy làm gì ? "

" Chị ấy phải chỉ đường, ngồi ở đây thì có làm sao ? " - Viên Nhất Kỳ cũng chẳng chịu thua.

" Nhưng em ấy chưa khỏe, ngồi thoải mái một chút thì vẫn hơn chứ ! "

" Dao Dao, chị nói xem, ngồi ở đây có thoải mái không ? "

Viên Nhất Kỳ siết chặt eo Thẩm Mộng Dao, còn nàng thì mặt đỏ ửng đến mang tai rồi. Ngồi cùng một ghế với báo con, đã vậy còn là ngồi hẳn vào lòng....

" Em ấy không dám trả lời rồi kia kìa ! Em ép người quá đáng vừa thôi ! "

" Dao Dao.... "

Viên Nhất Kỳ đưa ánh mắt thành khẩn nhìn nàng, báo con cũng muốn giữ lại chút mặt mũi cho mình....

" Cũng...cũng được... "

" Đó thấy chưa ! " - Viên Nhất Kỳ có chút lớn tiếng.

" Viên Nhất Kỳ....Không được nói chuyện với người lớn bằng tông giọng như vậy... "

Bị Thẩm Mộng Dao nhắc nhở, em cũng chỉ biết im lặng thôi.

Nét mặt của Trần Kha vẫn u buồn như thế, cô không nói gì, chân dặm ga, tay siết chặt vô lăng. Trần Kha là người nghiêm túc trong công việc lẫn tình yêu, cho dù có trong hoàn cảnh nào, cô vẫn sẽ làm đủ mọi cách để cân bằng cán cân ấy. Chính vì thế, những gì cô làm, cô sẽ chịu trách nhiệm, để người của mình ở lại công ty phụ trách xử lý công việc, còn bản thân sẽ trực tiếp đến cứu Trịnh Đan Ny. Cô chỉ mang theo người mình tin tưởng nhất là Viên Nhất Kỳ. Nhưng cô lại sợ chuyện của mình làm ảnh hưởng đến mọi người, cho nên đang rất lo lắng.

Trương Hân đằng sau liếc nhìn kính chiếu hậu cũng đã phát hiện ra điều đó. Cô khẽ hắng giọng.

" Hai người muốn cãi nhau thì xuống xe đi... "

Qua được một quãng đường, Thẩm Mộng Dao dần có dấu mệt mỏi thiếu sức. Cũng đúng thôi, nàng đã mất ngủ mấy ngày liền kia mà.

" Em nhớ đường rồi....chị có thể chợp mắt một chút " - Viên Nhất Kỳ thì thầm vào tai Thẩm Mộng Dao, chỉ để mỗi mình nàng nghe thấy - " Đến khu chợ mà chị nói, em sẽ gọi chị dậy nha ? "

Viên Nhất Kỳ hơi xoay nghiêng người Thẩm Mộng Dao qua, gác chân lên ghế, để nàng dựa lưng vào chân mình, sau đó chỉnh đầu nàng tựa lên hõm cổ.

Thẩm Mộng Dao thật sự mệt mỏi, nàng không đủ sức để từ chối, mắt gần như muốn nhắm lại. Vì vậy, mà nàng đã thiếp đi trong tư thế đó.

Giấc ngủ của Thẩm Mộng Dao trở nên chập chờn hẳn kể từ khi nàng bị bọn người của Lưu Hoa bắt cóc, bây giờ cũng vậy. Trong giấc ngủ, nàng mơ màng nhìn thấy hình ảnh Trịnh Đan Ny tối hôm đó, sau khi giúp nàng trốn thoát đã bị hành hạ như thế nào. Mặc dù đó chẳng phải sự thật, nhưng Thẩm Mộng Dao trong vô thức lại rơi lệ trong khi mắt đang nhắm.

Viên Nhất Kỳ bị giọt nước mắt của Thẩm Mộng Dao làm cho mềm lòng, em lặng lẽ đưa tay gạt đi nước mắt cho nàng, mím môi tự trách bản thân mình đã để nàng chịu khổ. Không nén được, em cúi đầu đặt lên trán Thẩm Mộng Dao một nụ hôn.

Trần Kha vẫn trầm tư nhìn chăm chăm vào google map chỉ đến đường XX mà chạy theo, cô bọc một vòng cung, re trái, quẹo phải, tăng tốc rồi giảm ga, khiến chiếc xe phát ra âm thanh ken két do đánh lái quá gắt.

Viên Nhất Kỳ ôm chặt lấy Thẩm Mộng Dao không để nàng ngã, cứ mỗi lần như vậy, báo con lại chẳng kiêng nể gì mà nhắc nhở Trần Kha. Nhưng tiếc là Trần Kha không thể chần chờ được nữa.

Cuối cùng thì.

Két ! ! !

Chiếc xe thắng gấp đến nỗi xém tí thì lệch bánh. Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân ngồi hàng ghế sau như muốn nhào lên đằng trước.

Viên Nhất Kỳ may là có dây đeo an toàn, em đưa tay ra đỡ lấy đầu Thẩm Mộng Dao, kéo nàng sát vào lòng mình.

" Chết tiệt ! Đúng là phiền phức.... " - Trần Kha nghiến răng kiềm nén.

Chiếc xe bị chặn cả trước và sau bởi hai chiếc ô tô nháy đèn xanh đỏ. Một người đàn ông trong bộ quân phục đến gần kính xe, ra dấu hạ kính.

Trần Kha không nói gì mà hạ cửa kính xuống. Người đàn ông đó vô cùng nghiêm túc nhìn một lượt trong xe, sau đó đưa tay lên.

" Chào cô ! Vào lúc mười một giờ ba mươi phút sáng, ngày X tháng X....Chúng tôi nhận thấy xe của cô vượt quá tốc độ cho phép và đi ngược chiều khi đang lưu thông trên đường. Quẹo trái không xi nhan, rẻ phải xi nhan trái.....chúng tôi cần xem giấy phép lái xe, chứng minh thư và kiểm tra nồng độ cồn bên trong cơ thể cô trước khi đến nơi lập biên bản ! "

Trần Kha thở dài bất lực - " Chúng tôi đang rất gấp, ông có thể xử lý ngay tại đây không ? "

" Không được thưa cô, xe của cô đã vi phạm luật giao thông quan trọng nhất, cần phải xử lí tại nơi lập biên bản ! "

Trần Kha lắc đầu ngán ngẩm, cô đưa vội chứng minh thư và giấy phép lái xe của mình, sau đó thổi vào mấy đo nồng độ.

" Nồng độ cồn đo được trong khí thở của cô vượt quá mức độ cho phép....phiền cô mau chóng theo xe chúng tôi đến nơi lập biên bản ! "

Hứa Dương Ngọc Trác ngồi phía sau giật mình, chị chồm người lên.

" Trần Kha ! Cô có uống sao ? "

" Tối qua bọn tôi có làm vài li.... " - Trương Hân nói nhỏ - " Sáng nay định đưa nước gừng cho cậu ta giải rượu nhưng vội quá không kịp... "

Viên Nhất Kỳ nghe xong chỉ biết thở dài, em nhìn Thẩm Mộng Dao vẫn còn lơ ngơ tỉnh ngủ trong vòng tay mình mà bỗng dưng mỉm cười.

" Gặp chút sự cố.... " - Báo con vuốt lại tóc cho nàng - " Không sao, chị cứ ngủ tiếp đi, em phải lái xe một đoạn rồi "

Nói xong Viên Nhất Kỳ hôn nhẹ lên má Thẩm Mộng Dao, hơi đẩy người nàng nhích lên một chút, sau đó nhanh nhẹn mở cửa xe chạy qua ghế lái.

Trần Kha buộc phải làm theo hiệu lệnh, cô cần đến nơi lập biên bản và đổi chỗ cho người khác lái. Chính vì vậy cũng mở cửa xe bước xuống, sau đó đi vòng qua ngồi ở hàng ghế sau cùng Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác.

Cả trước lẫn sau đều bị hai chiếc xe kè theo, hoàn toàn không thể trốn chạy. Thế là lại mất một khoảng thời gian nữa để ghé đồn.

Dừng xe ở phía trước, Trần Kha theo sự chỉ dẫn của cảnh sát mà vào trong, Trương Hân có chút lo lắng, sợ Trần Kha nóng tính sẽ gây gổ với bọn họ nên đã cố ý đi theo.

Hứa Dương Ngọc Trác đứng trước đồn cảnh sát lại nảy sinh một ý nghĩ lạ, nhân lúc không ai để ý đến mình, Hứa Dương Ngọc Trác lẻn ra phía sau gốc cây ngoài kia gọi một cuộc điện thoại cho ai đó.

Mọi hành động mờ ám của chị đều bị Viên Nhất Kỳ thu vào tầm mắt, nhưng em không thể bám theo được. Vì hiện tại em thật không muốn xa Thẩm Mộng Dao dù chỉ một-hai phút.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com