Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66 : Nợ chị

Định là 2 ngày 1 chương đó....nhưng mà, hihi tui đang có hứng viết ^^

_______________________________________

o0o

Viên Nhất Kỳ nghe mà ngẩn người, em cũng muốn lắm chứ....nhưng mà....máu chảy nhiều quá, em sắp không trụ được nữa rồi.

ĐOÀNG ! ! !

ĐOÀNG ! ! !

ĐOÀNG ! ! !

Ba phát súng chỉ thiên vang lên liên hồi.

" Dừng lại ! "

" Tất cả đã bị bao vây ! "

" Lập tức hạ hết vũ khí trên tay xuống ! "

" Nếu không làm theo mệnh lệnh, chúng tôi sẽ coi đó là hành vi chống đối ! "

" Tôi nhắc lại một lần nữa, lập tức hạ tất cả vũ khí trên tay và ngồi xuống !

" Nếu không làm theo mệnh lệnh, chúng tôi sẽ coi đó là hành vi chống đối ! "

Giọng của Trương Nguyệt Minh vang lên văng vẳng khiến tất cả phải nghe theo răm rắp.

Nhìn thấy súng trên tay lực lượng cảnh sát, bọn tay sai kia liền rùng mình, chúng bỏ gậy và dao, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Khoảnh khắc Hứa Dương Ngọc Trác xoay đầu nhìn lại càng khóc lớn hơn.

" Vương Dịch, Châu Thi Vũ ! "

Vương Dịch lập tức chạy đến Hứa Dương Ngọc Trác, kiểm tra xem chị mình có trầy xước miếng nào không.

Sau khi Trương Hân buông súng, ả Lưu Hoa liền có ý định trốn chạy, nhưng chưa kịp chạy đâu xa đã bị tóm lại.

" Tôi nói hạ vũ khí xuống ! " - Trương Nguyệt Minh đưa súng hướng về phía tên Châu Lâm, hắn vẫn lì lợm giữ lấy Thẩm Mộng Dao làm con tin.

" Chết tiệt ! " - Châu Thi Vũ nhìn thấy bạn mình bị bắt lại mà tức giận, bao nhiêu lí lẽ định nói với hắn ta liền bị chặn lại nuốt vào trong - " Chúng tôi là cảnh sát, anh có nghe thấy hay không ! Bỏ vũ khí xuống ! "

" Bọn mày nhích một bước nữa, tao liền bắn, đừng có thách tao " - Hắn gằn giọng.

" Mẹ kiếp, thằng khốn " - Châu Thi Vũ cắn răng chửi rủa.

Tên Châu Lâm càng lúc càng kích động, hắn lùi dần về phía sau. Nhưng nếu lùi nữa sẽ ngã từ tầng thượng xuống mất.

" Nếu tao chết, con nhỏ này phải đi cùng tao ! "

Bộ dạng gã thành ra như vậy chính là ' nhờ ' Thẩm Mộng Dao, trông hắn ta không có gì là không dám làm, nếu có chết cũng sẽ chết vì tự sát, chứ không phục để cảnh sát tóm như vậy.

" Chúng tôi có bằng chứng chứng minh các người sử dụng và tàng trữ chất cấm " - Trương Nguyệt Minh chỉ về phía tên bán cá, ông ta hiện tại đã bị còng tay, kế bên là vật chứng mà Viên Nhất Kỳ mang đến. Ông ta đứng đó sợ muốn liệm rồi - " Đừng cố trốn chạy, nó chỉ khiến các người bị phạt nặng thêm thôi "

Tên Châu Lâm lắc đầu chối bỏ, càng lúc càng muốn kéo Thẩm Mộng Dao lùi về phía sau.

" Thả chị ấy ra "

Viên Nhất Kỳ trong bộ dạng tiều tụy đi đến, cái áo quấn quanh trán đã bị thấm đầy máu, chỗ chân bị thương cũng vậy, từng bước đi của em đều mang theo một vệt máu kéo dài.

" Dừng lại ! Không được đến gần " - Trương Nguyệt Minh nhắc nhở Viên Nhất Kỳ - " Chúng tôi không thể kiểm soát hết tất cả, nếu có hành vi không được cho phép sẽ coi đó là chống đối ! "

" Nhất Kỳ, đừng làm anh ta kích động " - Trương Hân nói

" Viên Nhất Kỳ " - Thẩm Mộng Dao yếu ớt gọi tên em

Nhưng Viên Nhất Kỳ lại không thể trơ mắt nhìn Thẩm Mộng Dao lọt vào tay Châu Lâm thêm một lần nữa, em giờ đây như tha thiết cầu xin.

" Tôi xin anh, xin anh thả chị ấy ra đi "

" Mẹ kiếp...nếu mày từ đầu chịu van xin tao thì đã khác rồi ! " - Hắn cười khẩy - " Tao đã nói trong chuyện này, không được để đám cảnh sát chen chân vào "

" Bọn mày đã phạm luật trước "

" Nên đừng có trách tao ! "

" Tao phải lấy cái mạng của mày "

" Một là mày tự sát, hai là tao chết cùng con nhỏ này ! "

" Tao đếm từ một tới ba, mày phải chọn ! "

Nòng súng của Châu Lâm càng ghì chặt vào da đầu Thẩm Mộng Dao khiến Viên Nhất Kỳ tim như sắp rơi ra ngoài.

