Chương 72 : Được minh oan
o0o
Thẩm Mộng Dao cười trong nước mắt. Nhìn không rời Viên Nhất Kỳ đang bất động ở trước mặt, lòng bỗng dâng lên nỗi sợ hãi, là sự sợ hãi đến tột cùng.
Em ấy có phải sẽ không tỉnh lại không ?
" Không có đâu...Viên Nhất Kỳ, chị nghĩ quẩn rồi "
" Em sẽ không sao đâu, có đúng không ? "
" Em chỉ là bất tỉnh, hôn mê vài bữa sẽ lại cười nói với chị mà nhỉ ? "
" Em đã hứa, dù có chuyện gì cũng sẽ không bỏ chị lại một mình nữa, nhất định sau khi trở về sẽ tặng chị một trại hoa mà "
Đúng rồi... Thẩm Mộng Dao cũng đã nói, nàng còn rất nhiều điều muốn thổ lộ với Viên Nhất Kỳ, cho nên, em ấy nhất định phải nghe được.
Thẩm Mộng Dao cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Viên Nhất Kỳ, hôn lê gò má, lên trán, lên mái tóc của em.
" Em mau khỏe lại, để còn gỡ nó ra " - Thẩm Mộng Dao chống cằm lên gối nằm của Viên Nhất Kỳ, dùng ngón tay nhịp nhịp vào chiếc mặt nạ thở oxi màu xanh lá, nàng cười ngại ngùng - " Để lần sau chị có thể hôn vào môi em thêm vài lần nữa "
…
Châu Thi Vũ đến rồi.
" Em ăn chút đi "
Cô đặt vào tay Vương Dịch chiếc cà-mên bằng inox, khiến cậu có chút sững sờ.
" Đây là bữa trưa của chị mà ? "
" Ăn đi, chị ăn rồi - " Châu Thi Vũ xoa đầu cậu - " Cái này là phần cho em "
Vương Dịch cảm thấy mặt mình đỏ bừng, đến nỗi hai chữ ' cảm ơn ' phát ra cũng hết sức khó khăn.
Đến khi Châu Thi Vũ có ý định xoay gót, bước vào phòng bệnh của Trịnh Đan Ny, cậu mới dám nói.
" Hôm nay em tốt nghiệp ! "
" Sao ? "
Châu Thi Vũ dừng bước, tay đang đặt trên nắm cửa bỗng hạ xuống, cô xoay người đi về phía cậu.
" Em vừa tốt nghiệp lúc sáng, chị nhìn xem "
Tầm mắt va trúng vào tấm bằng cử nhân; ngành truyền thông báo chí ở trên tay Vương Dịch, Châu Thi Vũ phải nói là hết sức ngạc nhiên.
" Sao em không nói chị biết, tiếc quá không đến chúc mừng em được rồi... "
" Không sao ! Chị khen em, em lập tức cho qua "
Vương Dịch nhướng chân mày chờ đợi, chỉ thấy Châu Thi Vũ đơ ra vài giây sau đó thì phì cười.
" Chị không hợp nói mấy lời sến súa cho lắm... "
Châu Thi Vũ xoay gót vào trong, đặt tay lên thanh nắm cửa, nghiêng đầu nói nhỏ với Vương Dịch.
" Tốt nghiệp cũng có nghĩa em đã trưởng thành, Nhất Nhất chắc là...có người yêu được rồi nhỉ ? "
Nói xong cô đẩy cửa bước vào, để Vương Dịch cùng khay cà-mên inox đứng đó với khuôn mặt nóng hổi.
Vương Dịch đáp xuống ghế ở hành lang một cách mạnh bạo, bởi vì cậu cứng đờ rồi.
Mắt chớp lia lịa, vội vàng mở khóa khay cà-mên ba tầng ra....
Tầng đầu tiên là canh.
Tầng thứ hai là rau và thịt.
Tầng thứ ba là cơm.....còn tinh ý cho thêm vài đường tương ớt.
Vương Dịch chảy máu cam rồi ! Sao lại có hình trái tim bằng tương ớt !
Nhìn qua liền biết đây là cơm nhà làm, Châu Thi Vũ làm bữa trưa cho cậu ?
" Ôi mẹ ơi ! "
…
" Trần Kha, tôi có chuyện quan trọng cần nói với chị "
" Khoan vội đã, hình như em đi bộ dưới nắng lâu quá nhỉ ? " - Trần Kha rút kinh nghiệm rồi, sau khi bị Vương Dịch chỉnh lại cách xưng hô với người nhỏ tuổi hơn mình, cô liền áp dụng ngay ngày hôm nay.
Châu Thi Vũ nheo mắt khó hiểu - " Tôi đi bằng ô tô mà "
" Vậy sao....tại vì tôi thấy mặt em có chút đỏ "
Châu Thi Vũ vội quay mặt sang chỗ khác, nào ngờ quay nhìn trúng phía cửa kính đằng sau, thấy Vương Dịch đang cười ngốc ở đó mà ăn cơm rất hạnh phúc. Mặt càng đỏ hơn.
" Ais ! Tập trung ! Tập trung ! " - Châu Thi Vũ nhắm mắt kêu lớn.
" Tôi tập trung mà, chỉ có em... "
" Được rồi ! Trần Kha, để tôi nói ! "
" … "
Không gian trong phòng bệnh là cách âm ở mức độ đủ tốt, sau khi Châu Thi Vũ nói dứt câu, bầu không khí liền trở nên căng thẳng vì quá yên tĩnh, chỉ có tiếng tít tít máy móc trên người Trịnh Đan Ny là vang lên đều đều.
