Chương 8 : Tự dưng phát thèm
o0o
Mấy tháng sau.
Sờ quanh chiếc moto một lượt, kiểm tra động cơ, máy móc từ trong ra ngoài. Chắc chắn chiến mã đã được tu sửa kĩ lưỡng, Viên Nhất Kỳ hài lòng phủi tay.
" Cảm ơn chị "
" Chuyện nhỏ ! Nhưng nói thật thì chi phí có hơi nhỉnh so với ban đầu... "
" Nhỉnh hơn bao nhiêu ? "
" Xấp xỉ....một nghìn tệ "
" Người nhà cũng chơi trò xấp xỉ ? " - Viên Nhất Kỳ bĩu môi
" Thì cũng phải cho chị kiếm chút tiền lời chứ "
Mặc cả là không thành. Viên Nhất Kỳ đành phải đưa thêm.
Xem ra chiến mã được tu sửa quá mức kĩ lưỡng, khung xe chắc chắn hơn rất nhiều, phần đầu xe bị phá nát cũng có thể chớp mắt mà bóng loáng. Coi như là không uổng...
" Hỏi thật, em chạy kiểu gì ? "
Trương Hân nhớ lại thời điểm Viên Nhất Kỳ dắt đống đổ nát đến đây. Nếu em ấy không nói, Trương Hân sẽ nghĩ Viên Nhất Kỳ đang thu gom ve chai !
" Vẫn chưa kịp chạy nhiều.... " - Viên Nhất Kỳ sờ kính chiếu hậu - " Bị đập nát rồi "
" Đập nát ? "
" Đập nát cho bỏ tức~ " - Viên Nhất Kỳ nói bóng nói gió - " Chỉ làm được có thế là cùng "
Trương Hân nghe mà thở dài. Muốn hỏi Viên Nhất Kỳ đã có cảm giác gì khi phát hiện chiến mã nhà mình bị đập nát...
" Chị bảo em bỏ đi mà không nghe. Cứ đi theo cô ta thì có nước chạy trốn dài dài "
" Tiếc là chị ta chiếu cố em quá tốt, không thể một bước mà quay đầu "
" Nhưng cô ta lại hiềm khích quá nhiều người, em cũng sẽ bị liên lụy, trước mắt đấy ! Em không thấy sao ? Bị dí đến xe cũng tan tành rồi "
Đi theo một người quá nhiều kẻ thù là thế. Nhưng người phụ nữ kia lại vớt theo Viên Nhất Kỳ từ lúc em còn nhỏ, coi như là cánh tay trung thành. Nói bỏ sao có thể liền bỏ được.
" Chị chỉ khuyên vậy thôi, ráng giữ... " - Trương Hân vỗ vai - " Tính mạng là trên hết "
" Em biết rồi "
Viên Nhất Kỳ cắm chìa khóa vào chiếc xe, háo thắng nẹt thử vài đường...
" Kỳ Kỳ ! Ồn ào quá ! "
" Gọi là báo thần ! " - Là biệt danh người đó đặt cho em.
" Báo đời chứ báo thần cái gì ? "
Lời nói trêu ghẹo của Trương Hân thành công kéo trí nhớ Viên Nhất Kỳ quay lại. Bỗng dưng hình ảnh người con gái đã hai lần giúp đỡ mình hiện lên, Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên mỉm cười.
Trùng hợp thật, Thẩm Mộng Dao...nàng ấy gọi em là báo con, nếu đem đi nói, thì cũng có chút gọi là liên quan đến biệt danh trong tổ chức. Viên Nhất Kỳ thoạt đầu mới nghe, em còn lầm tưởng có khi nào Thẩm Mộng Dao cũng là người trong tổ chức không ? Và ý nghĩ đó liền bị chôn vùi khi em chứng kiến tính cách ngây thơ dễ tin người của nàng.
Ít ra thì trên đời này còn gặp được người tốt. Đều có lí do để giữ mạng sống rồi. Viên Nhất Kỳ thầm nghĩ.
" Chị uống cà phê không ? "
" Uống ! " - Trương Hân gật đầu lia lại, hiếm khi Viên Nhất Kỳ khao cô.
Đợi đến khi Viên Nhất Kỳ khởi động máy xong xuôi, Trương Hân nhịn không được liền hỏi.
" Tưởng đâu em cai cà phê "
" Không cai nữa cũng tốt, tự dưng phát thèm "
Viên Nhất Kỳ nháy mắt, nhả côn vặn ga phóng đi mất.
" Chạy cẩn thận ! Xe mới sửa còn hơi gắt !!! "
o0o
Hôm nay cửa tiệm có một vị khách...ruột. Mấy ngày rồi đều lui tới.
