Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Buổi sáng luôn thật yên tĩnh. Chẳng thứ gì lôi Hoắc Kính Hằng ra khỏi giấc ngủ cả, gã bị đẩy ra khỏi đó. Sau tất cả, Thần Ngủ vẫn căm ghét gã.

Hơi thở nóng ẩm của ai đó bất chợt phả vào gáy gã.

Hoắc Kính Hằng nghiêng mình.

Là Tạ Phong.

Giấc ngủ của Tạ Phong luôn rất nông, đến mức anh dễ dàng bị đánh thức chỉ với một cái cựa mình của Hoắc Kính Hằng. Gã nhận ra điều đó, vì dưới đám tóc mái tán loạn, làn mi dài như con gái của Tạ Phong đang khẽ rung lên. Hoắc Kính Hằng đoán anh vẫn kiên quyết vờ như đang ngủ chỉ vì không muốn làm gã giật mình. Tạ Phong chính là kiểu người như thế, dịu dàng đến thừa thãi.

Thật hiếm hoi, Hoắc Kính Hằng bất chợt để tâm đến vẻ bề ngoài của Tạ Phong, thứ mà trước nay gã chưa bao giờ đặt vào mắt.

Anh có một gương mặt đẹp, rất đẹp, vượt ngoài mọi mong đợi với cương vị là một tay cảnh sát hạng hai. Những đường nét thật nhã nhặn, dịu dàng, nhưng vẫn đủ nam tính. Tia nhìn của Hoắc Kính Hằng chạy dọc theo sống mũi, rơi xuống đôi môi căng đầy, đến cái cằm thuôn gọn, rồi gã cẩn thận đánh giá. Đáng ra Tạ Phong nên chọn cho mình một công việc khác, diễn viên hay ca sĩ, loại thần tượng chỉ được cái mẽ ngoài mà đám trẻ ranh thích tung hô.

Một chàng tình nhân rất được đấy chứ - gã âm thầm tự giễu.

Hoắc Kính Hằng nhắm mắt lại. Gã luôn bỏ đi ngay khi xong việc, trước nay vẫn thế, nhưng với Tạ Phong thì không. Và dù cho gã vẫn chưa quen với việc có ai khác kề cận khi bản thân chìm trong vô thức, chí ít, gã không ghét việc thức dậy bên cạnh anh.

---

"Hoắc Kính Hằng, chiều nay... tôi ra ngoài một chút được không?" Tạ Phong ngập ngừng bắt chuyện với gã. "Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, chỉ tầm từ 3 đến 4 giờ chiều thôi. Tôi chắc chắn sẽ có mặt vào giờ tan làm, cũng sẽ có mặt ở buổi tiếp khách tối nay của anh. Có... được không?"

"Được, cậu đi đi." Hoắc Kính Hằng thậm chí chẳng ngẩng mặt lên khỏi tờ báo thường nhật.

Tạ Phong bồn chồn, rồi mừng vui. Được một lúc, anh lại thấy hụt hẫng.

"Anh không hỏi tôi muốn làm gì sao?"

"Cậu không định nói?"

Vấn đề bị đá trả lại Tạ Phong, mượt mà đến mức chính anh cũng cảm thấy gã nói đúng. Tạ Phong vội chỉnh lại tư thế, ngượng ngùng thông báo với Hoắc Kính Hằng.

"Chiều nay tôi phải về đơn vị một chuyến để báo cáo công tác. Cũng lâu rồi tôi chưa gặp lại đồng nghiệp. Chắc họ sẽ giữ tôi lại thăm hỏi đôi ba câu. Anh đừng lo, tôi sẽ không nói gì về chuyện... chuyện của tôi với anh..."

"Dù cậu có nói, họ cùng không tin."

"Cũng phải..." Tạ Phong gãi tóc. "Nhưng tôi sẽ không gây rắc rối cho anh đâu."

"Cậu đang lo lắng cho tôi à?"

Tạ Phong đỏ mặt.

Hoắc Kính Hằng không nhìn về phía anh, nhưng gã đoán được phản ứng của anh lúc này. Gã nhếch môi cười, ngón tay điềm nhiên lật tờ báo.

