Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Thư Viện Vĩnh Hằng và Khát Vọng Bản Thể

Thung Lũng Câm Lặng không còn câm lặng. Tiếng rên rỉ ghê rợn của những linh hồn lạc lối vang vọng khắp màn sương dày đặc khi chúng bao vây nhóm. Đó là những giai điệu của sự tuyệt vọng, của sự trống rỗng, không ngừng cố gắng lôi kéo tôi về phía bóng tối.

"Chị Lạc Linh! Đừng nghe chúng!" Tô Hạ Lan hét lên, giọng cô bé đầy kiên quyết, ánh sáng trắng từ cơ thể cô bé rực rỡ hơn bao giờ hết. 'Nốt Nhạc Thuần Khiết' của Hạ Lan tạo ra một trường năng lượng thanh khiết, khiến những linh hồn lạc lối phải chùn bước, ánh mắt trống rỗng của chúng đầy căm hờn.
Lục Đình Kiêu ngay lập tức tạo ra lá chắn năng lượng, bảo vệ cả nhóm. Anh rút ra một con dao găm bằng hợp kim lạ, dường như cũng được ban sức mạnh bởi Aetheria, và tấn công những linh hồn gần nhất. Tô Mặc Vũ phóng ra những tia sét mạnh mẽ, khiến chúng tan biến thành tro bụi đen. Tô Mẫn Nguyệt sử dụng 'Thanh Âm Hồi Sinh' của mình không chỉ để chữa trị vết thương nhỏ cho Lưu Bách, mà còn để tạo ra một luồng âm thanh du dương, xoa dịu và đẩy lùi những linh hồn bị tha hóa, khiến chúng rên rỉ trong khó chịu. Lưu Bách, với 'Hỏa Nhãn Tâm Linh', nhanh chóng phát hiện những linh hồn ẩn mình trong sương, giúp Lục Đình Kiêu và Tô Mặc Vũ ra đòn chính xác.

Trận chiến diễn ra chóng vánh. Những linh hồn lạc lối, dù đông đảo, nhưng yếu ớt trước sức mạnh mới của nhóm và đặc biệt là 'Nốt Nhạc Thuần Khiết' của Hạ Lan.

Kaelen đứng quan sát, ánh mắt cô ta sắc bén. Cô ấy chỉ can thiệp khi thật cần thiết, dường như muốn họ tự thích nghi và phát triển sức mạnh của mình. "Chúng ta không thể ở lại đây lâu," cô ta nói sau khi trận chiến kết thúc. "Những linh hồn bị tha hóa khác sẽ đến. Chúng ta phải đến Thư Viện Vĩnh Hằng."
Họ tiếp tục di chuyển, băng qua Thung Lũng Câm Lặng. Màn sương dần tan đi, để lộ một cảnh quan còn hoang tàn hơn. Những đụn cát đen khổng lồ, những dòng sông cạn khô nứt nẻ, và những khe núi sâu hun hút trải dài đến tận chân trời.

"Thư Viện Vĩnh Hằng nằm sâu trong những phế tích của một thành phố cổ đại," Kaelen chỉ về phía xa, nơi một cụm kiến trúc khổng lồ, đổ nát nhưng vẫn giữ được vẻ oai nghiêm, lờ mờ hiện ra trong màn sương. "Nó là một trong số ít những nơi còn nguyên vẹn sau sự bùng nổ của Khúc ca. Các ghi chép cổ xưa nói rằng đó là nơi cất giữ tri thức về bản thể của Khúc ca, và có lẽ cả cách để tách linh hồn Lạc Linh khỏi nó."

Tôi cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ từ phía đó. Một giai điệu bí ẩn vang lên trong tôi, không phải của sự hủy diệt, mà là của sự hoàn chỉnh, của một điều gì đó đã bị mất mát và cần được tìm lại. Đó chính là "bản thể" mà họ đang tìm kiếm.