Thẩm Mộng Dao đứng trên tầng chưa dám xuống lầu. Liếc nhìn Châu Thi Vũ đang dùng cơm trưa ở cạnh, Thẩm Mộng Dao mím môi.
" Châu Thi Vũ, cậu ở lại lâu hơn một chút có được không ? "
" Tớ có buổi xem mắt " - Châu Thi Vũ liếc nhìn đồng hồ đeo tay - " Không được trễ "
" Thế Vũ ca ca~ xin ngài dừng chân một chút thôi "
" Chậm trễ không có trong từ điển của Châu Thi Vũ ! "
" Huhu, cậu vốn không hứng thú xem mắt mà~ "
" Đúng....nhưng lần này, đối tượng lại là con của bạn thân ba tớ, chậm trễ sẽ bị cưa chân ra làm tư ! "
Hết cách rồi sao...
" Cái này...."
" Tớ dọn cho, cậu cứ đi đi " - Thẩm Mộng Dao thở dài
" Để em, để em ! " - Ở đâu phóng bước mấy bậc cầu thang lên, Vương Dịch gom hết ly giấy, hộp giấy, lon cô-ca ôm vào trong tay. Đem chúng đổ vào thùng rác - " Cảm ơn quý khách đã ghé, chúc quý khách một ngày vui vẻ~ "
" Ờ....C-Cảm mơn... " - Châu Thi Vũ lúng túng, thì ra nhân viên ở đây, ngoài Thẩm Mộng Dao thì vẫn còn người không bình thường.
Đợi đến khi Châu Thi Vũ rời đi, Vương Dịch khều vai Thẩm Mộng Dao.
" Bạn chị hả ? "
Thẩm Mộng Dao nhìn theo gật đầu
" Nhìn gấp gáp quá nhỉ ? "
Thẩm Mộng Dao huých vai Vương Dịch - " Người ta cũng là bác sĩ tâm lý đó, hành động vừa rồi của em... " - Nàng chọc - " Quá lộ liễu "
" Ơ kìa ! Em có ý gì đâu " - Vương Dịch gãi đầu - " À mà...mà...Trịnh Đan Ny hình như là đợi chị ở dưới tiệm "
Đúng là khách ruột, nhân viên đều nhớ tên.
" Thật muốn trốn... "
" Trốn cậu ấy ? Sao vậy, cậu ta cũng dễ gần mà "
" Nhưng mà chị mày hướng nội ! "
" Ờ ! " - Hướng nội dữ rồi đó - " Thôi gặp chút đi, để người ta chờ tội nghiệp "
Thẩm Mộng Dao định bước chân xuống cầu thang thì bỗng dưng sực nhớ gì đó, nàng xoay lại.
" Sao em ở đây ? "
" Hì ! Dương Tỷ lại nhờ em thay ca "
Trời ơi ! Vương Sao Hỏa xin đừng gây chuyện !
" Em cười đi "
" Hả ? "
" Cười đi ! "
Bị ép cười, Vương Dịch ngơ ngác nhưng cũng nghe theo. Cậu cười ngượng
" Như vầy... " (1)
" Đúng ! Thêm lần nữa "
" ... " (2)
" Lần nữa ! "
" .... " (3)
" Tiếp ! "
" .... " (4)
" Rồi ! Dứt liền ! Khép miệng lại ! " - Thẩm Mộng Dao đưa hai tay lên trước mặt - " Em tuyệt đối không được cười nữa ! "
Vương Dịch nhìn Thẩm Mộng Dao, định nhếch môi nói gì đó, lại bị nhét hóa đơn của Châu Thi Vũ vừa rồi để quên vào miệng.
" Cảm ơn em !! "
Thẩm Mộng Dao xoay người, bước xuống cầu thang.
" Ông trời ơi ! Con bị lợi dụng ! " - Vương Dịch đúng là quá thảm rồi~
Cười bốn lần, vận may sẽ đến - Hứa Dương Ngọc Trác từng nói.
o0o
" Hì...chào em... " - Thẩm Mộng Dao nở nụ cười đại trà - " Lại ghé à ? "
Ạch, không nên hỏi khách như vậy !
" Dao Dao~ sao chị không trả lời tin nhắn "
" Đan Ny em nhìn chị xem, đều bận đến quên ăn quên ngủ " - Thẩm Mộng Dao bày ra vẻ mặt buồn bã - " Chị không có thời gian mà "
Chủ yếu là câu cuối.
" Ay ya, Dao Dao tội nghiệp "
Trịnh Đan Ny định vươn tay xoa đầu Thẩm Mộng Dao.
! ! ! KÉT ! ! ! ! !
" Cái rắm ! Trẻ trâu phương nào ? ? ! "
Không phải trâu non, là báo con.
_______________________________________
Đan Ny....Tuôi xin lũi bà =))))))
23:38 đọc cho dui, chủ thớt đã ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com