"Đừng lo, mấy tin đồn tình ái cỏn con không làm cổ phiếu của Hoằng Nghiệp mất giá đâu."

"Anh... anh đừng nói thế..."

"Trong xe tôi có vài tấm thẻ, cầm lấy mà mua cho đồng nghiệp ít quà. Cứ nói với họ klà cậu được đại gia nhìn trúng, để bọn họ hưởng ké ít lộc."

---

Tạ Phong không về đồn cảnh sát nơi anh từng làm việc, mà đến thẳng Tổng cục Trung ương. Sau khi đồng chí tiếp dân gọi một cuộc điện thoại xác nhận, Tạ Phong được dẫn thẳng lên văn phòng của Cục trưởng. Triệu Cương - đồng đội cũ của anh ở Tổ Trọng án - cũng có mặt ở đó.

"Cục trưởng Tô." Tạ Phong đứng nghiêm, nâng tay chào ông Cục trưởng.

"Đồng chí Tạ." Cục trưởng Tô đáp lại. "Báo cáo đi."

Tạ Phong đặt một sấp báo cáo, kèm với biên bản từng vụ tấn công nhắm vào Hoắc Kính Hằng trong thời gian anh theo chân gã trước mặt Cục trưởng Tô. Nhưng anh biết, những thứ này không phải điều ngài Tô muốn nghe.

"Thưa Cục trưởng, trong thời gian công tác, theo đánh giá của tôi về đối tượng Hoắc Kính Hằng, các biểu hiện bên ngoài của gã đều không có gì bất thường. Gã rất hợp tác với cảnh sát, lịch trình chủ yếu là làm việc và tham gia các sự kiện công cộng, vòng quan hệ cũng không có gì đáng đề cập. Tóm lại, chưa phát hiện dấu hiệu rõ ràng nào cho thấy gã có liên quan đến các hoạt động tội phạm."

"Hừm." Cục trưởng Tô chỉ đáp lại một câu cụt lủn, không tỏ rõ thái độ gì. "Triệu Cương, cậu thấy sao?"

"Chúng ta vẫn nên theo sát Hoắc Kính Hằng. Đây là thời điểm quan trọng, không nên lơ là."

"Cứ vậy đi." Ông quay sang nói với Tạ Phong. "Đồng chí Tạ, vẫn giữ đúng quy trình, tiếp tục nhiệp vụ được giao."

"Rõ."

Tạ Phong cúi chào Cục trưởng Tô, cũng gật đầu với Triệu Cương một cái rồi mới ra khỏi văn phòng. Vậy nhưng, anh không vội rời đi. Anh đứng tựa lưng vào tường, bâng quơ suy nghĩ.

Triệu Cương vẫn làm việc trong Tổ Trọng án. Các vụ án trong tay hắn không phải buôn người, bán nội tạng thì cũng là buôn lậu hàng cấm xuyên quốc gia. Nếu Triệu Cương muốn giám sát Hoắc Kính Hằng, vậy chắc chắn gã có ít nhiều dính líu đến vụ án nào đó có tính chất tương tự như vậy.

Bảo sao gã lại bị kẻ thù nhắm đến một cách lộ liễu đến thế. Hóa ra là xã hội đen.

Mãi hồi lâu, Triệu Cương mới rời khỏi phòng Cục trưởng Tô. Vừa thấy Tạ Phong đang đứng đợi bên ngoài, hắn đã lập tức đoán ra anh muốn gì.

"Án vẫn chưa đóng. Tôi không thể tiết lộ nội tình."

"Nhưng tôi là người giám sát gã. Nếu một chút đầu mối cũng không biết thì làm sao tôi làm tốt nhiệm vụ được?"

"Tạ Phong, tốt nhất cậu đừng nghĩ đến việc nhúng mũi vào vụ này." Triệu Cương cáu kỉnh lườm anh. "Nếu có người khác thích hợp hơn, tôi cũng chẳng muốn đề xuất cậu với cấp trên đâu."

