Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5: MƯA

CHƯƠNG 5: MƯA
-------------------

DongHae nhìn mình trong gương, khẽ cười chua chát. Dấu vết đo đỏ trên cổ thật chướng mắt. Nếu là trước kia, cậu sẽ rất hạnh phúc khi những vết tích yêu thương đọng lại trên cơ thể mình, nhưng bây giờ thì đã khác.

Năm năm rồi, liệu đôi môi ấy đã để lại những dấu vết như thế này trên cơ thể của bao nhiêu người?

Mặc vào chiếc áo len cổ lọ. Cũng thật may mắn khi cậu đã đem nó theo. Khéo léo kéo phần cổ đủ để che đi dấu vết kia, DongHae bước ra khỏi phòng tắm.

_Hyung dậy sớm thế?

RyeoWook vừa vò vò mái tóc rối vừa hỏi cậu bằng ngữ điệu vẫn còn ngáy ngủ. DongHae cầm lấy điện thoại rồi mới trả lời RyeoWook:

_Dậy rồi thì thay quần áo đi. Hyung xuống làm đồ ăn sáng. Em muốn ăn gì?

_Hyung làm gì thì em ăn đó.

RyeoWook vừa cười vừa bước vào phòng tắm. DongHae cũng bước xuống nhà.
   

_Đĩa của hyung bị sao vậy?

RyeoWook vừa ngồi vào bàn ăn, vừa đưa mắt nhìn sang DongHae. Phần trứng của cậu thì rất đẹp mắt, còn của DongHae thì lại như một mớ lộn xộn vậy. Mà RyeoWook thừa biết khả năng bếp núc của anh trai mình vốn rất giỏi.

Đáp lại ánh mắt tò mò của RyeoWook là câu trả lời có phần lảng tránh của DongHae:

_Có người gọi điện thoại đến nên sơ ý không tập trung. Bỏ thì phí, vẫn còn ăn được. Em ngưng tò mò đi Wookie.

DongHae nói một hơi nhưng tuyệt nhiên không nhìn vào mắt em mình. Cậu không thể nói rằng, khi nãy tay lại đau đến mức cậu chẳng nhớ nỗi chiếc chảo vẫn còn nằm trên bếp lửa. Nếu nói ra, ắt hẳn RyeoWook lại nổi điên lên với cậu mất.

_Hyung… tuyệt đối không được giấu em chuyện gì đấy!

DongHae nhìn ánh mắt đầy lo lắng của RyeoWook, cố gắng nói đùa:

_Hình như em giống hyung trưởng hơn là hyung đấy! Đã bảo bớt ông cụ non lại đi, không ai thèm rước cậu đâu cậu út à!!!

_Em chả cần. Em có hyung là đủ rồi!

RyeoWook cười thật tươi với cậu. Ít ra thì cuộc sống hiện tại đối với hai người mà nói đã rất tốt đẹp.

Tiếng động từ cửa lớn kéo ánh nhìn của DongHae và RyeoWook về phía đó. Người vừa xuất hiện chưa kịp lên tiếng thì đã có giọng nói khác cất lên:

_Liz, em đến đây làm gì?

_Đến công ty không gặp, đến nhà cũng không thấy nên em đến đây tìm anh. Hai người đó là...?

Cô gái kia đánh mắt sang phía DongHae và RyeoWook, sắc mặt có phần tò mò. 

EunHyuk vừa bước đến bàn khách, vừa trả lời:

_Là đối tác! Em về đi, khi nào xong việc ở đây anh sẽ về lại Inchoen.

_Hyukie...

_Đã bảo không được gọi anh kiểu đó! Đừng ép anh phải nổi giận với em. Về lại Inchoen đi.

Cô gái đó sau một lúc nũng nịu với anh nhưng bất thành, cuối cùng cũng chịu về. Phía trong này, RyeoWook vẫn âm thầm quan sát biểu hiện của DongHae nhưng vô ích. Suốt bốn năm "sống lại", DongHae vốn đã không còn để cảm xúc bộc lộ lên gương mặt mình như cậu đã từng.

