6, tấm băng đội trưởng
Tối qua Lương Xuân Trường đi ngủ sớm, ngủ say đến mê man, không biết trái đất xoay chuyển ra làm sao. Theo đúng đồng hồ sinh học mà hơn năm giờ sáng mắt đã mở thao láo.
Tự nhiên thấy toàn thân nặng nặng nhức nhức, Xuân Trường nhỏm đầu dậy nhìn quanh thì không nhịn được mà thở dài một tiếng. Cái đám nhóc này có nhất thiết phải lôi nhau qua đây, chồng chéo lên nhau mà ngủ khổ sở như vậy không? Lại còn kê sát hai giường vào nhau, ôm chăn ôm gối sang hết bên này... Bình thường là phòng Toàn Phượng cơ mà sao nay lại chuyển qua phòng anh?
Cụ thể thì bên phải anh là khỉ con Hồng Duy đang quàng tay gác chân như thể sắp đu lên người anh đến nơi. Mặt nó tự nhiên lại đỏ lựng lên, rõ là giống khỉ mà.
Bên trái, Văn Toàn nép sát vào người Xuân Trường, điện thoại cắm tai nghe để đầu giường, mỗi bên tai nghe đã văng tứ tung vì thằng bé ngủ say quá, anh thậm chí còn nghe rõ cả chất giọng trầm khàn của T.O.P.
Gối đầu lên người Văn Toàn, Đông Triều ngủ ngoan như bọn nhóc bé bé ở học viện, thi thoảng còn dụi dụi mặt vài cái làm Văn Toàn cũng ngó ngoáy theo. Sống với nhau không dưới chục năm, Trường vẫn không hiểu vì sao Triều rất thích tựa đầu vào người khác mà ngủ ngon lành, ngủ mọi lúc mọi nơi, ngủ quên trời quên đất, với cái tướng nằm hết sực kì dị....
Vì cái dáng nằm tréo ngoe của Triều mà Phượng và Thanh cũng rúm ró chẳng ít. Thanh nằm phía sau Triều, ôm ngang hông nó, còn tựa mặt vào lưng nó. Phượng nằm phía trước, bị Toàn kéo hết chăn nên chui tụt vào lòng Triều, cũng ôm ngang ngực Triều, bàn tay còn vừa vặn đặt lên má Thanh.
À vẫn còn một nhóc con nữa, bé tí tẹo teo nằm sát thành giường phía cuối, Minh Vương. Quay lưng lại phía Trường, hay tay khoanh trước ngực, chân còn gác lên cẳng chân Trường.
Rồi rốt cuộc Lương Xuân Trường đây cũng không biết phải dậy làm sao. Rút chân ra thì đứa này tỉnh, nghiêng người dậy thì đứa kia tỉnh. Chật vật một lúc lâu, đặt được toàn thân xuống đất xong còn loay hoay kê kê xếp xếp lại chăn gối chỗ nằm cho bọn nhỏ.
Bước được đúng ba bước, Xuân Trường trân trối nhìn đống uno văng toé tung trên sàn, mấy cái vỏ coca vẫn lăn lóc, đệm ghế thì nửa trên ghế nửa dưới sàn...... Nghĩ tới cảnh tượng sau khi mình ngủ đêm qua, Trường lập tức rùng mình. vỗ trán mấy cái, tự hỏi có cần liên tưởng trân thực như vậy không, đến cả tiếng cười của thằng Phượng thằng Triều cũng y như thật....
Thôi thì đi làm vệ sinh cá nhân đã rồi tính. Lương Xuân Trường thật không thể ngờ, vừa mới đưa cái bàn chải vào miệng đã nghe một tiếng ầm từ phía ngoài. Đành vội vàng đẩy cửa đi ra, miệng vẫn ngậm cái bàn chải. Bước tới gần giường, Trường quả thực nản luôn với thằng cu Đông Triều, đã chỉnh cho nằm ngay ngắn lại rồi mà vẫn lăn xuống đất. Mà quái thật, tại sao va chạm mạnh thế mà nó vẫn ngủ ngon lành nhỉ? Lại vật vã vác nó nằm lên giường, tiện miệng chửi nó vài câu.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cũng tắm táp sơ qua, Xuân Trường lại lúi húi dọn dẹp đống lộn xộn trên sàn. Muốn nổi đoá lên mắng mỏ một trận cho xuôi lòng nhưng vẫn tự mình tiết chế. Hít sâu thở đều vài nhịp. Sau đó ra ban công đọc sách tới sáu giờ.
*
Gập sách, Trường quay trở lại phòng gọi mấy đứa kia dậy. Nếu chỉ dừng lại ở việc vỗ vỗ mấy cái kêu này dậy đi thì quả thật nhàn hạ lắm rồi... Lương Xuân Trường, còn phải đích thân hộ tống từng đứa về phòng, vả thêm vài cái cho tỉnh hẳn rồi nhắc nhở đôi điều.
