Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Tiếng Gọi Từ Thâm Uyên và Bản Giao Hưởng Của Tình Yêu

Tiếng gầm thét kinh hoàng của Chủ Thể xé nát sự yên tĩnh, biến Aetheria thành một cơn ác mộng hiện hữu. Bầu trời đen kịt như mực, và luồng năng lượng đen tối bao trùm tất cả, nghiền nát mọi hy vọng. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của nó – không phải một thực thể có hình hài, mà là một khối năng lượng tối thượng của sự trống rỗng và hỗn loạn, khao khát được trở về với tôi, bản thể cốt lõi của nó.
"Không thể nào..." Kaelen thì thầm, vẻ mặt cô ta trắng bệch. "Đó là Chủ Thể. Khúc ca hủy diệt đã bị điều hòa, nhưng một phần tàn dư của nó, một thực thể cổ xưa hơn, đang trỗi dậy. Một thực thể mà ngay cả những người tiền nhiệm của ta cũng không thể phong ấn hoàn toàn." Cô ta nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng. "Lạc Linh... Chủ Thể chính là cơ thể nguyên thủy của ngươi, bản chất cốt lõi của Khúc ca hủy diệt trước khi nó bị phân tách. Nếu ngươi lại gần nó, linh hồn ngươi sẽ bị hút vào, và ngươi sẽ trở lại là sự hủy diệt hoàn toàn, không còn chút ý thức cá nhân nào nữa."

Một luồng lạnh lẽo chạy dọc bản thể tôi. Cảm giác này... đó không chỉ là một năng lượng xa lạ, mà còn là một sự quen thuộc ghê rợn, như thể tôi đang cảm nhận được chính cơ thể mình, một cơ thể đang khao khát được tái hợp để hủy diệt tất cả. Những giai điệu hòa hợp trong tôi bắt đầu hỗn loạn, bị lung lay bởi sự kéo gọi nguyên thủy này.

Lục Đình Kiêu lập tức kéo Tô Hạ Lan và Lưu Bách lại gần, ánh mắt anh cảnh giác quét khắp bầu trời. "Cái gì? Chủ Thể là cơ thể của Lạc Linh sao? Vậy thì làm sao có thể đối phó với nó mà không làm hại em ấy?"

"Không thể hại nó," Kaelen đáp, giọng cô ta căng thẳng. "Nó bất diệt. Những người tiền nhiệm của ta chỉ có thể giam cầm nó. Khi Khúc ca bị phong ấn và linh hồn Lạc Linh bị tách ra, Chủ Thể cũng bị giam cầm trong một không gian riêng. Việc các ngươi điều hòa Khúc ca đã vô tình làm suy yếu kết giới giam giữ nó, khiến nó trỗi dậy."

"Trời đất ơi! Cái gì mà cơ thể với không cơ thể! Vậy là cái cục đen thui đó là cái thân xác cũ của ngươi hả Lạc Linh? Ngươi nhìn xem nó gớm ghiếc cỡ nào! Ta thà ở trong cái cơ thể này của con phù thủy Kaelen còn hơn là bị hút vào cái cục đó! Ngươi nói xem, ta còn chưa kịp ăn món phở bò nữa mà!" Trần Vận Nhi hoảng loạn la toáng lên trong đầu tôi, giọng cô ấy đầy vẻ tuyệt vọng và ghê tởm. Cô ấy, một linh hồn, là người duy nhất ngoài Hạ Lan có thể nhìn thấy tôi đang lơ lửng.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. "Vận Nhi, đừng hoảng sợ! Chúng ta sẽ tìm cách."

Một luồng áp lực khổng lồ ập xuống, như một bàn tay vô hình cố gắng bóp nát không gian. Những tảng đá xung quanh chúng tôi bắt đầu nứt vỡ, và Viên Đá Của Ước Nguyện cũng rung lên bần bật, ánh sáng ấm áp của nó chập chờn như ngọn nến trước gió.
"Nó đang đến gần!" Kaelen hét lên. "Nó đang tìm kiếm Lạc Linh!"

Tôi cảm thấy một sự kéo gọi mãnh liệt từ Chủ Thể, như một nam châm khổng lồ đang cố gắng hút linh hồn tôi về phía nó. Bản thể đã được điều hòa của tôi bắt đầu dao động, những giai điệu hòa hợp trong tôi bị lung lay.

