Chương 81 : Hai đứa cứ tự nhiên
o0o
Bác sĩ vừa rời khỏi phòng bệnh, Thẩm Mộng Dao đã không giấu được niềm hạnh phúc trên khóe môi. Nàng bước vội đến nắm lấy tay Viên Nhất Kỳ áp lên gò má mình. Ân cần ngắm nhìn em bằng ánh mắt đầy ý sủng nịnh.
" Viên Nhất Kỳ, chị sắp vui đến ngất rồi, chị nhớ em, ngày ngày đều rất nhớ em "
…
Thẩm Mộng Dao kể từ khi đó không phút nào là không để mắt đến Viên Nhất Kỳ, tần suất nàng đến và ở bên cạnh em gần như là chiếm trọn cả một ngày.
Tâm trạng vui mừng hạnh phúc đó theo nàng xuyên suốt cả một tuần lễ. Bước vào ngày mới của tuần tiếp theo, Thẩm Mộng Dao hôm nay không mặc bộ quần áo nhân viên bán hàng nữa, mà thay vào đó là một bộ thường phục.
Bắt một chuyến xe đến địa điểm cũ, Thẩm Mộng Dao xoa trán nhận cuộc gọi phàn nàn từ vị quản lí.
" Thẩm Mộng Dao, hơn một năm qua em làm việc rất thiếu năng suất ! Bây giờ thì nghỉ hẵn một tháng không phép rồi " - Vừa bắt máy, cô ta liền quát - " Nói đi, em như vậy là còn muốn đi làm nữa hay không ? Tôi có thể tuyển thêm một nhân viên khác ngay lập tức đấy ! "
Thẩm Mộng Dao chẳng biết nói gì ngoài những câu xin lỗi quen thuộc. Bên đầu dây kia, nàng vẫn có thể nghe được thoang thoảng giọng nói nài nỉ của Hứa Dương Ngọc Trác.
Chắc hẳn cô quản lí kia đang làm khó dễ Hứa Dương Ngọc Trác lắm đây, vì hết lần này đến lần khác chị đã nói đỡ cho nàng rồi...Nàng thật thấy có lỗi, tối về nhất định phải khao chị ấy một bữa thật no nê.
Tâm tình đang không tốt, bỗng dưng chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện quen thuộc. Nét mặt u sầu của Thẩm Mộng Dao bỗng trở nên tươi tỉnh hẳn.
Bao nhiêu sự phiền muộn khi nãy biến mất, là biến mất hoàn toàn.
Một lúc sau.
Thẩm Mộng Dao đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
" Viên Nhất Kỳ, chị đến r-.... " - Thẩm Mộng Dao buông thõng túi xách xuống đất, ánh mắt trở nên hoảng loạn đến tột cùng.
Chiếc giường trắng toát như vừa được thay drap mới, xung quanh căn phòng lại chẳng có một bóng người.
Viên Nhất Kỳ đâu, em ấy đâu rồi. Là ai đã mang Viên Nhất Kỳ rời khỏi cuộc đời của Thẩm Mộng Dao nàng vậy chứ.
" Viên Nhất Kỳ ! " - Thẩm Mộng Dao xoay gót đẩy mạnh cửa, cánh cửa bị kéo đập vào thành chắn sau đó dội ngược lại, tiếng rầm phát ra thật inh tai.
Thẩm Mộng Dao tim đập liên hồi, là đập vì hoảng sợ, nàng đưa ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp dãy hành lang của bệnh viện.
Đáp lại nàng là ánh nhìn khó hiểu của những người xung quanh.
Thẩm Mộng Dao mặc kệ. Cứ chạy đi, chạy thẳng đến khu lễ tân của bệnh viện.
Những cô nhân viên nhìn nàng đang rưng rưng nước mắt cũng kiềm lòng không nỗi, sao nước mắt của cô gái này lại mang vẻ thê lương đến như thế.
" Cô sao vậy.... " - Một cô nhân viên hỏi.
" Chúng tôi đã nói rất rõ, rằng sẽ không bao giờ bỏ cuộc điều trị cho bệnh nhân Viên Nhất Kỳ rồi kia mà ! " - Thẩm Mộng Dao òa khóc - " Sao bây giờ các người lại mang em ấy đi chứ ! "
" Bệnh nhân Viên Nhất Kỳ sao ? "
Cô nhân viên kia nhanh chóng kiểm tra danh sách bệnh nhân.
" Chắc là có hiểu lầm gì rồi thưa cô, bệnh nhân Viên Nhất Kỳ vẫn chưa có thủ tục xuất viện hay bị chuyển đi đâu cả "
" Sao chứ ? "
" Vâng...hiện tại bệnh nhân Viên Nhất Kỳ vẫn đang trong quá trình điều trị thưa cô "
" Vậy tại sao trong phòng lại không có ai ! ? Em ấy bị như vậy không thể nào đi đâu được ! "
" Cái này... " - Cô nhân viên trả lời ấp úng, đảo mắt nhìn những nhân viên đang đứng nép vào một góc kia, nhưng không ai nói gì.
" Thẩm Mộng Dao ! " - Trương Hân từ phía sau gọi nàng - " Thẩm Mộng Dao ! Ở bên đây ! "
Thẩm Mộng Dao nhìn thấy Trương Hân, nàng lật đật chạy đến. Những cô nhân viên kia liền thở phào nhẹ nhõm.
May mắn có một nam bác sĩ đi ngang qua, cô nhân viên liền hớt hải kéo lại.
