Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 3: Ngày Tháng Sau Này

PHIÊN NGOẠI 3: NGÀY THÁNG SAU NÀY
----------------------

DongHae về đến nhà thì cũng đã quá nửa đêm. Buổi tiệc kéo dài hơn so với dự kiến, mà cậu thì không tìm được cách nào để có thể về sớm hơn mọi người, chỉ đành ở đó xã giao với các đối tác cần thiết.

Đưa tay xoa xoa mi tâm, đầu có chút đau rồi. Buổi tiệc hôm nay đa phần là bạn bè trong giới thiết kế, có cả những người bạn học trường năm xưa nữa, rượu, không thể không uống.

Mở cửa vào, vừa mở đèn thì cậu suýt chút nữa bị dọa đến ngất đi.

EunHyuk ngồi ở sofa, đợi được cậu về, liền hướng mắt nhìn cậu, thanh âm có phần tức giận:

_Em chịu về rồi?

DongHae hơi nhíu mày. Ý tứ gì đây?

_Anh làm sao vậy? Em đã nói với anh rằng hôm nay em phải đi dự tiệc rồi còn gì?

_Điện thoại em đâu? Sao không gọi được?

_Hết pin thôi. Em mệt rồi, em vào phòng ngủ đây. Anh cũng đi ngủ đi.

_Lee Donghae !!!

EunHyuk nắm chặt lấy cổ tay Donghae khi cậu đi qua chỗ mình. Mà DongHae đối với hành động này của anh, quả thật có chút không vui.

_Anh phát điên cái gì chứ? Em nói là em mệt rồi, em muốn ngủ, anh bỏ tay ra.

_Từ ngày mai, anh cấm em tham gia bất cứ buổi tiệc nào. Tan làm, anh sẽ đến Haru đón em, chúng ta về nhà, không cho phép em ra khỏi nhà khi không có anh.

DongHae nghe xong lời vừa rồi liền không nhỏ giọng được nữa. Cậu nhìn anh:

_Lee Hyukjae, anh điên đủ chưa? Anh biết rõ em đến đó là vì công việc rồi còn gì. Anh ăn phải cái gì rồi? Đang yên lành lại muốn gây sự đúng không?

_Anh gây sự?

EunHyuk nhếch môi, một giây liền đẩy DongHae vào tường, một tay vẫn đang siết chặt cổ tay cậu, tay còn lại nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp kia. Dù lực không quá lớn nhưng vẫn khiến DongHae nhíu mày lại vì đau:

_HyukJae, anh bỏ ra. Anh vô cớ tức giận cái gì chứ? Bỏ em ra!

_DongHae, anh thật sự muốn đem em giam lại, không để bất cứ ai chạm vào. Bên ngoài nguy hiểm, vừa rời khỏi em một lúc, liền có kẻ muốn đem em ra khỏi tầm nhìn của anh.

Cậu nhìn vào mắt anh, trong đáy mắt tuy có tia giận dữ, nhưng sau cùng vẫn là nét đau thương. Tức giận trong lòng cũng vơi đi hẳn. Cậu đưa tay, chạm vào mặt anh, nhỏ giọng:

_HyukJae, không ai đem em đi hết, em vẫn đang ở trước mặt anh, không phải sao?

Có lẽ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của DongHae trên mặt mình, tâm tình của EunHyuk cũng dần bình tĩnh lại. Anh nhìn cậu một lúc, sau đó lại vùi đầu vào hõm cổ của cậu, nhỏ giọng:

_Haenie, xin lỗi em...

Cậu không đẩy anh ra, chỉ đưa tay xoa nhẹ lên lưng anh. Mãi một lúc lâu, khi cảm thấy chân bắt đầu mỏi rồi, cậu mới lên tiếng:

_HyukJae, em mỏi chân.

EunHyuk lúc này mới rời khỏi người cậu, viền mắt rõ ửng đỏ, sau đó thì đưa cậu về phòng.

Đặt DongHae nằm lên giường, EunHyuk xoa xoa tay cậu, không thoải mái lần nữa lặp lại hai từ xin lỗi. DongHae nhíu mày, nhìn anh:

_HyukJae, anh thật sự không muốn nói cho em biết anh đang gặp phải chuyện gì sao?

Nhìn anh ngập ngừng, cậu thở dài:

_Bỏ đi, anh không muốn nói, em cũng không ép nữa. Em mệt rồi, ngủ đây.

_DongHae...

Thời gian yêu nhau đủ lâu để anh nhận ra được, hai chữ bỏ đi vừa rồi của DongHae đồng nghĩa với việc, cậu sẽ thật sự mặc kệ anh.