Lục Đình Kiêu không nói thêm lời nào. Anh bước thẳng ra phía trước, giáp bạc trên người anh phát sáng rực rỡ. 'Phòng Ngự Vĩnh Cửu' của anh không chỉ là lá chắn vật lý mà còn là một pháo đài tinh thần, bảo vệ chúng tôi khỏi sự xâm nhập của năng lượng Chủ Thể. Anh là tấm khiên vững chắc nhất của tôi.

Tô Mặc Vũ phóng ra những tia sét dày đặc, không phải để tấn công Chủ Thể, mà để tạo ra một vùng năng lượng nhiễu loạn xung quanh chúng tôi, cố gắng làm chậm bước tiến của nó. Tô Mẫn Nguyệt sử dụng 'Thanh Âm Hồi Sinh', tạo ra một giai điệu thanh tịnh, đối chọi với sự hỗn loạn của Chủ Thể, giúp tâm trí mọi người không bị ảnh hưởng quá nặng nề.

Và rồi, Chủ Thể xuất hiện. Nó không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một khối bóng tối khổng lồ, liên tục biến đổi, như một lỗ đen nuốt chửng mọi ánh sáng. Từ sâu thẳm trong nó, một tiếng gọi vô thanh vọng đến tôi, một tiếng gọi đầy khao khát được hợp nhất, được trở lại nguyên trạng.

"Trời ơi! Nó đến rồi! Nó đến rồi kìa! Xấu xí ghê! Lạc Linh, ngươi đừng có lại gần nó nha! Nó mà nuốt ngươi thì ta biết nói chuyện với ai bây giờ? Ngươi còn chưa kịp chỉ cho ta chỗ bán phở bò ngon nhất đâu đó!" Trần Vận Nhi gào thét trong đầu tôi, vừa thúc giục vừa than vãn, ánh mắt sợ hãi của cô ấy nhìn chằm chằm vào khối đen khổng lồ.
"Lạc Linh, chúng ta phải đưa nó vào Hầm Mộ," Lục Đình Kiêu nói, giọng anh trầm hẳn. "Anh sẽ bảo vệ em."

Kaelen gật đầu, ánh mắt cô ta quyết đoán. "Hầm Mộ Của Sự Quên Lãng đã mở. Chủ Thể đang bị bốn sợi xích năng lượng cổ xưa trói lại, nhưng chúng đang suy yếu. Lạc Linh, ngươi phải dùng linh hồn của mình để tiếp cận nó. Ta sẽ giúp ngươi, Trần Vận Nhi cũng sẽ giúp ngươi. Nhưng nguy hiểm cận kề, các ngươi phải thật nhanh chóng."

Tôi hít một hơi thật sâu. Mặc dù sợ hãi, nhưng tôi biết đây là con đường duy nhất. Tôi tập trung năng lượng. Từ bản thể đã được điều hòa của tôi, một sợi dây ánh sáng đa sắc màu từ từ hình thành, vươn về phía Chủ Thể. Đó là sợi dây liên kết giữa tôi và nó, sợi dây của nguồn gốc.

Ngay lập tức, Chủ Thể phản ứng. Bốn sợi xích năng lượng trói nó rung chuyển dữ dội, và nó lao đến, tốc độ nhanh hơn, cố gắng nuốt chửng sợi dây và cả tôi.
"Nó đến rồi! Nó đến rồi kìa! Trời ơi, chạy đi Lạc Linh! Chạy đi!" Trần Vận Nhi gào thét trong đầu tôi. Dù sợ hãi, nhưng một luồng năng lượng giận dữ và đau khổ từ Trần Vận Nhi cũng được truyền vào sợi dây, giúp nó kiên cố hơn một chút, đối chọi lại với sức hút của Chủ Thể. Kaelen cũng truyền năng lượng từ cơ thể Trần Vận Nhi vào sợi dây, củng cố nó.

Tuy nhiên, sức hút của Chủ Thể là quá lớn. Tôi cảm thấy linh hồn mình như muốn bị xé ra từng mảnh, bị kéo về phía nó. Bản giao hưởng các giai điệu trong tôi bắt đầu trở nên hỗn loạn, giai điệu hủy diệt trỗi dậy mạnh mẽ.
"Hạ Lan! Lưu Bách!" Lục Đình Kiêu hét lên. "Bây giờ!"

