Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: "Hồi Ức Máu Và Nước Mắt"

Ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng ngủ ấm áp. Lâm Khả Tinh khẽ mở mắt, vươn vai trong chiếc chăn mềm mại, nụ cười dịu dàng khẽ nở trên môi. Hôm nay là cuối tuần — cô quyết định sẽ tự tay đi mua bữa sáng, tạo bất ngờ cho người đàn ông đang say giấc bên cạnh.

Bạc Thần Dạ — người cô yêu sâu đậm, là bầu trời ấm áp sau những ngày bão giông. Anh nằm nghiêng về phía cô, gương mặt khi ngủ yên bình đến lạ, hàng mi dài khẽ động mỗi lần anh thở đều. Cô khẽ cúi xuống, đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ như gió thoảng, thì thầm bên tai:

“Ngủ ngon nhé, Dạ Dạ. Em đi mua bữa sáng đây.”

Lặng lẽ rời giường, Khả Tinh khoác vội chiếc áo mỏng rồi rảo bước ra khỏi căn hộ nhỏ.
Trời mùa xuân dịu dàng, gió sớm lướt qua gương mặt cô như ve vuốt, mơn man. Khả Tinh vừa đi vừa khe khẽ ngân nga một khúc hát yêu thích, nụ cười ngọt ngào nở rộ mỗi khi cô chào người quen trong khu chung cư.

Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu...

Chiếc xe máy từ phía đối diện phóng đến với tốc độ kinh hoàng, bánh xe rít lên trên mặt đường như một lưỡi dao lạnh lẽo. Một tiếng hét xé toạc bầu không khí trong lành.

Mọi thứ trước mắt Khả Tinh bỗng trở nên chậm lại. Cô bị hất văng ra xa, thân thể nhỏ bé đập mạnh xuống mặt đường cứng lạnh. Một dòng máu đỏ tươi trào ra từ thái dương, loang dần trên nền đường xám xịt.

...

Bên trong căn hộ, điện thoại của Bạc Thần Dạ chợt đổ chuông dồn dập. Anh cau mày mở mắt, uể oải với tay bắt máy. Nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt anh tái nhợt.

"Chuyện gì?! Tai nạn?... Địa chỉ ở đâu?!"

Điện thoại rơi khỏi tay, anh bật dậy, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đầu óc choáng váng, cơ thể cứng đờ trong khoảnh khắc, rồi như một cơn gió lốc, anh lao ra ngoài, không kịp khoác áo, cũng chẳng buồn khóa cửa.

Khi anh đến hiện trường, cô nằm đó, giữa vũng máu, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Xung quanh vây kín người, tiếng xì xào, tiếng khóc nghẹn vang lên nức nở.

“Khả Tinh!” – Anh hét lên, lao đến, quỳ sụp xuống ôm lấy thân thể mềm oặt của cô vào lòng.

"Không... không không... tỉnh lại đi! Em nghe anh nói không? Em hứa sẽ không bỏ anh mà… Em còn nói cuối tuần này sẽ nấu lẩu cho anh mà, sao em lại nằm đây hả?!"

Giọng anh vỡ ra, nghẹn lại nơi cổ họng. Nước mắt rơi lã chã xuống gương mặt bất tỉnh của cô. Anh ôm chặt cô, gào lên giữa phố đông như một kẻ mất trí.

Chiếc xe cứu thương hú còi vang lên, dừng lại bên lề. Nhân viên y tế vội vã chạy tới, cố kéo anh ra để đưa cô lên cáng.

"Không! Đừng chạm vào cô ấy! Để tôi đưa cô ấy đi!" – Anh gào lên, kháng cự trong vô thức.

Một bác sĩ trẻ đặt tay lên vai anh, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa cương quyết: “Chúng tôi cần sơ cứu ngay. Cậu hãy đi cùng.”

Bạc Thần Dạ run rẩy gật đầu, lao theo xe cấp cứu, ánh mắt hoảng loạn chưa từng thấy. Đôi tay anh vẫn nắm chặt tay cô — cơ thể cô lạnh ngắt đến đáng sợ.

...

Tại bệnh viện, chiếc cáng cấp cứu lướt nhanh qua hành lang dài. Anh như người mất hồn chạy sát bên, hơi thở dồn dập, tim như bị bóp nghẹt. Khi bác sĩ yêu cầu người nhà dừng lại bên ngoài phòng phẫu thuật, anh vẫn cố níu tay cô đến giây cuối cùng.

“Làm ơn... cứu lấy cô ấy... cô ấy là cả cuộc sống của tôi…”

Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại.

Anh đứng chết lặng. Mọi âm thanh dường như tan biến.
Trong hành lang trắng toát, chỉ còn lại bóng dáng người đàn ông quỳ sụp xuống nền gạch lạnh lẽo, đầu cúi gập, hai vai run lên từng hồi.