" Tôi có hai tin, một tin xấu và một tin tốt, chị muốn nghe tin nào trước "
" Tại sao tôi phải nghe ? "
Trần Kha vốn ghét phải lựa chọn.
" Liên quan đến Trịnh Đan Ny đấy, chị không suy nghĩ lại sao ? "
Trần Kha nhướng một bên mày nhìn Châu Thi Vũ đang ngồi bắt chéo chân ở phía đối diện, cô nuốt khan.
" Tin tốt đi "
" Phải vậy chứ ! " - Châu Thi Vũ hài lòng đứng dậy, vừa nói vừa đi tới đi lui trong căn phòng - " Tin tốt là, Trịnh Đan Ny được minh oan rồi "
" Minh oan ? "
" Phải, cái chết của tên dưới tầng hầm, không phải em ấy ra tay "
Ánh mắt Trần Kha sáng rực, trên mặt lộ rõ niềm vui và sự đắc ý, tay cô vô thức nắm chặt tay Trịnh Đan Ny.
" Kết quả điều tra bên pháp y cho thấy, tên đàn em của Lưu Hoa có sử dụng chất cấm, nhận một nhát đâm của Trịnh Đan Ny chỉ bị choáng nhẹ " _ Châu Thi Vũ
" Cũng phải, đâm bằng bút bi tỉ lệ tử vong rất thấp, vết đâm cũng không tính là sâu " _ Châu Thi Vũ
" Xui xẻo cơn nghiện cùng lúc đó kéo tới, anh ta vì thiếu thuốc mà lên cơn co giật " _ Châu Thi Vũ
" Đúng là bọn thất nhân ác đức, thấy đàn em mình nguy kịch như vậy cũng không đưa tay ứng cứu, để mặc anh ta cắn lưỡi đến tử vong " _ Châu Thi Vũ
Trần Kha chợt nhớ lúc gặp thi thể nam nhân kia, khóe môi của hắn vẫn còn vệt máu, vậy mà cô không nhận ra.
" Còn ả Lưu Hoa thì sao ? "
" Cô ta chối tội kịch liệt lắm, nhưng lạ là, tới khi xét nghiệm máu thì âm tính với h.i.v "
" Âm tính ? "
" Đúng vậy....tôi không ngờ trong môi trường dơ dáy đó, cô ta lại nói không với ma túy "
Trần Kha lấy làm lạ, tàng trữ chất cấm mà không dùng đến, vậy mục đích của ả ta là muốn bán lấy tiền thôi sao.
" Đúng vậy, bán lấy tiền " - Châu Thi Vũ như đi guốc trong bụng Trần Kha, cô liền trả lời trước - " Tàng trữ chất cấm. Cái đó tội còn nặng hơn, cho nên cô ta đang bị treo án tử "
" Đáng đời ! " - Trần Kha cười khẩy.
" Cũng nhờ bằng chứng của Viên Nhất Kỳ đem tới hiện trường, phía cánh sát mới thuận lợi trong việc kết tội "
" Hả ? "
" Chị không biết sao ? Viên Nhất Kỳ đã ném bọc ni-lon đựng con cá vào một góc, ở dưới cầu thang của căn nhà hoang đó "
" Con cá đó thì liên quan gì ? "
" Liên quan chứ, một công đôi chuyện, vừa có bằng chứng phạm tội của tên bán cá, vừa kết tội được ả Lưu Hoa " _ Châu Thi Vũ
" Bởi vì ma túy được giấu trong nội tạng của con cá đó " _ Châu Thi Vũ
" Đúng là kế hèn mà... " - Trần Kha cạn lời rồi.
" Ban đầu Lưu Hoa quyết chối tới cùng, đến lúc quyển sổ của tên bán cá lộ ra, ả mới cứng họng "
" Nói gọn lại là, Trịnh Đan Ny trong chuyện này hoàn toàn vô tội, tên Lưu Hoa treo án tử cùng đồng bọn rồi, cho nên chị đừng lo lắng nữa "
Nói xong Châu Thi Vũ thở dài - " Phải thức trắng đêm để cậy họng ả Lưu Hoa ra đấy, phía cảnh sát mệt mỏi lắm rồi. Nhưng chuyện này chưa xong đâu "
" Còn gì nữa ? "
" Vẫn chưa bắt được hết đàn em của cô ta, phía cảnh sát vẫn đang truy lùng, cho nên chuyện này tuyệt đối chỉ có người trong cuộc biết, những người khác tuyệt đối phải giữ im lặng ! "
" Biết rồi ! Biết rồi ! " - Trần Kha cười cười, vuốt tóc Trịnh Đan Ny - " Em được minh oan rồi này, tỉnh dậy đi, đừng sợ nữa...không ai dám làm gì em đâu "
Châu Thi Vũ nhìn, bỗng im lặng thật lâu. Trần Kha quên rồi, quên là vẫn còn một tin xấu nữa.
" Phải rồi, cảm ơn em, ăn chút trái cây đi, cái này là Vương Dịch đem tới đó " - Trần Kha lịch sự chỉ về phía đĩa trái cây tươi mát đặt trên bàn.
Châu Thi Vũ ngậm ngùi với tay đến, lấy một miếng táo đưa lên miệng, cắn một cái nhưng nuốt không trôi.
" Tôi xin lỗi "
" Gì vậy, sao đột nhiên... "
" Vì đã giấu chị một tin xấu "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com