Tô Hạ Lan, với 'Nốt Nhạc Thuần Khiết', không chút do dự. Cô bé lao đến gần tôi, vòng tay ôm lấy tôi (thông qua không khí, vì cô bé có thể cảm nhận tôi), và truyền toàn bộ năng lượng của mình vào bản thể tôi. Ánh sáng trắng thuần khiết từ Hạ Lan bùng lên mạnh mẽ, tạo thành một lớp bảo vệ mỏng manh nhưng kiên cố xung quanh tôi. Nó không ngăn cản sợi dây kết nối với Chủ Thể, mà lại giúp tôi duy trì được ý thức và bản thể riêng.
"Em ở đây, chị Lạc Linh! Đừng sợ! Em tin chị!" Hạ Lan hét lên, đôi mắt cô bé rưng rưng nhưng đầy kiên định.

Lưu Bách lúc này cũng lao tới, đứng chắn trước Hạ Lan. Anh giơ tay ra, ngọn lửa xanh lam từ 'Hỏa Nhãn Tâm Linh' của anh bùng lên, tạo thành một tấm khiên năng lượng rực rỡ. Anh dồn toàn bộ sức mạnh, toàn bộ tình yêu của mình vào tấm khiên đó, tạo ra một lực đẩy mạnh mẽ, chống lại sức hút của Chủ Thể, đồng thời bảo vệ Hạ Lan phía sau anh.
"Để anh bảo vệ em, Hạ Lan! Và bảo vệ chị dâu!" Lưu Bách gầm lên, sức mạnh của anh bùng nổ, khiến cả không gian xung quanh rung chuyển.

Tấm khiên của Lục Đình Kiêu, luồng năng lượng hỗn loạn của Mặc Vũ, giai điệu thanh tịnh của Mẫn Nguyệt, ánh sáng thuần khiết của Hạ Lan, ngọn lửa bảo vệ của Lưu Bách, và cả sự giận dữ lẫn sợ hãi của Trần Vận Nhi – tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một lá chắn kiên cố xung quanh tôi, giúp tôi có thể duy trì sợi dây kết nối với Chủ Thể mà không bị nuốt chửng.

Tôi cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ gia đình mình, từ Lục Đình Kiêu, từ những người đã đồng hành cùng tôi. Chính tình yêu thương và niềm tin đó đã trở thành tấm khiên vững chắc nhất, giúp tôi chống lại tiếng gọi từ thâm uyên của Chủ Thể.
Sợi dây ánh sáng từ tôi từ từ kéo Chủ Thể về phía cánh cổng đen của Hầm Mộ Của Sự Quên Lãng. Chủ Thể gầm thét, cố gắng chống cự, nhưng sức kéo từ sợi dây và sự đẩy lùi từ năng lượng của mọi người quá mạnh.

"Cố lên Lạc Linh! Cố lên! Ngươi sắp làm được rồi! Ta không muốn bị nó nuốt chửng đâu! Ta còn chưa được ăn phở bò mà!" Trần Vận Nhi gào thét trong đầu tôi, vừa thúc giục vừa than vãn.

Khi Chủ Thể bị kéo gần đến cánh cổng, sức hút của nó đối với tôi càng trở nên mạnh mẽ. Bốn sợi xích năng lượng trói buộc nó dần dần đứt gãy, để lộ hoàn toàn hình dạng thật của nó – một cơ thể người, không một chút sức sống, đen kịt và khô héo, giống như một phiên bản méo mó của chính tôi.

Ngay lập tức, linh hồn tôi bị hút mạnh vào cơ thể Chủ Thể. Một cảm giác kinh hoàng ập đến. Bản giao hưởng của tôi bị vỡ vụn, những giai điệu của Tình yêu, Hy vọng, Trống rỗng, Đau khổ, Giận dữ, tất cả đều bị nuốt chửng bởi sự đen tối. Tôi cảm thấy bản thân mình biến đổi, bị nhuộm đen bởi năng lượng hủy diệt nguyên thủy.