Hành trình đến Thư Viện Vĩnh Hằng đầy rẫy hiểm nguy. Họ phải vượt qua những "Vực Thẳm Âm Vang", nơi tiếng vọng của những vụ nổ cổ xưa vẫn còn vang mãi, có thể làm điên loạn tâm trí. Lục Đình Kiêu phải dùng lá chắn của mình để chặn những làn sóng âm thanh kinh hoàng, trong khi Tô Mẫn Nguyệt liên tục trấn an tinh thần mọi người bằng 'Thanh Âm Hồi Sinh' của cô ấy.

Họ cũng phải đối mặt với những "Kẻ Săn Đuổi Bóng Đêm" - những sinh vật hình dáng như chó săn khổng lồ, được tạo ra từ bóng tối và sự sợ hãi. Chúng nhanh nhẹn và tàn bạo, nhưng 'Hỏa Nhãn Tâm Linh' của Lưu Bách đã giúp anh nhìn rõ chúng trong bóng đêm, và 'Dòng Chảy Nguyên Tố' của Tô Mặc Vũ đã tạo ra những hàng rào sét để ngăn chặn chúng. Các trận chiến diễn ra nhanh gọn nhờ sự phối hợp ăn ý của cả nhóm và những sức mạnh mới được ban tặng.

Khi họ đến gần Thư Viện Vĩnh Hằng, cảnh tượng khiến họ choáng ngợp. Đó là một công trình kiến trúc khổng lồ, hùng vĩ, được chạm khắc từ một loại đá màu đen tuyền. Mặc dù bị hư hại nặng nề, nhưng nó vẫn toát lên một vẻ cổ kính, huyền bí. Cánh cổng chính đã vỡ nát, nhưng những bức tường vẫn còn đứng vững, được bao phủ bởi những ký tự và hình vẽ lạ lùng, phát sáng mờ ảo trong không khí xám xịt của Aetheria.

"Cuối cùng cũng đến nơi," Lục Đình Kiêu thở phào, anh nhìn về phía cánh cổng đổ nát. "Cánh cổng mở rộng rồi."

Kaelen bước vào trước, đôi mắt cô ta quét qua những ký tự trên tường. "Đây là Thư Viện Vĩnh Hằng. Nó được xây dựng bởi những người tiền nhiệm của ta, những người đã cố gắng phong ấn Khúc ca từ hàng ngàn năm trước. Tri thức của họ về Khúc ca được lưu giữ ở đây."

Bên trong Thư Viện, không gian rộng lớn và tối tăm. Hàng ngàn giá sách bằng đá cao vút, kéo dài đến tận trần, chứa đầy những cuộn giấy cổ xưa, những tấm bia đá khắc chữ, và những tinh thể phát sáng chứa đựng thông tin. Mùi bụi bặm và thời gian bao trùm lấy không khí.

"Chúng ta phải tìm một cuốn sách, một cuộn giấy, hay bất cứ thứ gì có thể cho chúng ta biết về 'bản thể' của Lạc Linh, và cách để tách nó ra khỏi Khúc ca, hoặc điều hòa nó hoàn toàn," Kaelen nói.

Họ bắt đầu tìm kiếm. Lục Đình Kiêu sử dụng sức mạnh 'Phòng Ngự Vĩnh Cửu' để di chuyển những tảng đá lớn, mở lối vào những khu vực bị sập. Tô Mặc Vũ dùng tia sét để chiếu sáng những ngóc ngách tối tăm nhất của Thư Viện. Tô Mẫn Nguyệt, với 'Thanh Âm Hồi Sinh', có thể cảm nhận được những luồng năng lượng sót lại trong các cuộn giấy, giúp cô ấy xác định những tài liệu quan trọng hơn. Lưu Bách với 'Hỏa Nhãn Tâm Linh' lại có thể nhìn thấy những ký tự ẩn, những mật mã được khắc sâu trong đá mà mắt thường không thể thấy.

Tôi cảm thấy một sự cộng hưởng mạnh mẽ với nơi này. Mỗi cuốn sách, mỗi tinh thể dường như đều chứa đựng một phần ký ức của tôi, một phần bản thể của Khúc ca. Những giai điệu hỗn loạn trong tôi trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng giờ đây, chúng không còn là những giai điệu của sự hủy diệt đơn thuần, mà là những giai điệu của sự khám phá, của sự tìm kiếm.

