Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65 : Sẽ không còn như xưa

o0o

Trần Kha đưa mắt nhìn Trịnh Đan Ny vẫn đang bất động nằm đó, tim cô khẽ trùng xuống. Mặc kệ những gì Châu Lâm nói là thật hay giả, cô không quan tâm, nếu thật thì hãy nhanh chóng kết thúc đi. Dù gì đi nữa, cô cũng không còn lí do để tiếp tục nữa rồi.

Ả Lưu Hoa đột nhiên bắn một phát súng chỉ thiên, ngay lập tức những tên đàn em của chúng liền chạy đến.

Tên Châu Lâm nhếch môi cười, tự động kéo Thẩm Mộng Dao lùi xuống cùng hắn.

" Nếu hai đứa mày chậm trễ, đừng trách tao vô tình "

Vừa nói, tên Châu Lâm vừa miết nòng súng lên xuống dọc theo đường cổ Thẩm Mộng Dao. Viên Nhất Kỳ đôi mắt căm phẫn như muốn phanh thây hắn ra thành trăm mảnh, em thấy được Thẩm Mộng Dao lúc này đang sợ hãi đến nhường nào.

Ả Lưu Hoa từ từ hạ cánh tay xuống, sau đó tiến đến gần chỗ Châu Lâm, bọn chúng giống như đang cùng nhau xem phim hành động vậy.

Trần Kha nhìn đám bậm trợn xung quanh mình, tên nào tên nấy cũng có cây gậy trên tay....Cô tay nắm chặt thành quyền, thở dài vứt luôn cây súng của mình sang một bên.

Đi đến đỡ Viên Nhất Kỳ đứng dậy, tựa lưng vào nhau.

Viên Nhất Kỳ thều thào nói - " Chị vứt súng làm cái gì chứ ! "

" Bọn chúng không dùng súng, mình chơi như vậy mới đẹp "

" Đẹp cái đầu chị... " - Viên Nhất Kỳ thở dài cười khổ, níu lấy tay Trần Kha mà đứng cho vững - " Tới khi nào chị mới bớt màu mè đây "

Nói gì thì nói, Viên Nhất Kỳ vì cái khí chất này của Trần Kha mới quyết định theo cô cho đến tận bây giờ.

" Lau máu đi rồi nói chuyện "

Trần Kha nhìn Viên Nhất Kỳ mà chậc lưỡi, định đánh đấm gì khi tầm nhìn sắp sửa bị che khuất chứ....

" Cái này là nhờ ơn của chị chứ đâu ! " - Viên Nhất Kỳ đưa tay lên quẹt trán.

Nhưng ngặt nỗi càng lau thì máu càng chảy xuống.

Tính khí hay nóng nảy mà còn trong tình huống khẩn cấp như vậy nữa thì Viên Nhất Kỳ càng sôi máu. Em trực tiếp cởi áo ngoài ra, vội vàng quấn quanh trán mình.

" Đồ ngốc ! " - Trần Kha cốc đầu - " Chỗ cần băng bó là cái chân dính đạn kia kìa ! "

Viên Nhất Kỳ cười nhạt - " Chịu rồi "

Lần này đến phiên Trần Kha, cô cởi áo ngoài của mình buộc vào chân em.

Nói là không giỏi đánh đấm là sai lầm. Nếu Trần Kha không giỏi, thì làm sao đủ tầm để rèn giũa được báo thần như bây giờ.

Cái bọn này chơi không đẹp chút nào, tưởng đâu chỉ dùng gậy là cùng....ai ngờ còn có cả dao găm.

Trần Kha xém nữa thì toi đời, may là có Viên Nhất Kỳ trợ giúp kịp thời.

Nhưng chênh lệch số lượng quá lớn, cộng thêm vết thương nghiêm trọng hiện tại của Viên Nhất Kỳ thì bọn họ thật sự yếu thế.

ĐOÀNG ! ! !

Đột nhiên tiếng súng vang lên, bọn tay sai của Lưu Hoa giật nảy mình, cứ tưởng là lệnh của ả liền dừng tay lại.

Nhưng tiếc quá, không phải.

" Cầm súng mà bất cẩn như vậy là dở rồi "

Hứa Dương Ngọc Trác cố tình kéo dài giọng của mình nhằm khinh miệt cô ta, nhưng nói gì thì nói chị cũng sợ lắm....bọn chúng sao lại đông như vậy.

Trương Hân trong lúc chúng không để ý, lén lút đến gần rồi giật lấy khẩu lục trên tay Lưu Hoa, bắn một phát chỉ thiên rồi đặt lại súng bên thái dương ả.

Tên Châu Lâm liền kèm chặt Thẩm Mộng Dao bên người để làm con tin, hắn nhìn Hứa Dương Ngọc Trác gằn giọng.

" Con khốn ! Đáng lẽ lúc đó, tao phải đem mày đi luôn mới đúng ! "

Hứa Dương Ngọc Trác bây giờ đã nhớ ra hắn ta là ai. Là tên đã đánh ngất Thẩm Mộng Dao khi hai người đang trên đường tìm kiếm Trịnh Đan Ny, lúc đó chị đã níu lấy chân một gã đàn ông không cho hắn mang Thẩm Mộng Dao đi mất, nhưng bất thành.

" Ra là ông anh.... "

" Mẹ kiếp ! Đúng là thằng vô dụng ! " - Ả Lưu Hoa chán ghét phỉ báng.