Từ nơi cơ thể tôi vừa nhập vào, một luồng năng lượng đen tối bùng nổ, mạnh hơn gấp ngàn lần so với Chủ Thể ban đầu. Mắt tôi, hay đúng hơn là đôi mắt của cơ thể Chủ Thể, giờ đây rực lên một màu đỏ quỷ dị, đầy sự hủy diệt. Tôi, trong trạng thái hắc hóa, vung tay lên. Một làn sóng xung kích năng lượng đen bắn ra, đẩy lùi tất cả mọi người.
"Lạc Linh!" Lục Đình Kiêu gầm lên. Anh và mọi người cố gắng đứng dậy, dù bị thương nhẹ bởi làn sóng xung kích.

Tôi, trong cơ thể bị hắc hóa, không còn nhận ra ai. Bản năng hủy diệt chiếm lấy. Tôi lao về phía họ, đôi mắt đỏ rực không một chút cảm xúc.
"Đừng lại gần Lạc Linh!" Kaelen hét lên. "Linh hồn cô ấy đang bị Chủ Thể nuốt chửng! Các ngươi phải đánh thức cô ấy!"

Lục Đình Kiêu không do dự. Bất chấp sự nguy hiểm, anh lao thẳng về phía tôi, lá chắn 'Phòng Ngự Vĩnh Cửu' mở rộng hết mức. Anh biết, cách duy nhất để cứu tôi là đánh thức tôi, bằng chính tình yêu của anh.

Tôi vung tay, một luồng năng lượng đen bắn thẳng vào anh. Lục Đình Kiêu dùng lá chắn đỡ lấy, nhưng bị đẩy lùi một quãng xa. Anh kiên cường đứng dậy, ánh mắt vẫn hướng về tôi, đầy đau đớn và quyết tâm.

Tô Mặc Vũ và Tô Mẫn Nguyệt lao tới. Mặc Vũ tạo ra một luồng sét vàng kim, không tấn công, mà cố gắng quấn lấy cơ thể tôi, ngăn cản tôi di chuyển. Mẫn Nguyệt dùng 'Thanh Âm Hồi Sinh', cô ấy hát một giai điệu đau lòng, những ký ức về tình yêu thương, về gia đình, về những khoảnh khắc hạnh phúc của chúng tôi, cố gắng chạm đến linh hồn tôi.

"Lạc Linh! Chị ơi!" Mẫn Nguyệt bật khóc. Tiếng khóc của chị ấy, tiếng gọi của tình yêu thương, xuyên qua lớp vỏ hủy diệt.

"Lạc Linh! Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi mà biến thành cái cục đen xì đó thì ai ăn phở bò với ta bây giờ! Ngươi không được quên ta đâu đó!" Trần Vận Nhi, bay lơ lửng gần đó, cũng gào thét, giọng cô ấy đầy vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.

Tiếng khóc của Mẫn Nguyệt, tiếng gọi của Mặc Vũ, sự lo lắng của Hạ Lan và Lưu Bách, và cả tiếng lảm nhảm của Trần Vận Nhi, tất cả đều vang vọng trong tâm trí tôi, cố gắng xuyên qua lớp sương mù đen tối của sự hắc hóa.

Tôi cảm thấy một sự giằng xé dữ dội bên trong. Bản năng hủy diệt đang chiếm lấy, nhưng những giai điệu của tình yêu thương, của hy vọng, của gia đình vẫn cố gắng trỗi dậy.

Lục Đình Kiêu, không một chút sợ hãi, lao đến. Anh vượt qua làn sóng năng lượng đen, vượt qua những tia sét của Mặc Vũ, vượt qua tiếng khóc của Mẫn Nguyệt. Anh ôm chặt lấy tôi, bất chấp sự hủy diệt đang tỏa ra từ cơ thể tôi.

"Lạc Linh! Tỉnh lại đi em! Anh ở đây! Anh yêu em!"

Lục Đình Kiêu gầm lên, giọng anh nghẹn lại vì đau đớn và tuyệt vọng. Anh ghì chặt lấy tôi, và rồi, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn sâu lên môi tôi. Nụ hôn của anh, không chỉ là nụ hôn thể xác, mà là sự truyền tải của toàn bộ tình yêu, nỗi đau, niềm hy vọng của anh. Nó là một luồng ánh sáng chói lọi, xuyên thẳng vào linh hồn tôi, vào nơi sâu thẳm nhất đang bị Chủ Thể nuốt chửng.