" Một "

" Hai "

" B-.... "

" Đừng ! Dừng lại, dừng lại ! Tôi nhảy ! Tôi sẽ nhảy " 

Viên Nhất Kỳ đưa hai tay đến mong hắn ta dừng lại, em từ từ tiến gần thành đỡ, đặt một chân lên đó.

Cơn gió thêm một lần nữa thoảng qua, Viên Nhất Kỳ xoay nghiêng đầu, đưa đôi mắt lưng tròng nhìn về phía Thẩm Mộng Dao đầy tiếc nuối.

" Viên Nhất Kỳ, chị không đáng đâu ! "

Thẩm Mộng Dao rưng rưng kêu lớn khi thấy em đã đặt hẳn hai chân lên đó rồi....

" Em muốn thất hứa sao ?  "

Em đã từng dỗ ngọt nàng rằng....mỗi ngày đến sẽ gửi tặng nàng một cành hoa, về sau góp lại thành trại hoa đẹp mắt kia mà....em đã quên rồi...

" Mỗi ngày đến "

" Gửi tặng chị một cành hoa "

" Về sau tích góp lại thành trại hoa đẹp mắt "

" Mong là "

" Vẫn có người nhớ đến em "

" Sao chứ...? " - Thẩm Mộng Dao ngẩn người

Viên Nhất Kỳ đau lòng lặp lại câu nói đó, em mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt chưa đầy nỗi tiếc nuối, còn rất nhiều điều em muốn bảy tỏ với Thẩm Mộng Dao, nhưng sợ là không còn cơ hội nữa.

" Mong là.....vẫn có người nhớ đến em ? " - Thẩm Mộng Dao rưng rưng nước mắt lặp lại - " Viên Nhất Kỳ ! Chị chưa từng nghe em nói câu này ! Và chị cũng không muốn nghe thấy nó ! ! "

" Em dừng lại đi ! ! "

ĐOÀNG ! ! !

ĐOÀNG ! ! !

Hai lần súng đột ngột vang lên.

Trương Nguyệt Minh trong khi đắn đo liền cho nổ súng, ở lần súng thứ nhất, tia đạn ghim thẳng vào bên chân của tên Châu Lâm kia, khiến hắn đau đớn loạng choạng. Lần súng thứ hai nhắm vào vai hắn, khiến hắn phải khom người.

Nhưng.

Cứ tưởng như vậy sẽ an toàn, nào ngờ lửa hận trong Châu Lâm quá lớn, như những gì hắn nói : có chết cũng phải mang Thẩm Mộng Dao xuống cùng...

ĐOÀNG ! ! !

Do cánh tay trọng thương làm cản trở, phát đạn này của tên Châu Lâm chỉ kịp ghim vào đùi của Thẩm Mộng Dao. Hắn sau đó phải hứng chịu thêm lực đẩy của súng mà loạng choạng lùi ra sau. Xui xẻo vấp chân vào thành đỡ, ngã từ tầng thượng xuống đất, tử vong tại chỗ.

Trong phút giây hỗn loạn đó, Thẩm Mộng Dao bị ghim một viên đạn vào đùi liền kêu lên, Viên Nhất Kỳ xoay đầu nhìn lại, Thẩm Mộng Dao đang có dấu hiệu sắp ngã. Em không nghĩ gì nhiều, hoảng sợ chạy đến kéo nàng lại, ôm lấy Thẩm Mộng Dao vào lòng.

Nhưng...em đã quên mất hiệu lệnh của cảnh sát : không được di chuyển, nếu không sẽ bị coi là hành vi chống đối.

ĐOÀNG ! ! !

ĐOÀNG ! ! !

" Không ! Viên Nhất Kỳ ! ! ! "

Hai phát súng đó ghim trực diện vào lưng, khiến em vô lực ngã xuống trong vòng tay của Thẩm Mộng Dao.

Nhìn thấy em mình ra nông nỗi này, Trương Hân liền mất kiểm soát, chạy đến níu lấy tay viên cảnh sát kia, ngăn cản anh ta bắn thêm phát thứ ba.

May mắn Trương Nguyệt Minh phát lệnh dừng lại kịp thời. Nếu không thì, Trương Hân cũng sẽ phải lãnh đạn....

" Thẩm Mộng Dao....chị đang chảy máu ! " - Viên Nhất Kỳ trong lúc nguy kịch vẫn lo lắng cho nàng - " Không ! Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chị đừng sợ "

" Thẩm Mộng Dao, chị sẽ ổn, chị đừng sợ, đừng khóc nữa mà "

Viên Nhất Kỳ lau nước mắt cho nàng mà đâu biết nước mắt mình cũng đang rơi lã chã.