" Bác sĩ ! Bệnh nhân Viên Nhất Kỳ, anh có biết không ? "
" Biết ! Là bệnh nhân của bác sĩ Tần "
" Đúng rồi ! Vậy thì bây giờ cô ấy đang ở đâu ! Ban nãy người nhà của cô ấy đến hỏi làm chúng tôi rất khó xử ! "
" Là sao chứ.... "
" Cô ấy nói bệnh nhân Viên Nhất Kỳ đang không có ở trong phòng, trong khi bệnh nhân Viên Nhất Kỳ đang hôn mê và có dấu hiệu của người thực vật ! "
Nam bác sĩ kia thả lỏng gương mặt, bỗng cười nhẹ - " À...tôi biết rồi "
Trương Hân chưa kịp nói gì thì Thẩm Mộng Dao đã chạy đến nắm tay cô, muốn kéo cô đến nói cho rõ với nhân viên của bệnh viện. Nhưng Trương Hân lại nhanh chóng phản ứng, cô kéo tay nàng trở về phòng bệnh của Viên Nhất Kỳ.
" Trương Hân ! Bỏ em ra ! " - Thẩm Mộng Dao vừa bị kéo đi vừa nói - " Là chị có đúng không ! Là chị đã nói với bệnh viện sẽ dừng điều trị có đúng không ! Tại sao chị lại làm như vậy ! "
Trương Hân một tay kéo, một tay cố gắng bịt miệng Thẩm Mộng Dao lại. Hành lang bệnh viện không biết đã có bao nhiêu người nhìn chăm chăm vào hai người rồi.
Trương Hân vội vã mở cửa, đẩy nhanh Thẩm Mộng Dao vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Thẩm Mộng Dao vẫn thế, vẫn giằng co với Trương Hân, nước mắt nàng rơi ướt cả cổ áo.
" Chị bỏ ra ! Tôi ghét chị ! Từ nay trong mắt tôi, chị không còn là chị của tôi nữa ! ! ! "
" Thẩm Mộng Dao ! Xoay người lại đi ! ! ! "
Trương Hân dùng hết sức đẩy vai Thẩm Mộng Dao, để nàng xoay người lại, nhưng nàng cứ thế mà khóc lớn hơn. Khóc nhắm chặt mắt.
" Thẩm Mộng Dao.... "
Thẩm Mộng Dao nghe được giọng nói rất khác, nó lạ lẫm khiến nàng bất chợt rùng mình. Thẩm Mộng Dao theo quán tính mà mở mắt, đối diện nàng chính là người con gái nàng ngày đêm mong nhớ.
Viên Nhất Kỳ, là em ấy, đúng em ấy rồi. Viên Nhất Kỳ của nàng đang ngồi trên xe lăn mà mở to mắt nhìn nàng đây này !
Trương Hân mỉm cười thích thú nhìn khung cảnh hiện tại, sao ai cũng đơ người ra vậy chứ !
" Chị đã nói Nhất Kỳ đợi một chút nữa thì em sẽ tới, nhưng mà em ấy cứ nằng nặc đòi ra ngoài đón em thôi "
" Viên Nhất Kỳ.... " - Thẩm Mộng Dao một lần nữa không tin vào mắt mình, không tin vào những gì đang diễn ra, Viên Nhất Kỳ đang thật sự nhìn nàng.
Trương Hân bỗng cười lớn, mắt đảo xung quanh rồi tìm cách rút trước.
" Viên Nhất Kỳ vừa tỉnh vào rạng sáng nay, chắc còn mệt lắm....em chăm sóc nó giúp chị nha, Thẩm Mộng Dao "
" Chị ra ngoài...hóng gió ! Hai đứa cứ tự nhiên "
Trương Hân sau đó đã rất nhanh đã chạy tọt ra cửa phòng.
" Thẩm Mộng Dao.... "
Đợi chờ hơn nửa thập kỷ, Viên Nhất Kỳ mới dám mở lời.
Chỉ chờ có vậy, Thẩm Mộng Dao lập tức bước tới, nàng chống cả hai gối, chồm người ôm lấy em thật chặt.
" Viên Nhất Kỳ ! ! ! ! " - Nàng vui mừng đến nức nở - " Viên Nhất Kỳ ! Em rốt cuộc cũng về với chị rồi "
Thẩm Mộng Dao nức nở một, Viên Nhất Kỳ nức nở mười. Nhưng em không muốn để Thẩm Mộng Dao thấy em yếu đuối, cho nên ôm chặt nàng hơn, để nàng không có cơ hội ngước mắt nhìn em khóc.
" Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao, đừng khóc " - Viên Nhất Kỳ dụi đầu lên tóc nàng.
Giọng Viên Nhất Kỳ trở nên khàn đặc, nó yếu ớt và đứt quãng nhưng đối với Thẩm Mộng Dao mà nói, đây mới chính là thanh âm mà nàng bấy lâu mong đợi.
Thẩm Mộng Dao cự quậy trong vòng tay của Viên Nhất Kỳ, nàng muốn nhìn em, muốn nhìn em thật rõ.
Nhưng Viên Nhất Kỳ lại dùng sức ghì chặt nàng, không để nàng ngước lên.
Thẩm Mộng Dao cười khẽ - " Viên Nhất Kỳ, chị biết em đang khóc... "
Nàng không dùng sức nữa, thuận theo đó mà áp đầu lên cổ, gọn gàng ôm lấy Viên Nhất Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com