Về DongHae, từng câu chữ đối thoại của anh và cô gái kia, cậu không bỏ sót một từ. Cơ hồ trong lòng có chút gợn sóng nhưng vẫn chỉ là những đợt sóng âm ỉ mà thôi.

Sau khi cô gái đó đi, YeSung cũng xuất hiện. Anh đi đến chỗ EunHyuk nói vài câu gì đó rồi cả hai đi vào bếp. Nhìn thấy DongHae với cái áo kín cổ, YeSung thuận miệng lên tiếng:

_Em lạnh sao DongHae?

DongHae hơi khựng người lại còn EunHyuk thì đâm sầm vào lưng YeSung. Cậu nhìn anh, ho khẽ một tiếng:

_Hơi lạnh chút thôi.

YeSung gật đầu.

Cậu và anh lại vô tình chạm vào mắt nhau. Mỗi đôi mắt đều mang đầy xúc cảm riêng, nhưng chung quy đều là màu đau khổ.

Ăn sáng xong, bốn người họ cùng đi đến điểm khảo sát. DongHae tuyệt nhiên từ đầu đến cuối hoàn toàn tập trung vào công việc, mọi đối đáp với anh đều bằng cương vị "đối tác".
.

.

.

Tối hôm đó, RyeoWook phải về Inchoen trước vì một số giấy tờ của công ty có vấn đề. YeSung cũng theo về sau khi đưa ra một đống lý do.

DongHae đi dọc bờ biển. Cậu vẫn như năm năm trước đây, vẫn rất yêu những cơn sóng. Nhưng nếu ngày trước, những cơn sóng trong mắt cậu đẹp bao nhiêu thì bây giờ chúng lại đau thương bấy nhiêu. Cũng như cậu, một DongHae tràn đầy nhựa sống chẳng còn nữa. DongHae của bây giờ, rõ đã mục nát từ sâu bên trong.
 
Trời mưa rồi...

Thật tuyệt khi được đắm mình dưới mưa và lại còn được ngắm nhìn sóng biển. Nhưng từ khi nào nước mưa có vị mặn thế này?

------
"Em thật là hư, tại sao lại dầm mưa thế này?"

"Mưa đẹp mà Hyukie. Đứng trong mưa thật sự rất thoải mái"

"Nhưng em sẽ bệnh, mà em bệnh thì anh sẽ đau lòng!"

"Vậy em sẽ không dầm mưa nữa. Anh không được đau lòng vì em, anh đau lòng em tự khắc cũng sẽ rất đau lòng..."
-----

EunHyuk đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ đầy bất an. Đã rất trễ nhưng DongHae vẫn chưa về, mà bây giờ trời còn đổ mưa. Cầm lấy chiếc ô, anh phải đi tìm cậu. Mà thật ra DongHae cũng chẳng đi đâu xa, chỉ là bãi biển ngay phía cạnh nhà. Chẳng qua là biển và mưa đã níu bước chân cậu lại.

EunHyuk cố gắng tìm cậu trong màn mưa ngày một lớn. Cho đến khi thấy được cái dáng vẻ nhỏ nhỏ đang co người trên tảng đá, anh mới thở nhẹ một tiếng. Bước chân anh nhanh chóng hướng về chỗ cậu.

_Không phải anh đã từng nói em không được dầm mưa hay sao?

Giọng nói của anh hoà vào trong tiếng mưa, DongHae bất giác đưa mắt nhìn lên. Chiếc ô trong tay của anh bây giờ đã che chắn cho cậu, cả người chấp nhận ướt mưa. Nhưng rồi cậu lại ngoảnh đầu nhìn về phía biển, chẳng hé môi nửa lời với anh.