" Viên Nhất Kỳ " - Thẩm Mộng Dao ôm lấy thân thể đẫm máu của em nấc lên - " Là chị sợ mất em ! "

" Sao lại làm như vậy ! Em cứ mặc xác chị đi ! Đã nói chị không đáng rồi mà ! ! "

" Đồ ngốc ! Em ngu ngốc ! "

" Viên Nhất Kỳ ! Em đến bao giờ mới thôi để chị đau lòng hả..."

" Thẩm Mộng Dao "

Viên Nhất Kỳ thều thào, máu vẫn cứ tuôn ra, ướt lẫn cả áo Thẩm Mộng Dao rồi. Và dần dần, Viên Nhất Kỳ cảm nhận được mi mắt mình nặng trĩu, nó muốn che lấp hết tầm nhìn của em.

Thẩm Mộng Dao ôm lấy thân thể tiều tụy của Viên Nhất Kỳ mà nức nở.

" Em tỉnh lại đi ! trở về là em của những ngày trước đi mà ! Viên Nhất Kỳ chị xin em, chị xin em đó... "

Ba phát súng ghim vào cơ thể, một phát vào đùi, hai phát vào lưng, và những lần va chạm với bọn tay sai bậm trợn....vết thương này chồng chất lên vết thương kia khiến em mất máu quá nhiều. Giờ đây, chỉ có bản thân Viên Nhất Kỳ mới biết được thời gian sống sót của mình là bao lâu.

Em tự hỏi....liệu mình có còn cơ hội ở bên cạnh nàng nữa hay không....

Cứ cho là kiếp này em nợ chị nhé, nợ chị cả một trại hoa, nợ chị chiếc nhẫn điểm xuyết vào cuối đốt ngón tay kề út....

Và nợ chị một Viên Nhất Kỳ xinh đẹp. 

" Chết mất, Thẩm Mộng Dao...em nợ chị nhiều quá rồi "

" Em đừng nói linh tinh nữa...chị vẫn ở đây, vẫn ở đây với em. Chúng ta chẳng nợ ai điều gì cả ! Chị chỉ cần em tỉnh lại với chị thôi ! "

" Chị đã nói còn rất nhiều thứ muốn kể cho em nghe rồi kia mà ! "

Thẩm Mộng Dao gục đầu lên trán Viên Nhất Kỳ òa khóc. Tiếng khóc thê lương của người thiếu nữ khiến cho những ai có mặt ở đây đều phải chạnh lòng.

" Ngu ngốc ! ! Em là đồ ngu ngốc ! "

" Chị mắng em... " - Viên Nhất Kỳ đưa bàn tay run rẩy nhuốm máu đến, khẽ lau đi hai hàng nước mắt cho nàng.

" Phải ! Chị đang mắng em, tỉnh dậy mà đôi co với chị như những ngày trước đi ! " - Nàng nấc lên - " Viên....Nhất Kỳ....chị xin lỗi..."

Viên Nhất Kỳ không thể nghe thấy gì nữa rồi...Cánh tay vô lực rơi xuống, em đành gói những kí ức của cả hai đi trước. Xin chị đừng quá đau lòng.

Nợ chị một đời không thể trả.

Người ta nói nước mắt có thể rơi xuống vì hạnh phúc, hoặc cũng có thể vì tang thương. Chị đừng quá lo lắng...Em chắc chắn là muốn chị hưởng vế đầu. Vế sau hãy để em gánh mang đi là được.

Không lâu sau, lực lượng y tế cũng đã có mặt, những chiếc blouse trắng tinh khôi vội vã chạy đến cùng các thiết bị khẩn cấp. Đem từng người đặt lên thanh băng ca lạnh buốt. Ai nấy cũng hối hả, khẩn trương nhất có thể.

Bàn tay của Thẩm Mộng Dao vẫn nắm chặt lấy tay Viên Nhất Kỳ không rời, khi được đặt lên thanh băng ca rồi đẩy đi, đó là khoảnh khắc họ đã buông tay nhau...

Chỉ có ông trời mới biết, đó là nhất thời hay mãi mãi.




Ngồi trên xe cảnh sát, Châu Thi Vũ đưa tay đến chạm nhẹ vào lưng của Trương Nguyệt Minh.

" Đừng cảm thấy áy náy, cô đã làm rất tốt rồi "

" Cảm ơn cô, bác sĩ Châu "

Nhớ lại lúc đó.

Trương Nguyệt Minh bấm bụng, nếu cô ra tay bây giờ thì sẽ phá vỡ kì vọng của người cha quá cố.

" Trương Nguyệt Minh " - Châu Thi Vũ ở phía sau cô nói nhỏ - " Cha cô cũng vì chần chừ mà chết oan uổng "

" Nếu cô bắn vào tứ chi của hắn, sẽ không được tính là phá vỡ kì vọng của ông ấy đâu "

" Đây là tội phạm nguy hiểm có vũ khí "

" Đều có lí do để cảnh sát các cô phải nổ súng "

" Tạm bỏ qua kì vọng lương thiện của cha mình đi "

" Kỳ vọng không được giết nghi phạm ở hiện trường ấy.... "

" Nghe tôi, cô bắn vào tứ chi...hắn sẽ không chết "





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com