Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47


Chúc mọi người năm mới thiệt xinh đẹp, nhiều tiền, trẻ mãi.❤️
Mình cảm ơn tất cả mọi người vì đã bỏ thời gian đọc truyện mình viết.
Hãy luôn yêu thích và theo dõi truyện của mình nhé!!!
——

Bae Joo trở về nhà cô liền chạy ào lên phòng của ông ngoại mình. Sau khi đẩy cửa vào, thấy ông lúc này đã ở trên giường, nhàn nhã đọc sách.

-"Ông ngoại!!" Cô chạy đến thành giường quỳ xuống, ôm lấy chân ông ngoại mình, thống thiết kêu, trên mắt liền xuất hiện vài giọt nước không ngừng chảy xuống.

-"Là chuyện gì?" Ông thấy cô gào khóc dữ dội liền hoảng hốt bỏ cuốn sách sang một bên, tay phải vuốt đầu cháu gái.

-"Ông ngoại... hức hức...." Cô nức nở nói không thàng tiếng.

-"Ai đã chọc giận cháu của ông?"

-"Là anh Donghae...."

-"Donghae? Sao vậy, chẳng phải bọn con đến xem mắt nhau hay sao?"

-"Hức... phải.... bọn bọn.... hức con đã gặp nhau, nhưng anh ấy... anh ấy lại.... huhuhuhu...." Cô nức nỡ kể lại, nhưng đến mấu chốt lại không kiềm được nước mắt mà khóc tiếp.

-"Lại thế nào hả?" Ông thấy cô khóc lớn càng quýnh quáng. Ông rất thương đứa cháu nhỏ này, cho nên tuyệt đối nghi kỵ với nước mắt của cô.

Cô không trả lời, cứ vậy khóc thảm thiết suốt hơn ba mươi phút đồng hồ. Ông đau lòng nhìn cô, chẳng biết phải làm sao, cho nên chỉ đành ngồi đó, đợi BaeJoo khóc đủ mới lại hỏi tiếp.

-"Ông ngoại!" Khóc xong xuôi, tự thấy đã khiến ông ngoại mình động lòng trắc ẩn, cô mới ngừng lại, nhỏ giọng kêu.

-"Nói ta nghe, Lee Donghae đã làm gì con?"

-"Ông ngoại, ông phải làm chủ cho con. Con rất đau lòng, rất khổ sở, con yêu Donghae, muốn được ở bên cạnh anh ấy cả đời cho nên từ nhỏ đã một lòng hướng về anh ấy, ông ngoại biết mà"

-"Ông ngoại đương nhiên biết!"

-"Con thích đến nổi, lúc nào cũng chạy phía sau lưng anh ấy, còn không biết xấu hổ chạy đến năn nỉ ông cho thoả nguyện nỗi lòng, dày dạng đến thỉnh hôn với Ông ngoại Lee. Khó khăn lắm mới có thể có được ngày hôm nay, ngày con được chính thức ở trước mặt anh ấy nói rõ lòng mình." 

Bae Joo nghẹn ngào tâm sự, giọng điệu mềm mỏng yếu đuối, khiến cho người nghe không khỏi mủi lòng thương cảm.

-"Thiệt thòi cho cháu gái của ta rồi!"

-"Con mỗi ngày đều mong đợi có thể được gặp anh ấy, nhưng cho đến khi ước nguyện trở thành hiện thực, thì lại nhận về một kết quả đau đến cắt da cắt thịt. Ông ngoại!! Con phải làm sao bây giờ đây?" Ánh mắt đau thương ngước nhìn ông.

-"Nếu trong tình yêu này, con đau khổ đến thế, chi bằng từ bỏ đi." Bae lão gia xoa mái đầu nhỏ của cháu gái, buồn bã cho lời khuyên. Đứa cháu gái này sinh ra đã rất đáng thương rồi, cha thì không chịu nhận, mẹ lại suốt ngày ở ngoài lo kiếm tiền, để cô suốt hai mươi năm qua một mình cô quạnh, tình cảm của cha mẹ cũng không được nếm đủ hoàn toàn.

Mỗi ngày chỉ có hai ông cháu giáp mặt nhau, bất giác ông đã thương cô đến mức độ có thể dung thứ mọi điều mà cô làm ra.