Mỗi giây trôi qua như một nhát dao cứa vào lòng anh.

Ánh đèn trắng lạnh lẽo rọi xuống khiến dáng hình anh càng thêm nhỏ bé, cô độc.
Giữa khoảng không im ắng đáng sợ ấy, Bạc Thần Dạ ngồi bệt xuống, hai tay siết chặt mái tóc, toàn thân run rẩy trong tuyệt vọng. Trong đầu anh, những ký ức về Khả Tinh đột ngột ùa về như thước phim quay chậm.

Hình ảnh cô gái nhỏ với nụ cười rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn, tay trong tay cùng anh dạo bước trên con đường mòn. Giọng cô trong trẻo vang vọng:

"Em sẽ mãi mãi ở bên anh, Dạ Dạ, không bao giờ rời xa."
"Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến tận chân trời góc bể, dù có thế nào cũng không buông tay."
"Em muốn cùng anh, đầu bạc răng long… sống đến trọn đời."

Khuôn mặt cô, nụ cười của cô, cái ôm ấm áp của cô… Tất cả ùa về, vỡ nát như những mảnh gương rơi xuống đất.

Rồi anh bừng tỉnh, ngẩng đầu lên. Hiện thực tàn nhẫn trước mắt — người con gái từng hứa sẽ đi cùng anh đến tận cùng thế giới — giờ đây đang giành giật sự sống mong manh với tử thần.

Nỗi đau, nỗi sợ hãi, sự bất lực cùng lúc siết chặt trái tim anh.

Bạc Thần Dạ gào lên, tiếng gào như xé toạc cả không gian lạnh giá.

"Chỉ cần em tỉnh lại... dù là 5 năm, 10 năm... anh cũng sẽ chờ..."

Anh thì thào trong vô thức, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu đã đóng kín.
Mọi âm thanh xung quanh — tiếng y tá chạy vội, tiếng bác sĩ gọi nhau, tiếng người nhà bệnh nhân khóc nấc — tất cả như bị hút ra khỏi thế giới của anh.

Chỉ còn lại một khoảng không chết lặng, chỉ còn anh... và nỗi đau cuộn trào như sóng dữ, xé nát cả linh hồn.

Đôi mắt Bạc Thần Dạ trống rỗng, không còn tiêu cự, như thể linh hồn anh đã bị rút cạn.

Từng câu, từng chữ lạc giọng rơi khỏi môi anh, không còn ý thức, như một kẻ đã mất hết lý trí:

"Anh sẽ chờ... sẽ mãi chờ... Khả Tinh... chỉ cần em tỉnh lại..."

Cơ thể anh cứng đờ, gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, đôi tay buông thõng, đầu ngả ra tường lạnh ngắt.

Một mình anh ngồi đó, hóa đá trước cánh cửa kia — nơi sinh tử mong manh đang giành giật lấy người con gái anh yêu.

Thời gian như ngưng đọng.

Cả thế giới vẫn xoay vần, hỗn loạn — nhưng với anh, tất cả đã sụp đổ, chỉ còn mình anh…
Chờ đợi trong tuyệt vọng.

Một buổi sáng yên bình bỗng hóa thành ác mộng…
Chỉ vì một người — Lâm Khả Tinh.

---

Hết chương 1.

---

Trong buổi sáng tĩnh lặng, một lời hứa vụn vỡ vang vọng giữa khoảng không, ôm lấy nỗi tuyệt vọng nghẹn ngào.

"Nhưng liệu lời hứa 'chỉ cần em tỉnh lại'... có đủ để giữ lấy một Khả Tinh đang dần trôi xa khỏi vòng tay anh?"

[Đón xem chương 2 để biết điều gì đang chờ đợi họ trong cơn giông tố...]

------

Chapter 1: "Memories of Blood and Tears"

The soft morning sunlight gently filtered through the window, shining into the warm bedroom. Lâm Khả Tinh slowly opened her eyes, stretched under the soft blanket, and a gentle smile blossomed on her lips. Today was the weekend — she decided to go buy breakfast herself and surprise the man who was sleeping soundly beside her.

Bạc Thần Dạ — the one she loved deeply, was the warm sky after days of storms. He lay on his side facing her, his face so peaceful in sleep, with long eyelashes fluttering slightly with each steady breath. She gently bent down, placing a light kiss on his forehead, whispering softly in his ear:

"Good night, Dạ Dạ. I’m going to buy breakfast now."

Quietly leaving the bed, Khả Tinh quickly put on a thin jacket and stepped out of the small apartment. The spring air was soft, the early morning breeze brushed across her face like a caress. Khả Tinh hummed a favorite tune as she walked, her sweet smile blooming each time she greeted someone in the apartment complex.

