Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83 : Ai 🌼 thì chưa biết

o0o

Lần này tới phiên Thẩm Mộng Dao tự động tách ra khỏi cái ôm nhung nhớ, nàng đứng thẳng dậy, đẩy xe đưa Viên Nhất Kỳ đến bên cạnh cửa sổ.

Đôi mắt Viên Nhất Kỳ lưng tròng nhìn thật chăm chú vào chiếc bình thủy tinh xinh xắn.

" Em đếm xem có tổng cộng bao nhiêu cành hoa ? " - Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng hỏi.

Viên Nhất Kỳ lẩm nhẩm đếm số lượng thật kĩ càng, đếm trước đếm sau.

"  459 cành " - Lúc lâu, Viên Nhất Kỳ dõng dạc nói.

" Hửm ? 459 ? " - Thẩm Mộng Dao chồm người về phía trước, tựa cằm lên đỉnh đầu của em - " Sao chị lại nhớ nhiều hơn ấy chứ... "

Thẩm Mộng Dao đưa hờ hững ngón trỏ, chỉ vào từng cành hoa rồi đếm nhỏ

" 458, 459....460 ! "

" 460 ? " - Viên Nhất Kỳ khó hiểu nghiêng đầu.

" Phải, có 460 cành " - Thẩm Mộng Dao mỉm cười xoa đầu em - " Em đếm thiếu một cái rồi "

" À phải...em đếm thiếu cái này " - Viên Nhất Kỳ chỉ tay vào một cành hoa, sau đó tỉ mỉ rút nó lên - " Bông hồng đỏ ? "

Thẩm Mộng Dao cười, nàng hiểu em quá, biết thể nào em cũng sẽ hỏi như thế mà.

" Bông hồng vàng tượng trưng cho tình bạn, còn bông hồng đỏ là tượng trưng cho tình yêu " - Viên Nhất Kỳ nhướng chân mày.

Thì ra, Viên Nhất Kỳ cũng biết ý nghĩa của những bông hoa. Em biết rất rõ là đằng khác.

Vì thế cho nên những cành hoa đầu tiên em tặng cho Thẩm Mộng Dao, đều có sự chuẩn bị từ trước.

" Số 460 " - Càng nói, ý cười trong mắt Viên Nhất Kỳ càng đậm - " Trùng hợp lại mang ý nghĩa rất thú vị "

Viên Nhất Kỳ ngửa đầu lên lưng ghế đắm đuối nhìn Thẩm Mộng Dao, ấy thế mà lại được Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán.

" Ý nghĩa như thế nào ? "

" 460, là nhớ em " - Viên Nhất Kỳ đắc ý cười - " Thẩm Mộng Dao, là chị nhớ em ? "

Thẩm Mộng Dao nhìn thẳng vào đáy mắt Viên Nhất Kỳ, bản thân cuối cùng thì cười đến híp mắt.

Phải, là chị nhớ em.

Viên Nhất Kỳ không chỉ là người am hiểu về ý nghĩa của con số, mà em còn am hiểu về những loài hoa.

Thẩm Mộng Dao mỉm cười tự hào, cọ mũi vào tóc Viên Nhất Kỳ - " Giỏi quá "

Thẩm Mộng Dao mê mẩn, ' chôn vùi ' gương mặt mình vào trong những lọn tóc của người kia.

Viên Nhất Kỳ có chút cự quậy - " A, Thẩm Mộng Dao....em vẫn chưa gội đầu "

" Em gội rồi " - Nàng khẳng định

" Em chưa... " - Viên Nhất Kỳ ngại ngùng né tránh.

" Chị gội cho em rồi " - Thẩm Mộng Dao trả lời từ phía sau gáy khiến Viên Nhất Kỳ có chút mơ hồ - " Chị luôn ở đây với em, cho nên đừng lo, tóc em hiện tại thơm lắm "

Viên Nhất Kỳ càng nghĩ càng không muốn nghĩ, hai bên gò má đỏ ửng theo thời gian. Em thẹn thùng giấu mặt mình trong hai lòng bàn tay.

Thẩm Mộng Dao ở phía sau mỉm cười rất sủng nịnh, nàng hôn lên vành tai của Viên Nhất Kỳ, hôn dần xuống chiếc cổ hết sức mời gọi kia.

" Thẩm Mộng Dao......" - Giọng Viên Nhất Kỳ có chút nhỏ nhẹ - " Chị không được thả dê ở đây "

" A-Ai mà thả dê em chứ ! ! " - Thẩm Mộng Dao lập tức dứt ra - " Chị biết ở đây là bệnh viện mà ! "

Viên Nhất Kỳ thích thú, em muốn giấu đi tiếng cười khúc khích của mình.