Bae Joo ở phía dưới trợn ngược mắt, sự thương tâm lúc nảy vụt biến mất. Bởi vì cô đang cúi đầu, cho nên một loạt sắc thái trên mặt cô, ông dĩ nhiên không thể thấy.

Bae Joo nhíu mày, ông ngoại cô làm sao thế hả. Cô diễn nhập tâm như thế mà chỉ đổi lại lời khuyên từ bỏ của ông sao? Không, cô biến bản thân thành dạng tệ hại như thế này không phải vì muốn nhận lời khuyên ấy, cô chính là muốn dùng sự đáng thương của mình làm dấy lên tình yêu thương của ông ngoại. Sau đó làm mọi cách giúp cô có được Donghae, có thế kế hoạch mà cô ngày đêm gầy dựng sẽ thành công.

-"Không!! Ông ngoại, con không thể từ bỏ anh Donghae được. Con chết mất, thiếu anh ấy con không thể sống nổi." Bae Joo tiếp tục diễn trọn vai của mình. Cô phản ứng vô cùng mạnh mẽ, làm như mình gần phát điên lên, để có thể khích ông mình ra mặt chuyện này.

-"Chết cái gì? Chỉ vì một tên đàn ông, mà biến mình thành như thế con thấy đáng sao?" Ông thật sự rất đau lòng vì đứa cháu dại dột của mình, nhưng cũng rất giận cô.

-"Đáng! Ông ngoại, vì anh Donghae con làm gì cũng thấy đáng." Ánh mắt cô kiên quyết.

-"Con..." Ông câm nín nhìn cô, nhưng được một lúc lại thở dài bất lực. -"Thôi được rồi! Ông sẽ giúp con." Thật là ông chẳng thể nào kháng cự được đứa cháu này.

Cô mừng rỡ, ôm lấy ông ngoại mình.

-"Cám ơn ông ngoại! Con biết ông rất thương con mà."

-"Cảm ơn cái gì? Ông chỉ có đứa cháu này, nếu nó có mệnh hệ gì ông biết làm sao đây?" Ông bật cười vuốt đầu cháu gái.

-"Có được anh Donghae. Con nhất định sẽ sống thật tốt."

-"Ừ."

Ông Bae vẫn luôn cứ nghĩ cháu gái của mình trước nay đều là một cô gái tốt bụng hiền lành. Chỉ nghĩ cô thật ngốc, mãi chỉ biết chạy theo thứ không thuộc về mình. Thế nên chẳng thèm điều tra thêm, cứ thế nghe theo cháu gái mình, lần này chắc phải đến phiền Lee lão gia một chuyến.

Bởi vì Bae Joo đang ôm ông ngoại mình, thế cho nên lúc này cho dù trên mặt cô sớm đã nở một nụ cười đắc thắng ông cũng không thể nào biết được.

****

Về phần Donghae, vì nghĩ rằng chuyện của Bae Joo bản thân đã thu xếp ổn thoả, cho nên hắn sớm đã quẳng ra sau đầu không thèm nghĩ tới nữa. Suốt ngày chỉ biết chạy đến nhà Hyukjae chìm đắm trong tình yêu của cậu, mà không hề hay biết rằng sóng gió sắp sửa ập đến.

Hôm nay hắn nhờ dì Kim nấu giúp mình một nồi lẩu chua ngọt. Bởi vì mấy hôm trước có nghe Hyukjae bảo muốn ăn, nên hôm nay hắn đã chuẩn bị tất cả cho cậu.

Mọi thứ đã xong, hắn lên phòng nơi Hyukjae đang nằm trên giường lười biếng ôm DongEun. Hắn bước tới, đầu tiên là hôn lên môi cậu, sau đó đến lượt DongEun.

-"Cha.... đói..."

-"Biết rồi!" Hắn nói xong bế DongEun từ tay cậu, sau đó thúc giục.

-"Mau dậy, hôm nay tôi bảo dì Kim nấu món lẩu em thích đấy!"

-"Có lẩu sao?" Vừa nghe, hai mắt cậu đã mở to chờ mong. -"Là lẩu chua ngọt hả?"

-"Phải! Lẩu chua ngọt, đúng ý em rồi phải không?