Trong lúc đứa nào đứa nấy đánh răng rửa mặt, Xuân Trường lại chạy vội xuống bếp lấy cái phích nước nóng lên pha sữa, không quên chào hỏi các cô các bác vô cùng lễ phép.
Pha sữa ấy hả? Chính là phục vụ mấy cái miệng kia. Như mội thói quen, sáng nào cũng mỗi thằng một cốc sữa nóng rồi mới thay đồ xuống tập trung ăn sáng. Riết rồi chúng nó cũng quen, hôm nào không có sữa uống là gào ầm cái học viên tên cúng cơm của anh.
*
Tới bữa ăn thì Lương Xuân Trường quả thật muốn tét cho mấy thằng này vài cái vào mông. Các cụ đã dạy "ăn trông nồi ngồi trông hướng" rồi thế mà mấy đứa mặt giặc này có biết thức thời đâu. Cứ giành giật nhau qua lại từ cọng hành bé xíu. Bảo Trường ghiền tồm? Đúng thôi, nhưng Trường toàn phải dâng hiến cho mấy cải mỏ nào kia chứ được miếng nào vào miệng... Nhưng Trường vẫn rộng lượng bao dung biết bao....
Giành ăn thì không phải bàn nữa, đã vậy chúng nó còn vừa ăn vừa chửi nhau như ngồi ngoài chợ. Được cả cái thằng Duy suốt ngày pr dạo, pr bất chấp y như cái sự ngủ nghê của thằng Triều. Chúng mày có biết lịch sự là gì không? Chúng mày có biết mất vệ sinh là gì không?
Trong gần tháng nay, khi mà Tuấn Anh đã phải chữa trị bên Hàn Quốc thì bữa ăn của chúng còn xuất hiện cả tiết mục video call với Tuấn Anh. Ít nhất là đối với Tuấn Anh chúng nó phải dịu dàng đi một nửa, Xuân Trường cũng đỡ mệt đi vài phần.
*
Lúc tập luyện nghiêm túc thì thì không nói. Vì có ban huấn luyện kè kè dám sát, chúng nó cũng chẳng dám làm càn.
Tuy nhiên, kết thúc tập luyện chưa đầy 3,14 giây, mấy cái mồm đã hoạt động hết công suất.
Xuân Trường cũng kệ. Lên phòng thay đồ rồi nằm chơi.
Nhưng cái nằm chơi này có được lâu đâu, khi mà dăm ba phút cửa lại mở, lại một đứa vào bẩm báo. Kiểu như:
-đội trưởng, anh Triều ăn xoài cho hơi nhiều bột canh nên bị sặc. Nước mắt nước mũi tùm lum.
- đội trưởng, thằng Duy bảo em phải mua son cho nó nó mới trả em bóng!
-Thằng Thanh hôm nay bị cảm rồi... Dám cả gan chọc tức tao.
- ông Trường ơi, tóc tao có dính kẹo cao su không? Có đúng không? Ừ đấy tổ sư thằng oắt Minh Vương!!!!
Xuân Trường quả quyết khoá trái cửa, Văn Toàn lập tức lôi chìa khoá dự phòng (đã được nhân bản ra mỗi thằng giữ một cái đặc biệt thằng Phượng giữ cả túi bằng tiền đội trưởng anh đây), vặn cạch một cái lại giậm chân hậm hực đi vào kể tội.
*
Xuân Trường cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Chỉ vì tấm băng đội trưởng ấy thôi mà cuộc sống như đáp thẳng xuống địa ngục vậy. Có điều, những ngày phải xa tụi nó, giả như hai năm nơi sứ Hàn, Xuân Trường lại thấy nhớ vô cùng. Nhớ cái cảm giác mình như cái chân sai vặt, nhớ cái cảm giác ngày nào cũng đinh tai nhức óc, nhớ cả cái cảm giác cùng nhau tâm sự hàn huyên, cùng nhau ăn mừng, cùng nhau ôm ấp... Nghĩ tới đây, Lương Xuân Trường bất giác cười một cái.
Có tiếng bước chân đi vào kéo Trường trở về thực tại, Hồng Duy vừa thở vừa nói:
-thôi chết rồi anh Trường ơi
-cái gì nữa?
-chúng nó nghịch nhau như nào mà đống sịp đang phơi của anh với anh Triều rơi xuống sân bẩn hết rồi.
-chúng mày lên đầu tao mà ngồi luôn đi nàyyyy!
=========
Chào các cậu. Tớ định đăng cái này hôm sinh nhật đội trưởng cơ. Nhưng mà vì một lí do nào đó mà lần này cũng như lần sinh nhật Thanh hôm nọ, bias lại rep tin nhắn tớ làm tớ vui quá không viết lách được gì.... Tới nay cũng 3 ngày rồi nên những ý tưởng hôm đó cũng không được nguyên vẹn lắm. Nếu chap này có hơi nhảm nhí thì xin lượng thứ >\\<
Đố các cậu biết bias của tớ là ai đấy? :>
Chúc các cậu đọc vui ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com