EunHyuk xoay người cậu về phía mình, hơi ngập ngừng một lúc:

_Lúc nãy ở buổi tiệc, có phải em đã gặp lại tiền bối Kim? Cái người mà em từng nói, trong thời gian em theo học ngành thiết kế, đã từng theo đuổi em...

_Anh theo dõi em?

DongHae không vui, đưa mắt nhìn EunHyuk. Anh cũng nhanh chóng giải thích:

_Không có, anh không có theo dõi em. Là Mark đã nhìn thấy em ở buổi tiệc. Cậu ấy chụp ảnh gửi cho anh. Ban đầu vốn chỉ muốn hỏi anh sao lại để em đến đó một mình. Vô tình chụp được vào lúc em và tiền bối Kim nói chuyện với nhau, nên anh...

_Nên anh nổi cơn ghen?

_...

_Lee Hyukjae, anh ăn giấm mà trưởng thành sao? Chỉ vì một bức ảnh em và tiền bối nói chuyện với nhau liền ghen đến mức đem lý trí quăng hết ra đường?

EunHyuk nắm chặt lấy tay cậu, im lặng một lúc cũng lên tiếng:

_DongHae, dù mọi chuyện đã qua hết rồi, dù em và anh cũng đã bên nhau hơn ba năm kể từ ngày em xảy ra tai nạn, nhưng... anh vẫn chưa từng ngừng lo sợ...

Anh nhìn cậu, xoa xoa mắt cậu rồi nói tiếp:

_Anh thật sự rất sợ mất em, DongHae. Anh...

Câu từ chưa kịp nói, đều đã bị DongHae ngăn lại. Cậu hôn lên môi anh, sau đó ôm chặt lấy anh, thì thầm:

_Đồ ngốc nhà anh, sợ hãi vô ích. Cả cuộc đời của Lee Donghae em, ngoài anh ra, sẽ không còn chỗ cho bất cứ ai nữa. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, được không?

Được nghe người yêu nói những lời như vậy, EunHyuk hạnh phúc đến muốn phát điên. Anh ôn nhu hôn lên tóc cậu:

_Cảm ơn em, Hae...

DongHae có lẽ thật sự không gắng gượng nỗi. Vừa đau đầu, vừa buồn ngủ, hai mắt cứ thế nhắm chặt lại, phát ra âm thanh nho nhỏ:

_HyukJae, em đau đầu, xoa xoa đầu cho em.

_Được, anh xoa giúp em, em ngủ đi.

_HyukJae à...

_Hửm?

_Yêu anh.

EunHyuk vừa nhẹ nhẹ xoa đầu cậu, vừa cười mãn nguyện.

_Bảo bối, yêu em, cảm ơn em.

.

.

.

Sáng hôm sau, khi DongHae thức dậy cũng đã hơn 9 giờ. Cậu nhìn sang bên cạnh không thấy anh, có lẽ đã đi làm rồi. Xoa đầu một cái, cậu chậm chạp đi làm vệ sinh cá nhân.

Vừa xuống đến dưới nhà, cậu đã ngửi được mùi canh hầm thơm lừng. Chân di chuyển nhanh hơn, thì ra EunHyuk không có đi làm, anh đang chuyên tâm ở trong bếp nấu canh đó nha.

DongHae nhón chân, nhẹ nhẹ đi đến phía sau lưng rồi bất ngờ ôm chặt lấy anh.

_Thơm quá, bạn trai của em giỏi quá đi.

EunHyuk hơi xoay người, hôn lên chóp mũi cậu:

_Đầu còn đau không? Sao không ngủ thêm một lúc nữa?

DongHae lắc đầu, siết tay ôm chặt lấy anh:

_Đêm qua được HyukJae xoa, đầu dĩ nhiên không còn đau nữa. Hôm nay anh không đi làm sao?

_Không. Hôm nay ở nhà chơi với em.

_Nhưng em vẫn phải đi làm đó chủ tịch Lee!

DongHae cười cười, cắn nhẹ lên vành tai của EunHyuk, thành công kích thích con sói đang ngủ yên.

Anh tắt bếp, hai tay nhanh chóng nâng cậu lên. Mà theo quán tính, cậu cũng vòng hai chân kẹp chặt lấy hông của anh. Dùng ánh mắt tinh ranh nhìn anh, không an phận, kéo môi anh chạm vào môi mình, cắn cắn một lúc, đến khi dừng lại đã có sợi chỉ bạc kéo dài.

EunHyuk nhếch môi, nụ cười mà có lẽ DongHae say mê nhất:

_Bảo bối, sofa ở phòng khách vừa hay mới được đổi sáng hôm qua. Chúng ta, cùng kiểm tra chất lượng của nó nào ~~~~

--------- TOÀN VĂN HOÀN --------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com