" Em bỏ chị đã 460 ngày rồi sao ? "

Viên Nhất Kỳ lại ngẩn đầu hỏi, ánh mắt em xót xa nhìn Thẩm Mộng Dao. Chỉ thấy Thẩm Mộng Dao ngậm ngùi, nàng có chút ủy khuất mà gật đầu.

" 460 ngày, đổi lại câu nói thật lòng "

" Thẩm Mộng Dao, em cũng yêu chị, như vậy có được không ? "

Thẩm Mộng Dao ngẩn người nhìn Viên Nhất Kỳ, cái đứa nhóc này, nàng chỉ vừa dứt khóc, vậy mà bây giờ em lại khiến nàng muốn rơi lệ rồi.

" Nào....không khóc " - Viên Nhất Kỳ với một tay đến luồn vào trong kẽ tóc của Thẩm Mộng Dao, em nhẹ nhàng kéo nàng xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Ai ngờ....nụ hôn đó lại khiến nước mắt Thẩm Mộng Dao rơi xuống dễ dàng hơn.

" Em đã nói không khóc rồi mà.... " - Viên Nhất Kỳ mím môi, có chút co thắt ở chỗ ngực trái, em mau chóng lau đi nước mắt cho nàng.

Viên Nhất Kỳ thật muốn đứng lên, đứng lên để ôm hết cơ thể đơn độc của Thẩm Mộng Dao ngay lúc này. Nhưng ngặt nỗi, chân em bây giờ lại bủn rủn, đó là lý do vì sao em phải ngồi xe lăn.

" Em làm gì vậy ? "

" Em muốn đứng lên "

" Viên Nhất Kỳ, đừng. Em chỉ vừa tỉnh, chân vẫn còn yếu lắm " - Thẩm Mộng Dao bước vội đến đối diện, đưa tay ngăn hành động cố chấp của người kia lại.

" Chết tiệt...... "

Viên Nhất Kỳ cắn răng chửi rủa chính bản thân mình. Nào ngờ liền bị Thẩm Mộng Dao phạt ngay.

Xem ra cách ngăn chặn này của nàng thành công đi, Viên Nhất Kỳ đã mê mẩn đến không thể nói thêm nữa rồi.

" Nhiêu đây thôi " - Thẩm Mộng Dao mỉm cười đẩy vai người kia ra - " Chị không muốn em chết ngạt vì hôn sâu đâu "

Viên Nhất Kỳ thì không cười như Thẩm Mộng Dao, mà em khẽ nhíu mày, vươn tay đến giữ lấy phía sau tóc nàng kéo lại.

Trong căn phòng yên tĩnh đó, ấy thế mà lại nghe những âm thanh răng môi ma sát khiến người ta đỏ mặt.

" Em muốn đứng lên ! ! ! " - Viên Nhất Kỳ không thể chịu thua được, trước sự tấn công của Thẩm Mộng Dao, em không cam lòng để mình làm ' hoa ' !

" Viên Nhất Kỳ, lần sau không được trách bản thân nữa " - Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng bỏ qua sự ủy khuất đáng yêu của Viên Nhất Kỳ, nàng đưa tay đến lau môi giúp em.

" Thẩm Mộng Dao, chị mặc đồ của em ? " - Viên Nhất Kỳ nắm lấy tay áo nàng, như đứa trẻ mà thích thú đung đưa.

Thẩm Mộng Dao bị bắt bài, ngại ngùng không biết nói gì, nàng cúi đầu đáp nhỏ.

" Là vì số lượng hoa trong bình.... "

460, nhớ em mà ra đấy.

Viên Nhất Kỳ chợt cười tươi rói, em ngắm nhìn Thẩm Mộng Dao từ đầu đến chân, kể cả đôi giày em yêu thích, Thẩm Mộng Dao cũng đang mang rồi.

Viên Nhất Kỳ tự hỏi, có ai lại mê người yêu như Thẩm Mộng Dao.

Nhắc đến hai tiếng ' người yêu ' lòng Viên Nhất Kỳ lại lâng lâng khó tả. Giữa em và nàng, chưa từng nói đến vấn đề đó. Giữa em và nàng, nói chị yêu em và em cũng yêu chị. Như thế đã là người yêu chưa nhỉ.

" Thẩm Mộng Dao " - Viên Nhất Kỳ run run hỏi - " Gả cho em nha ? "















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com