EunHyuk một phần đau lòng, một phần tức giận. Anh liền một phát nhấc bỗng cái cơ thể đang lạnh hơn cả tảng băng kia lên, mặc cho cậu phản kháng:

_Bỏ tôi xuống. Anh bị điên sao? Bỏ xuống!!!!

Không nhận được hồi đáp nào, cậu liền cắn vào tay của anh đến chảy máu. Ấy vậy mà sắc mặt của anh tuyệt nhiên chẳng hề có chút gì khác lạ. DongHae sau một lúc làm loạn cũng im lặng mặc anh đưa về nhà. Cơ mà hai mắt thật sự rất mỏi, cứ thế mà ngủ luôn trong vòng tay của anh, dưới cơn mưa...
.

.

.

Sáng hôm sau, DongHae thức giấc thì đã thấy mình nằm trong chăn ấm, cả quần áo cũng đã được thay. Những mảnh kí ức tối qua liền hiện lên, cậu chỉ biết tự trách bản thân đã đi sai thêm một bước chân.

Bước xuống nhà, không có ai. RyeoWook và YeSung đã về Inchoen thì không nói, nhưng sao không thấy EunHyuk? Xe của anh vẫn nằm trước cửa nhà, vậy thì anh đi đâu vào sáng sớm như vậy chứ?

Chẳng hiểu bằng lý do nào và động lực nào, DongHae hiện đã đứng trong phòng của EunHyuk, ngay cạnh giường. Do dự một lúc, cậu cũng đưa tay lên trán anh. EunHyuk cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đặt lên trán mình, anh nhỏ giọng:

_Em cứ chuẩn bị về Inchoen đi. Tôi sẽ cho người đưa em ra sân bay. 

DongHae không đáp. Cậu nghĩ ngợi điều gì đó rồi xuống nhà. EunHyuk cũng quá mệt cho những suy nghĩ khác, anh lập tức chìm vào giấc ngủ. Đến gần xế chiều, anh mới thức giấc. Sau khi ngủ một giấc đủ lâu, anh cũng cảm thấy phần nào đã ổn. Lúc này anh mới nhìn thấy mẩu giấy nhỏ, một túi thuốc và một phích giữ nhiệt trên bàn, là nét chữ của cậu

*Ăn cháo rồi uống thuốc. Tôi không muốn anh vì cơn mưa tối qua mà đổ bệnh. Tôi không muốn mắc nợ anh.*

Khoé môi EunHyuk cong lên một đường. Nợ sao? Chẳng phải đối với cậu, anh mới chính là kẻ mang nợ hay sao?

Ăn xong, thuốc cũng uống xong, anh ra ngoài tìm cậu. Ít ra cũng nên nói lời cảm ơn vì cậu đã không mặc anh nằm bẹp dí một mình ở đây. Gõ cửa phòng nhưng không nghe hồi âm, anh bước xuống phòng khách, quả thật cậu đang ở đó.

_Có lẽ sáng mai hyung mới về được.

_Hyung tự biết cân nhắc. Em không cần lo lắng quá.

_Em cũng hiểu rõ bốn năm qua hyung sống vì điều gì mà. Chuyện năm đó...hyung thật không muốn nhớ đến. Dự án này kết thúc, hyung tự khắc có cách cắt đứt với anh ta.

DongHae ngắt máy, vừa định quay lưng đi về phòng thì đã nghe thấy giọng nói của anh:

_Anh thật sự không có cơ hội chuộc lỗi sao, DongHae?

DongHae nhìn người trước mặt. Nhân dáng này cậu vốn đã khắc tận vào tâm, vừa hận vừa yêu, là thứ tình cảm thống khổ mà cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ rơi vào.

Không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc tha thứ, nhưng nỗi sợ bên trong cậu đã bám rễ quá sâu, cậu không nhổ bỏ nó được.

Thở dài, cậu nhìn vào mắt anh, ánh mắt hoàn toàn không có sự hận thù trong đó:

_Là tôi không có cơ hội...

----- Hết Chương 5 -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com