Hạ Lan đi cạnh tôi, cô ấy liên tục thì thầm những câu an ủi, những lời động viên. "Chị Lạc Linh, chị cảm nhận được gì không? Có phải những thứ này đang nói với chị không?"

Tôi cố gắng tập trung. Những hình ảnh lướt qua tâm trí tôi: những nghi thức cổ xưa, những người mặc áo choàng trắng đang cố gắng phong ấn một thứ gì đó khổng lồ, những tinh thể phát sáng rực rỡ, và một giai điệu... một giai điệu gốc...

"Chị Lạc Linh đang chỉ cho chúng ta một nơi!" Hạ Lan đột nhiên reo lên. "Chị ấy đang thấy một thứ gì đó!"

Tô Hạ Lan đi thẳng đến một khu vực bị sập của Thư Viện. Kaelen theo sau, ánh mắt cô ta đầy kinh ngạc. Lục Đình Kiêu và Tô Mặc Vũ nhanh chóng di chuyển những tảng đá đổ nát, và họ tìm thấy một căn phòng bí mật ẩn sâu bên dưới.

Bên trong căn phòng, một bệ đá cổ xưa hiện ra, và trên đó là một quả cầu pha lê khổng lồ. Quả cầu không phát sáng, nhưng khi nhóm người đến gần, những ký tự cổ xưa trên bề mặt nó bắt đầu lấp lánh mờ ảo.

"Đây là 'Quả Cầu Tri Thức'," Kaelen thì thầm. "Nó chứa đựng toàn bộ lịch sử của Khúc ca, và cả cách để 'điều hòa' nó. Nhưng chỉ những ai có mối liên kết sâu sắc với Khúc ca mới có thể giải mã nó."

Hạ Lan đưa tay chạm vào quả cầu. 'Nốt Nhạc Thuần Khiết' trong cô bé ngay lập tức phản ứng, ánh sáng trắng bao trùm lấy quả cầu, khiến nó bừng sáng rực rỡ. Những ký tự trên bề mặt quả cầu bắt đầu di chuyển, xoay tròn, tạo thành những hình ảnh ba chiều trong không khí.

Tôi cảm thấy mình bị hút vào quả cầu. Nó không chỉ hiển thị thông tin, mà nó còn là một kho chứa ký ức, ký ức của chính tôi - Khúc ca hủy diệt. Tôi thấy mình được sinh ra từ một vũ trụ hỗn loạn, nơi mà các khái niệm về sáng tạo và hủy diệt chưa phân biệt rõ ràng. Tôi thấy mình lan rộng khắp các thế giới, vô tình mang đến sự tận diệt. Và rồi, tôi thấy những người tiền nhiệm của Kaelen, những người đã cố gắng phong ấn tôi, đã chia tách tôi thành những "giai điệu".

Những hình ảnh đó cho tôi thấy rằng "bản thể" của tôi không phải là một vật thể cụ thể, mà là một sự hoàn chỉnh về mặt tinh thần và cảm xúc. Để "tách" tôi khỏi Khúc ca, hoặc "điều hòa" nó, không phải là phá hủy, mà là hòa hợp tất cả các giai điệu bị phân tách thành một bản giao hưởng hoàn chỉnh, nơi giai điệu hài hòa chiếm ưu thế.