Trương Hân đối diện với hắn, cô ghim nòng súng lên thái dương Lưu Hoa. Còn tên Châu Lâm lại ghim nòng súng lên Thẩm Mộng Dao. Cả hai đứng đó đấu tranh bằng ánh mắt.

Hứa Dương Ngọc Trác nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, là cây gậy mà chị đã nhặt được của ba tên ốm tong ốm teo ở tầng dưới.

Nhớ lại lúc đó.

Do Trương Hân gấp gáp quá mà không kịp để ý đôi giày của Trần Kha để lại. Nên cô đã đi nhầm đường, kết quả đường đó là đường cụt, khiến cả hai phải chạy ngược ra. Cho nên mới đến trễ như vậy.

Khi đến nơi lại nghe tiếng súng inh ỏi, tiếng hét của Trần Kha gọi tên Trịnh Đan Ny trong vô vọng, rồi thêm một phát súng nữa được bắn ra. Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác liền chạy vọt lên. Trước khi lên được sân thượng, Hứa Dương Ngọc Trác còn không quên cầm theo cây gậy để phòng thân.

Cả hai đứng ở cầu thang đợi thời cơ, khi thấy ả Lưu Hoa sơ suất, Trương Hân liền đi đến kẹp cổ cô ta rồi cướp mất súng.


" Kỳ Kỳ ! Chân em chảy máu nhiều quá " - Hứa Dương Ngọc Trác tay cầm gậy run run nói.

Nhưng Viên Nhất Kỳ lại không nghe thấy, em cùng Trần Kha vẫn đang bận rộn với đám côn đồ kia.

" Viên Nhất Kỳ ! ! Cẩn thận ! ! ! " - Hứa Dương Ngọc Trác bên này la toáng lên.

Ở sau lưng Viên Nhất Kỳ, có một tên đang hăm he chờ đợi, hắn xông đến với con dao trong tay.

" Cẩn thận ! "

Trần Kha lao đến ôm chầm lấy Viên Nhất Kỳ, đồng nghĩa với việc cô thay em chịu trận....

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy tất cả, chị buông thõng tay làm gậy rơi xuống đất.

" Mẹ kiếp.... "

Trần Kha nằm xuống ở đối diện chị, trông cô đau đớn nhưng vẫn gắng gượng đưa mắt nhìn Trịnh Đan Ny ở bên kia.

Hứa Dương Ngọc Trác lúc này cũng đã phát hiện Trịnh Đan Ny bất động nằm ở gần đó, chị nhanh chóng chạy đến.

" Đan Ny ! Đan Ny ! ! " - Hứa Dương Ngọc Trác với hai hàng nước mắt lăn dài trên má, không ngừng gọi tên em - " Em làm sao vậy ? ! "

" Trịnh Đan Ny....sao em cũng chảy máu vậy ! ! ! "

" Tỉnh dậy đi, Trần Kha của em gặp chuyện rồi này ! "

" Trịnh Đan Ny ! "

" Em từng khoe với chị rằng, em đai đen rồi kia mà ! "

" Trịnh Đan Ny ! Quán thịt nướng ngày hôm đó, chị muốn chúng ta cùng đến thêm một lần nữa.... "

" Em tỉnh dậy đi mà  "

Trịnh Đan Ny vẫn im lìm trong vòng tay của Hứa Dương Ngọc Trác, chị đau đớn ôm em vào lòng. Ngước mắt nhìn Trần Kha nằm đó, đôi mắt cô vẫn dõi theo em khiến Hứa Dương Ngọc Trác kìm lòng không đặng.

Chị đứng dậy, bất chấp sự nguy hiểm ở phía trước, chạy thẳng đến.

" Mấy thằng khốn ! ! " - Hứa Dương Ngọc Trác hét lên.

Chị chạy đến, chụp lấy gậy gỗ mà quơ quàng, chân run cầm cập...

" Hứa Dương Ngọc Trác, chị làm cái gì vậy ! " - Viên Nhất Kỳ cực khổ nói

" Em phải sống ! Viên Nhất Kỳ, em phải sống ! Em phải sống thì Thẩm Mộng Dao mới được an toàn ! Tôi đã mất Trịnh Đan Ny rồi, không muốn mất đi Thẩm Mộng Dao đâu "

" Tôi không muốn.... "

" Tôi không muốn đi làm một mình nữa..... "

Hứa Dương Ngọc Trác bất lực nói với hai hàng nước mắt.

Vậy là từ nay về sau, chị sẽ không còn thấy hình ảnh Trịnh Đan Ny đến cửa hàng mua đồ ăn sáng nữa....

Sẽ không còn cơ hội hạ nguội tính khí nóng nảy trong lòng của Trần Kha...

Hứa Dương Ngọc Trác sợ, chỉ một lát nữa thôi, Thẩm Mộng Dao cũng sẽ như họ, sẽ không cùng chị ở lại cửa tiệm, sẽ không còn tiếng cười nói ồn ào như ngày xưa....

Trương Hân sẽ không còn sửa xe cho chị, sẽ không tư vấn màu tóc mà chị muốn nhuộm rồi...

Và cũng không có một Viên Nhất Kỳ quậy phá thường xuyên lui tới tặng hoa cho Thẩm Mộng Dao nữa...

Đó sẽ là một cơn ác mộng, cơn ác mộng mà Hứa Dương Ngọc Trác không bao giờ mong muốn nó xảy ra....








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com