"Tôi biết vấn đề nằm ở tôi, nhưng chúng ta là cảnh sát. Phá án là ưu tiên hàng đầu..."

"Không, phá án không phải ưu tiên hàng đầu. Tính mạng mới là ưu tiên hàng đầu." Triệu Cương đẩy Tạ Phong, không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa. "Làm cho tốt việc của cậu đi."

Tạ Phong đứng lại, dõi mắt trông theo bóng hình Triệu Cương đã khuất dạng trong hành lang. Hắn từng nói anh "có xu hướng xem nhẹ tính mạng của bản thân trong quá trình tác chiến". Thú thực, anh không hiểu điều đó có nghĩa là gì, nhưng Triệu Cương đã rất giận dữ, đến mức nằng nặc ép cấp trên phải chuyển anh ra khỏi tiền tuyến.

Tạ Phong thở dài.

Có lẽ anh nên tự mình điều tra.

---

"Lục Đằng, Hoắc Cảnh Linh đã tới thử việc chưa?" Bất chợt, Hoắc Kính Hằng hỏi.

"Cậu Hoắc đã tới thử việc được năm ngày. Hiện đang ở phòng Kế sách đối ngoại. Tôi đã dặn người bên dưới không cần quá câu nệ với cậu Hoắc." Lục Đằng lễ độ đáp. "Ngài có muốn xem qua tiến độ làm việc của cậu Hoắc không?"

"Không cần." Hoắc Kính Hằng ấn mi tâm. "Tôi tự đi xem."

Là người đứng đầu của cả một tập đoàn lớn, Hoắc Kính Hằng không có thời gian quan tâm đến một nhân viên thử việc nhỏ nhoi. Nhưng là một người anh, dù chỉ là anh họ, gã thấy mình vẫn nên đích thân tới xem cậu thế nào.

Thang máy riêng của gã đang bảo trì. Hoắc Kính Hằng vốn không phải người hay câu nệ tiểu tiết. Gã bước vào thang máy chung của tòa nhà. Lục Đằng giúp gã chọn tầng, cả hai điềm nhiên đợi con số trên bảng hiển thị nhảy từng bước một. Mỗi lần cửa thang máy mở ra, những người đang đợi bên ngoài vừa nhác thấy mặt gã đã lúng túng cúi mình rồi lùi lại. Kính sợ, dè bỉu. Đi qua mười mấy tầng lầu, khoang thang máy rộng rãi vẫn chỉ có hai mạng.

Tầng 27, trước cửa thang máy không có ai. Ra khỏi không gian kín như bưng, mới đi được vài bước, những lời bàn tán đã vô tình lọt vào tai Hoắc Kính Hằng.

"Cái cậu chim hoàng yến kia, hôm nay không thấy kè kè bên cạnh Hoắc tổng nhỉ?"

"Chim hoàng yến? Ai cơ?"

"Anh không biết sao? Chính là cậu trợ lý sinh hoạt trông rất đẹp trai đó!"

"Cậu họ Tạ đúng không?"

"Chính là cậu họ Tạ."

"Sao cô lại nói người ta là chim hoàng yến?"

"Còn không phải sao? Từ trên xuống ngưới người ta đều đồn ầm lên rồi."

"Lai lịch bất minh, gương mặt đẹp, lúc nào cũng cười cười lấy lòng Hoắc tổng của chúng ta, không phải chim hoàng yến thì là gì?"

Ban đầu, Hoắc Kính Hằng muốn trực tiếp đến chỗ Hoắc Cảnh Linh, xem xem thái độ làm việc của cậu ta ra sao. Nhưng rồi gã nghĩ, không biết cậu ta đang phụ trách hạng mục gì, tiến độ đến đâu, có nhìn vào cũng chẳng rõ sâu cạn thế nào. Chi bằng tới chỗ cấp trên của cậu ta, thăm dò đôi câu liền nắm được toàn bộ.

Lục Đằng vừa định tiến tới dằn mặt đám người kia, đã thấy Hoắc Kính Hằng quay bước, hướng về phía khu quản lý. Những tiếng xì xào khó nghe cứ vậy xa dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com