But that happiness didn't last long...

A motorcycle zoomed toward her from the opposite side with terrifying speed, the wheels screeching on the pavement like a cold blade. A scream tore through the fresh air.

Everything in front of Khả Tinh suddenly slowed down. She was thrown violently aside, her small body crashing hard onto the cold, hard pavement. A stream of bright red blood gushed from her temple, spreading across the gray road.

...

Inside the apartment, Bạc Thần Dạ's phone suddenly rang urgently. He furrowed his brow, opened his eyes, and lazily reached for the phone. But just seconds later, his face turned pale.

"What happened?! Accident?… Where’s the address?!"

The phone fell from his hand as he jumped up, his heart racing as if it might leap out of his chest. His mind was dizzy, his body frozen for a moment, then like a whirlwind, he rushed outside, not bothering to put on a coat or lock the door.

When he arrived at the scene, she was lying there, in a pool of blood, her eyes closed, her face as pale as paper. People crowded around, whispers, sobs, and cries filled the air.

"Khả Tinh!" — He shouted, rushing over and kneeling to hold her limp body in his arms.

"No... no, no... wake up! Can you hear me? You promised you wouldn’t leave me… You said you’d make hotpot for me this weekend, why are you lying here?!"

His voice broke, choked with emotion. Tears streamed down his face as he held her tightly, screaming in the crowded street like a madman.

The ambulance siren wailed, pulling up to the curb. Medical staff rushed over, trying to pull him away to place her on a stretcher.

"No! Don’t touch her! Let me take her!" — He yelled, instinctively resisting.

A young doctor placed a hand on his shoulder, speaking softly yet firmly: "We need to administer first aid right away. Please come with us."

Bạc Thần Dạ trembled as he nodded, running alongside the ambulance, his eyes wide with panic. His hands still tightly holding hers — her body was terrifyingly cold.

...

At the hospital, the stretcher sped through the long hallway. He, like a soulless person, ran right beside, his breath ragged, his heart feeling as though it was being squeezed. When the doctor asked the family to wait outside the operating room, he still tried to hold onto her hand until the very last moment.

"Please... save her... she is my entire life..."

The operating room door closed.

He stood frozen. All sound seemed to fade away. In the stark white corridor, only the figure of the man, kneeling on the cold tile floor, head bowed, his shoulders trembling.

Every passing second felt like a knife cutting into his heart.

The cold white lights above only made him feel smaller, lonelier.

In the eerie silence, Bạc Thần Dạ sat down, his hands gripping his hair, his whole body trembling in despair. In his mind, memories of Khả Tinh suddenly rushed back like slow-motion film.

The image of the little girl with the radiant smile under the sunset, walking hand-in-hand with him down a path. Her clear voice echoed:

"I will always be with you, Dạ Dạ, never leaving." "We’ll go together to the ends of the earth, no matter what, we won’t let go." "I want to be with you, until our hair turns gray... to live our whole lives."

Her face, her smile, her warm embrace… All of it flooded back, shattered like pieces of glass falling to the ground.

Then he snapped awake, raising his head. The cruel reality before him — the girl who once promised to walk with him to the end of the world — was now fighting for her fragile life against death.

The pain, fear, and helplessness tightened around his heart.

Bạc Thần Dạ screamed, his voice ripping through the cold space.

"As long as you wake up… whether it’s 5 years, 10 years… I’ll wait..."

He whispered unconsciously, his hollow eyes staring at the closed operating room door.

All sounds around him — the nurses rushing, the doctors calling to each other, the cries of the patient's family — seemed to be sucked out of his world.

Only silence remained, just him… and the swirling pain that tore at his soul.

Bạc Thần Dạ's eyes were vacant, without focus, as if his soul had been drained.

Every word that escaped his lips was lost, without meaning, as though he had lost all reason:

"I’ll wait… I’ll wait forever… Khả Tinh… as long as you wake up…"

His body stiffened, his face as pale as death, his hands hanging limp, his head leaning against the cold wall.

Alone, he sat there, frozen in front of the door — where life and death fought for the girl he loved.

Time seemed to stop.

The world still spun in chaos — but for him, everything had collapsed. There was only him…

Waiting in despair.

A peaceful morning turned into a nightmare...

Just because of one person — Lâm Khả Tinh.

---

End of Chapter 1.

---

In the quiet morning, a broken promise echoed through the void, holding onto the suffocating despair.

"But will the promise 'as long as you wake up'... be enough to hold on to a Khả Tinh who is slowly drifting away from his arms?"

[Stay tuned for Chapter 2 to see what awaits them in the storm...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com