Cậu mừng rỡ rồi nhanh chân đứng dậy, từ tốn bước xuống cầu thang. Dạo này bụng cậu đã to ra thấy rõ, mặt dù còn chưa qua tháng khác. Nhưng Hyukjae thoải mái hơn ở chỗ là Donghae đã biết việc cậu mang thai rồi, đỡ phải giấu diếm khiến tâm trạng cậu cũng tốt hơn nhiều.

-"Đi chậm thôi!" Hắn nhắc nhở.

-"Biết rồi!"

...

Hyukjae ngồi xuống bàn, còn chưa kịp động đũa thì điện thoại của Donghae chợt reo. Cậu tò mò nhìn hắn.

Donghae nhìn tên người gọi liền nhíu mày, là ba hắn. Thật mệt mỏi, giờ này gọi hắn làm gì thế không biết.

-"Alo! Ba!"

-"..."

-"Con đang bận!"

-"...."

-"Ngày mai con về!"

-"...."

Bên đầu dây đó chẳng biết nói thêm cái gì hắn đã cúp máy. Hyukjae khó hiểu nhìn hắn, muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì?

-"Ba tôi về nước, gọi tôi về nhà." Dĩ nhiên hắn sẽ không kể rõ tường tận những chuyện xảy ra mấy ngày nay rồi.

-"Thế anh phải đi rồi sao?" Cậu hỏi, môi hơi chu chu hờn dỗi.

-"Không! Tôi ở với em đêm nay, ngày mai mới về!"

-"Thế.... ba anh thì sao? Ông ấy muốn gặp anh mà!"

-"Không! Gặp nhau chỉ tổ có chuyện... mà thôi, em không cần lo, tôi tự biết làm gì."

Hyukjae nghe hắn nói thế, mặc dù vẫn còn lấn cấn trong lòng nhưng vẫn là không hỏi gì nữa. Cậu cuối đầu tiếp tục ăn lẩu.

"Hắn mắc cái gì phải giải thích nhiều với mày chứ. Hyukjae tuổi thân trong tim, nhưng không nói.

Thật ra món yêu thích của Hyukjae là lẩu cay, nhưng bởi vì trong nhà còn có DongEun và cậu cũng đang mang thai, cho nên chỉ có thể để cậu ăn lẩu chua ngọt. Hyukjae cảm thấy có hơi tiếc nuối nhưng bù lại được ăn lẩu thì cậu cũng vui lắm rồi.

DongEun ngồi ở bàn ăn riêng của mình không ngừng hì hụt xút mì trong tô lẩu của mình, ăn ngon đến nổi cha và ba của mình ngồi gần đấy cũng chẳng thèm nhìn tới nũng nịu như mọi hôm.

-"Xem con trai em kìa, mê ăn đến cha nó còn không thèm nhận." Hắn buồn cười nhìn thằng nhóc. Hắn đùa thế thôi, chứ thật ra khi con mình ăn khoẻ như thế, cha mẹ nào lại không hạnh phúc chứ.

Hyukjae nghe rõ hắn nói, chỉ là không biết trả lời làm sao. Làm như chỉ là con cậu, còn hắn thì là người dưng nước lả phải không.

Đến tối, gia đình nhỏ của Lee tổng đều đã no bụng, Hyukjae ru ngủ DongEun xong liền trở lại giường nằm cạnh Donghae. Cậu cứ suy tư mãi, còn Donghae sớm đã xoay lưng sang vách tường lim dim.

-"Lee tổng!" Cậu khẽ gọi, giọng nói tưởng chừng như cơn gió nhẹ thoáng qua, khàn khàn và thầm lặng.

-"Chuyện gì?" Trong cơn mê hắn hồi tỉnh, xoay người đối diện cậu.

-"Tôi......"

Hyukjae chỉ là mãi mê nhìn tấm lưng rộng lớn vững trải kia mà vô thức gọi tên hắn mà thôi. Cậu rất muốn hỏi hắn, tại sao lại chọn cậu, rốt cục hắn đang nghĩ gì và hắn sẽ ở bên cậu tố bao giờ.

Mặc dù Hyukjae đồng ý để hắn ở cạnh chăm sóc cho cậu và con, nhưng trong thâm tâm, cậu vẫn hưa thật sự thả lỏng và tin tưởng hắn hoàn toàn. Biết sao được, con người hắn trước nay chỉ thích làm theo ý mình, người đẹp bên hắn còn ít sao, chẳng mấy chốc đã thay người mới. Làm sao cậu có thể tin rằng hắn đối cậu là thật lòng thật dạ.