Ngay lập tức, lớp vỏ đen tối bao bọc tôi bắt đầu nứt vỡ. Những giai điệu trong tôi, bị kìm nén bấy lâu, bùng nổ mạnh mẽ, đánh tan năng lượng hủy diệt. Ánh sáng đa sắc từ tôi tỏa ra, đẩy lùi sự đen tối.
Cơ thể tôi, Chủ Thể, bắt đầu run rẩy dữ dội. Những vết nứt xuất hiện trên khắp bề mặt, không phải là nứt vỡ đau đớn, mà là sự rạn nứt của một lớp vỏ đã bị phong ấn quá lâu.

"Lạc Linh!" Lục Đình Kiêu kêu lên, anh ôm chặt lấy tôi khi lớp vỏ đen của Chủ Thể vỡ vụn ra từng mảnh, tan biến thành những hạt bụi lấp lánh trong không khí.

Tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng, một cảm giác được tái sinh. Linh hồn tôi đã trở về với cơ thể đã được thanh tẩy hoàn toàn. Cơ thể tôi, bây giờ, không còn là Chủ Thể của sự hủy diệt, mà là một cơ thể sống, đầy sức sống, tỏa ra ánh sáng thuần khiết của các giai điệu đã được hòa hợp.
Tôi đã sống lại.

Tôi ngước nhìn Lục Đình Kiêu, đôi mắt anh đỏ hoe vì những giọt nước mắt và nỗi sợ hãi vừa rồi. Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh.
"Đình Kiêu..." Giọng tôi, ấm áp và rõ ràng.
Anh ôm chặt lấy tôi một lần nữa, siết chặt như thể sợ tôi sẽ tan biến. "Lạc Linh... em đã trở về rồi."
Tô Mẫn Nguyệt và Tô Mặc Vũ lao đến, cả hai đều ôm chầm lấy tôi. "Lạc Linh! Em đã trở về!" Mẫn Nguyệt khóc nức nở. "Chị cứ tưởng... chị cứ tưởng sẽ mất em lần nữa!"

"Thật tốt quá, Lạc Linh!" Mặc Vũ vỗ nhẹ lưng tôi, giọng anh run run.

Hạ Lan và Lưu Bách cũng chạy tới. Hạ Lan ôm lấy tôi thật chặt, ánh mắt cô bé tràn ngập niềm hạnh phúc. "Chị Lạc Linh!"

"Ôi trời ơi! Ngươi sống lại thật rồi! Ngươi nhìn xem, ngươi không còn là cái cục đen xì xấu xí nữa rồi! Ngươi đẹp quá đi mất! Ta vui quá đi thôi! Ngươi có thấy ta cũng sắp khóc không? Không, ta không khóc đâu, ta chỉ bị bụi bay vào mắt thôi!" Trần Vận Nhi, bây giờ đã là một linh hồn độc lập, bay lơ lửng gần đó, reo lên trong không trung, vừa vui mừng vừa cố gắng giấu đi sự xúc động của mình.

Đúng lúc đó, từ cơ thể Trần Vận Nhi bị Kaelen chiếm hữu, một luồng ánh sáng bạc tách ra. Kaelen, giờ đã là một thực thể độc lập, không giới tính, lơ lửng trước mặt chúng tôi, ánh mắt cô ta đầy mãn nguyện.

"Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành," Kaelen nói. "Chủ Thể đã được thanh tẩy hoàn toàn và tái phong ấn. Và linh hồn Lạc Linh đã trở về với cơ thể của mình. Các ngươi... đã hoàn thành sứ mệnh của mình."

"Vậy... còn cô?"Tô Mặc Vũ  hỏi.

Kaelen quay lại nhìn Aetheria, nơi bầu trời đã trở lại màu xám quen thuộc. "Ta... ta sẽ ở lại đây, canh giữ Aetheria, để nó có thể hồi sinh. Các ngươi... đã đến lúc trở về thế giới của mình rồi."

Một luồng ánh sáng chói lọi bao trùm lấy chúng tôi. Cảm giác quen thuộc của việc được dịch chuyển xuất hiện. Tôi ôm chặt lấy Lục Đình Kiêu, tận hưởng hơi ấm của anh. Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Chúng tôi đã sống sót. Và quan trọng hơn, tôi đã trở lại.

Chúng tôi sẽ trở về nhà. Và xây dựng một tương lai mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #18