Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60 : Mất sóng

o0o

" Cô Lưu ? " - Ông ta lẩm bẩm.

" Tôi đến nơi cô nhờ rồi....Nhưng giá đắt quá, tôi không mang về được, phải làm sao đây " - Viên Nhất Kỳ cố ý nói lớn - " Cô nói gì ? Tên ông ta á ? "

Nói rồi Viên Nhất Kỳ đưa tay bịt lấy loa của điện thoại, hướng người về phía ông chú bán cà rồi hỏi nhỏ.

" Cô Lưu hỏi, ông tên gì ấy nhỉ ? "

Ông ta liền huơ tay múa chân - " A ! Ra là người quen, người quen, tôi biết, biết rồi "

" Người quen ? " - Viên Nhất Kỳ đắc chí nhướng chân mày, sau đó cất điện thoại vào trong túi

" Ra là người của cô Lưu " - Ông ta niềm nở - " Tôi cứ tưởng ai "

" Người của cô Lưu... " - Viên Nhất Kỳ nghiến răng thầm chửi rủa - " M* kiếp ! có chết tôi cũng không phải người của cô ta "

" Đây, đây, cá của cô " - Ông ta nhấn mạnh - " Quan trọng là ở bên trong, ngon lắm "

" Vậy thì hết bao nhiêu ? "

Ông ta cười giả lả rồi đưa ba ngón tay lên.

Viên Nhất Kỳ hiểu ý, thở dài ngậm ngùi đưa tiền cho ông ta.

" Cô là người mới đến sao ? " - Vừa nhấc chân định rời đi, ông ta liền đột nhiên hỏi - " Tôi chưa từng gặp qua "

" Phải, tôi là người mới, có gì sao ? "

" À không, không có gì, chẳng qua là tôi cần lưu lại tên những người đến đây giao hàng cho cô Lưu Hoa, để coi có thiếu xót không đó mà " - Ông ta thật thà nói - " Cô tên gì ? Để tôi báo lại với cô ấy "

" Vậy sao ? " - Viên Nhất Kỳ cười khẩy - " Ghi cho đẹp vào nhé, tôi tên, Viên Nhất Kỳ "

" Vâng ! Vâng ! Khách quý "

Nói rồi Viên Nhất Kỳ lập tức rời khỏi, em hướng về phía cuối chợ mà đi.

" Không làm diễn viên đúng là uổng quá " - Viên Nhất Kỳ cười khoái chí, em lấy điện thoại ra nhấn tắt đoạn ghi âm rồi âm thầm cất lại vào túi.

Viên Nhất Kỳ em còn lạ gì với chiêu trò giao dịch dơ bẩn của cô ta chứ....



Vừa ra khỏi khu chợ, con đường không còn là đường lộ lớn nữa. Mà thay vào đó chỉ là một con đường mòn nhỏ.

Trần Kha càng lúc càng sốt ruột, cô hối thúc mọi người phải chạy hơn nữa.

" Thẩm Mộng Dao, nhờ cô hết đó "

Thẩm Mộng Dao gạt bỏ đi sự sợ hãi, nàng bắt đầu nhớ lại cung đường mà mình tối hôm qua đã trốn, lập tức co chân chạy thật nhanh.

Trần Kha nối gót ở phía sau, Hứa Dương Ngọc Trác cùng Trương Hân hì hục đuổi theo.

" Còn Viên Nhất Kỳ phải làm sao ! " - Hứa Dương Ngọc Trác gọi lớn

" Tôi gửi định vị cho em ấy ! " - Trần Kha nói vọng lại.



Phía bên này Viên Nhất Kỳ vừa ra khỏi khu chợ, điện thoại đã rung lên.

" Khỉ thiệt ! Chạy gì mà nhanh dữ vậy ! " - Viên Nhất Kỳ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, chấm đỏ của họ đã đi xa em rất nhiều.

Vội vàng đuổi theo.





" Hứa Dương Ngọc Trác ! Chạy nhanh lên, cậu còn gọi điện cho ai nữa ! "

Hứa Dương Ngọc Trác sức lực không đủ, liền bị bỏ lại ở phía sau, Trương Hân vì lo lắng nên đã dừng lại một chút.

" Nhanh lên ! Để trời tối sẽ khó tìm đường lắm ! "

Trương Hân nắm lấy tay Hứa Dương Ngọc Trác mà vội vàng kéo đi.

" Bỏ tôi ra ! Tôi phải gọi cho Vương Dịch ! "

" Gọi Vương Dịch làm cái gì chứ ! "

Nhưng Hứa Dương Ngọc Trác lại không trả lời, chiếc điện thoại dường như đã kết nối được cuộc gọi.

" Vương Dịch ! "

" Sao rồi Dương Tỷ ! " - Giọng Châu Thi Vũ hốt hoảng nghe máy.

" Bọn chị chạy ra khỏi khu chợ rồi " - Hứa Dương Ngọc Trác chạy hì hục, nhưng vẫn cố gắng thông báo - " Đi ra khỏi khu chợ đó, có một con đường mòn, cứ việc đâm thẳng, rẻ trái hai lần rồi chạy đi tiếp là sẽ bám kịp "

" Hứa Dương Ngọc Trác ! " - Trương Hân dừng lại, đột ngột giật lấy chiếc điện thoại - " Cậu gọi cho ai vậy ! "

" Trương Hân ! Trả điện thoại lại cho tôi ! "

Hứa Dương Ngọc Trác lớn tiếng, chị chạy đến, cố gắng giật lấy điện thoại trên tay Trương Hân

" Nếu cậu không trả lại cho tôi, tính mạng của mọi người sẽ gặp nguy hiểm ! "

" Cậu báo cảnh sát sao ? " - Trương Hân nổi nóng - " Cậu đang làm cái gì vậy ? Không phải Trần Kha đã nói, nếu cho cảnh sát đến, con tin sẽ bị khử sao ! "

" Bởi vậy tôi mới không cho mọi người biết đấy ! ! ! ! ! "

Trương Hân nhìn lại chiếc điện thoại trong tay mình, kề tai lên.

" Nghe đây ! Quay về đi ! "

Nhưng chỉ toàn là tiếng " tút...tút...tút "

Trương Hân nén cơn bực tức, cô không nghĩ nữa, lập tức nắm lấy tay của Hứa Dương Ngọc Trác mà kéo đi, phải bám sát Trần Kha và Thẩm Mộng Dao.





" Sao vậy chứ ? " - Viên Nhất Kỳ lau mồ hôi trên trán, em nhìn chấm định vị đang đứng yên - " Không phải đã đuổi kịp rồi sao ? "

Viên Nhất Kỳ nhấc điện thoại lên, định gọi cho Trần Kha thì

* Tút...tút...tút *

" Chết tiệt ! ! Mất sóng rồi ! "

Viên Nhất Kỳ dừng lại, nhìn xung quanh, mãi chạy mà em không biết con đường mòn này dẫn vào một khu rừng.





" Thẩm Mộng Dao à đợi đã ! " - Trần Kha thở hì hục đuổi theo Thẩm Mộng Dao, giờ thì cô đã hiểu lí do vì sao Thẩm Mộng Dao có thể trốn thoát bọn người của Lưu Hoa rồi. Kĩ năng chạy quá tốt đi.

Nhưng tiếc là Thẩm Mộng Dao lại không nghe thấy Trần Kha ở phía sau, giờ phút này nàng chỉ nghĩ đến việc phải cứu được Trịnh Đan Ny. Chính vì vậy mà dốc sức chạy nhanh hơn.

Trần Kha chạy theo không nỗi nữa, cô thở dốc cố từng bước một. Chỉ thấy Thẩm Mộng Dao ở phía xa xa kia rẻ phải rồi khuất dần sau hàng cây xanh cổ thụ.

Trần Kha vội vàng lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số gọi cho Viên Nhất Kỳ nhưng chỉ có tiếng tút tút tút vang lên không ngừng. Nhìn lên góc trái của điện thoại, Trần Kha mới phát hiện mất sóng rồi.

" M* kiếp ! Mất sóng từ khi nào vậy ! "

Điều cô lo lắng lúc này là Viên Nhất Kỳ sẽ không thể nhận được định vị nữa, cái lo lắng thứ hai là Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác cũng chẳng thấy đâu. Và cái lo cuối cùng là Thẩm Mộng Dao đã bỏ cô cả một đoạn đường rồi.

Nỗi sợ hãi ập đến, không phải vì lạc mọi người. Mà Trần Kha sợ rằng cô sẽ không gặp lại được Trịnh Đan Ny nữa.

Khi màn đêm bắt đầu kéo đến, năm giờ chiều tại khu rừng này cứ như là đã tối rồi vậy, lá cây cổ thụ bao phủ cả khoảng trời, chỉ để le lói một chút ánh sáng kiên trì len lỏi vào tán cây. Giờ phút này đây Trần Kha chỉ có thể phó mặc cho số phận, cô dùng hết sự may mắn của mình men theo lối mòn mà đi tiếp.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com