Thật ra cậu có tin chút đỉnh, dù sao cậu vẫn yêu hắn, có điều cho dù có tin đi chăng nữa thì cậu vẫn phải giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm. Để khi mà hắn hối hận rời đi, thì cậu vẫn có thể đứng vững không ngã.

-"Sao lại im lặng rồi?" Hắn biết cậu có điều muốn nói.

-"Tại sao lại là tôi?"

-"Hửm?" Hắn không hiểu lắm nhìn cậu. Hỏi kotoj câu không đầu không đuôi vậy thì ai trả lời được đây.

-"Sao lại thích tôi?" Anh mà cũng thể thích một người khác sao.

-"Chẳng biết!"

Donghae trả lời, còn Hyukjae vẫn cứ nhìn thẳng hắn như thế, như không hài lòng với lời của hắn vậy.

-"Tôi thật sự không biết, chỉ là không hiểu sao lúc ở đây trong lòng rất vui rất bình dị, nhưng kho rời đi rồi lại cảm thấy lòng dậy sóng, tim cứ mong ngóng nhớ nhung. Nhơ gương mặt lạnh nhạt của em, nhớ em hung dữ, nhớ em liếc tôi, nhớ cả những cái tát mà em trao cho tôi nữa."

Donghae không chút ngần ngại nói những lời đường mật, đô mắt hắn sáng trong và đầy sự chân thành.

-"Lúc ấy tôi thật sự không biết DongEun là con ruột mình, lần đầu gặp mặt rõ ràng chẳng ưa nổi, chỉ là luôn cảm thấy nó thật gần gũi thân quen, sau đó gặp nhau nhiều lần, dần dần tôi cũng thương nó như con của mình vậy, muốn nuôi nấng và bảo vệ nó lớn lên, giống như tôi từng làm cho Dongha vậy. Nhưng vậy mà không ngờ nó lại thật sự là con tôi, chả trách sao chúng tôi cứ quấn quýt gần gũi mãi mà chẳng thấy nhàm chán, chắc có lẽ đó là tình yêu huyết thống của tạo hoá này."

Hắn nói xong mỉm cười vô cùng dịu dàng, sau đó xít lại gần người cậu, kề mặt mình sát vào trong đem đôi môi hôn khắp khuôn mặt dài trắng nõn.

Bản thân Hyukjae khi nghe những lời đó, thực sự nếu nói không rung động là nói dối, cậu bị những câu nói ấy làm cho cả người như rơi vào biển tình, chẳng muốn vùng vẫy chỉ muốn nằm yên, để được cảm nhận hết thảy tình yêu của hắn.

Chỉ là...

Cậu cuối đầu, mắt nhắm nghiền. Nếu hắn cứ dịu dàng thế này mãi thì cậu phải làm sao bây giờ. Sợ là đến lúc hắn bỏ rơi cậu mà rời đi, Hyukjae đã sớm chết chìm trong sự yêu thương của hắn, không thể vùng vẫy, mà phải chết dần chết mòn. Thật sự rất đáng sợ.

-"Anh sẽ như thế này trong bao lâu?" Cậu khẽ hỏi.

-"Bao lâu?" Hắn hỏi lại. -"Em hỏi ngốc gì thế? Chúng ta đính hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp, mad đã là vợ chồng thì phải là răng long đầu bạc, làm sao lại có thời hạn?"

Cậu ngước nhìn hắn, chút phòng bị trong lòng lúc này đã lời nói của hắn khiến cho tan biến, một niềm tin len lỗi vào trong tim, chẳng còn nghi ngờ khúc mắt.

-"Anh là ông chủ lớn, lời nói ra phải chắc như đinh đóng cột. Không được thay lòng, không được bắt con tôi đi mất, càng không được lợi dụng chúng tôi."

Hắn bật cười khoái chí.

-"Em và bọn nhóc này có cái gì để tôi lợi dụng đây?"

-"Hừ." Cậu liếc hắn sắc lẻm, không có gì để hắn lợi dùng, vậy mà đã có hai nhóc tì rồi đây này.

-"Thôi thôi! Tôi hứa, tôi chỉ yêu em, một mình em, suốt đời suốt kiếp có được không?"

Hoàn chương 47

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com