Một đoạn văn cổ xưa hiện lên trong tâm trí tôi, và tôi cố gắng truyền nó cho Hạ Lan: "Để 'Khúc ca' trở về với nguyên bản, không phải là sự hủy diệt, mà là sự hợp nhất của vạn vật. 'Giai điệu của Hài Hòa' phải kết nối với 'Giai điệu của Đau Khổ', 'Giai điệu của Giận Dữ', 'Giai điệu của Trống Rỗng', và 'Giai điệu của Hy Vọng'. Chỉ khi tất cả hợp nhất, bản thể mới được tạo ra, và Khúc ca sẽ tìm được sự bình yên."
Hạ Lan nhắm mắt lại, truyền đạt lại những gì tôi cảm nhận được. "Em... em thấy nó. Em hiểu rồi. Chị Lạc Linh nói... để chị ấy trở lại bình thường, không phải là tách chị ấy ra khỏi Khúc ca, mà là hòa hợp các giai điệu lại với nhau. Có Giai điệu Đau Khổ, Giai điệu Giận Dữ, Giai điệu Trống Rỗng... và cả Giai điệu Hy Vọng nữa!"

Lục Đình Kiêu nhìn Kaelen. "Giai điệu của Hy Vọng... vậy nó là gì?"

Kaelen trầm ngâm. "Trong lời tiên tri của chúng ta, 'Giai điệu của Hy Vọng' là mảnh ghép cuối cùng, mảnh ghép có khả năng đưa Khúc ca trở về trạng thái cân bằng. Nó được cho là nằm trong một linh hồn đặc biệt, một linh hồn đã trải qua rất nhiều bi kịch nhưng không bao giờ mất đi niềm tin."

Tôi cảm thấy một tia sáng le lói. Vậy là tôi vẫn có thể được cứu rỗi. Không phải là biến mất, mà là tái tạo.
"Có một điều nữa," Hạ Lan nói, ánh mắt cô bé đầy nghiêm túc. "Chị Lạc Linh nói... Giai điệu Đau Khổ và Giai điệu Giận Dữ... dường như có liên quan đến một người nào đó ở thế giới này. Một người mà chị ấy đã từng biết."

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Kaelen. Cô ta nhìn Trần Vận Nhi, hay đúng hơn là cơ thể mà cô ta đang chiếm giữ. Linh hồn Trần Vận Nhi khẽ run lên trong vô thức.

"Trần Vận Nhi," Kaelen thì thầm. "Cô ấy là một 'nốt nhạc' mạnh mẽ của sự Đau Khổ và Giận Dữ. Đó là lý do ta phải chiếm hữu cơ thể cô ấy. Năng lượng của cô ấy đã thu hút ta đến thế giới này."

Lục Đình Kiêu và Tô Mặc Vũ nhìn Trần Vận Nhi (dù họ chỉ thấy Kaelen). Nữ phản diện của họ lại là một "nốt nhạc" khác của Khúc ca hủy diệt! Mọi thứ trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

"Vậy là mục tiêu của chúng ta bây giờ là tìm các giai điệu còn lại," Lục Đình Kiêu tổng kết. "Và phải làm thế nào để hòa hợp chúng?"

Kaelen gật đầu. "Quả Cầu Tri Thức đã chỉ cho chúng ta con đường. Chúng ta cần phải tìm ra những vật chứa của các giai điệu còn lại: Đau Khổ, Giận Dữ, Trống Rỗng, và Hy Vọng. Đây sẽ là một hành trình nguy hiểm, vì các giai điệu mạnh mẽ có thể đã biến vật chứa của chúng thành những thực thể không thể kiểm soát."

Tôi cảm nhận được một sự gắn kết sâu sắc với những giai điệu đó. Tôi cảm thấy bản thân mình đang thay đổi, không còn chỉ là một thực thể hủy diệt đơn thuần, mà là một linh hồn đang khao khát sự hoàn chỉnh, khao khát được bình yên. Mục tiêu của tôi giờ đây không còn là hủy diệt, mà là tái sinh.
Họ đã tìm thấy con đường. Con đường đến Thư Viện Vĩnh Hằng đã mở ra một cánh cửa mới, một hy vọng mới. Nhưng con đường phía trước vẫn còn xa, đầy rẫy những mối nguy hiểm, những bí mật chưa được giải đáp, và những trận chiến không thể tránh khỏi. Cuộc hành trình tìm lại bản thể cho tôi, linh hồn của Tô Lạc Linh, và cứu cả hai thế giới, chỉ mới thực sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #18