Chương 151 152 153
151 tiến vào (H)
Kim Mingyu đưa tay nắm lấy cánh mông Jeon Wonwoo nhẹ nhàng bài khai, huyệt khẩu vì thế cũng bị kéo căng, đầu lưỡi liền có thể tiến nhập càng sâu hơn một chút. Y cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm lộng vách tường khô khốc bên trong, tận lực dùng nước miếng làm ướt mỗi một chỗ trong hậu huyệt.
"Kim Mingyu... Aha..." Đầu lưỡi nóng hầm hập không ngừng ở trong hậu huyệt trở mình giảo trứ, lổ nhỏ bên trong bị Kim Mingyu liếm đến vừa thấp vừa nhuyễn, Jeon Wonwoo há to miệng suyễn khí, tiếng rên rỉ đứt quãng vang lên.
Liếm một hồi lâu, đầu lưỡi ra vào hậu huyệt ngày càng trơn tuột thông thuận, thậm chí còn dần dần vang lên tiếng nước lép nhép. Kim Mingyu cảm giác không sai biệt lắm, liền rút ra đầu lưỡi, đưa ngón tay lên miệng liếm duyệt, rồi mới thật cẩn thận đỉnh tiến vào hậu huyệt, tiến hành khuếch trương sâu hơn.
Chỉ phúc thong thả cọ xát nội vách tường, hướng chỗ sâu bên trong đỉnh tiến, vách tường bên trong đã được đầu lưỡi liếm đến vừa mềm vừa dính, ngón tay đâm vào cảm xúc thật thoải mái, Kim Mingyu nhịn không được lại cọ thêm vài lần.
"A a..." Ngón tay Kim Mingyu mặc dù có chút thô ráp, nhưng bên trong hậu huyệt vẫn chưa cảm giác được nửa điểm đau đớn, ngược lại ngón tay mỗi một lần cọ xát, một trận tê dại tựa như điện lưu lan ra toàn thân, Jeon Wonwoo run rẩy thân mình, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn .
"Wonwoo..." Bộ dáng Jeon Wonwoo động tình dụ dỗ Kim Mingyu cúi đầu đem dương vật cứng rắn ngay trước mặt lần nữa hàm nhập vào trong miệng, một bên giúp Jeon Wonwoo khẩu giao, một bên dùng ngón tay trừu sáp đùa bỡn hậu huyệt.
"Kim Mingyu... không muốn không muốn... mau vào... em... em muốn anh..." Jeon Wonwoo bị khoái cảm trước sau đồng thời giáp công gây sức ép đến nói năng lộn xộn, dương vật trướng đến phát đau, hậu huyệt ngứa ngáy khó chịu, tiếng rên rỉ đã hòa trộn thanh âm nức nở, cầu xin Kim Mingyu mau chút tiến vào. Hắn sợ nếu còn tiếp tục như vậy, Kim Mingyu còn chưa có vào thì chính mình đã nhịn không được lại bắn thêm một lần.
"Wonwoo, anh vào đây." Kim Mingyu kỳ thật đã sớm nhịn không được, nhưng luyến tiếc làm đau Jeon Wonwoo, dù bản thân có vất vả nhịn lại cũng phải đem tiền diễn làm đầy đủ. Nhưng hiện tại Jeon Wonwoo đã chủ động mở miệng, Kim Mingyu sao còn có thể chống lại loại hấp dẫn này, hơn nữa hậu huyệt cũng đã đủ thấp đủ mềm. Kim Mingyu liền nâng người dậy, nửa quỳ đem quy đầu đặt ngay tại huyệt khẩu.
"Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo mềm mại hừ một tiếng, ánh mắt chứa hơi nước chăm chú nhìn Kim Mingyu. Hậu huyệt bị dương vật thô lớn từng chút từng chút nông ra, bởi vì tiền diễn làm rất đầy đủ mà không cảm nhận chút đau đớn nào, ngược lại khi trụ thịt cứng rắn đem hậu huyệt khuếch trương, lại làm trong lòng Jeon Wonwoo có một loại thỏa mãn khó có thể nói thành lời.
"Ngô... Wonwoo..." Một đoạn thời gian khi Jeon Wonwoo rời đi, Kim Mingyu điên cuồng tưởng niệm cảm giác tiêu hồn khi được tiến vào thân thể của hắn, sau đó sẽ nhịn không được mà tự mình thẩm du, nhưng chính mình một người lấy tay giải quyết sao có thể so bằng hai người lửa nóng dây dưa. Kim Mingyu càng thẩm du thì càng tưởng niệm, cho dù bắn tinh xong cũng sẽ không có cảm giác mỹ mãn. Hiện tại cuối cùng lại một lần nữa được chân thật tiến vào, bên trong hậu huyệt chặt chẽ mà ấm áp, thịt huyệt mềm mại gắt gao bao trụ dây dưa cùng dương vật, dương vật xâm nhập hậu huyệt, tâm Kim Mingyu liền theo đó rơi vào tay giặc, cho đến khi hoàn toàn hãm sâu trầm luân.
"Kim Mingyu..." Dương vật cứng rắn nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể, Jeon Wonwoo nhắm mắt lại, dùng toàn bộ thể xác và tinh thần cảm thụ Kim Mingyu.
"Wonwoo... Wonwoo..." Kim Mingyu cúi đầu ở hai má Jeon Wonwoo nhẹ nhàng hôn xuống. Giờ này khắc này không chỉ có dục vọng chiếm được thỏa mãn, mà là thể xác và tinh thần đã đạt tới chân chính hợp nhất.
Kim Mingyu bắt đầu chậm rãi trừu cắm ra vào. Dù sao hai người cũng đã có một đoạn thời gian không có làm tình. Kim Mingyu sợ Jeon Wonwoo sẽ không thoải mái, cho nên mỗi một động tác đều thật cẩn thận, dương vật chậm rãi đỉnh tiến, rồi tái rút ra một chút, nhưng như vậy chính y lại bị dục vọng tra tấn khó chịu đến đầu đầy mồ hôi.
"Em không sao đâu, Kim Mingyu... nhanh một chút..." Kim Mingyu đau lòng Jeon Wonwoo, Jeon Wonwoo càng không nỡ để y khó chịu. Đồng dạng là đàn ông, hắn biết Kim Mingyu vì mình nhẫn đến có bao nhiêu vất vả, hai chân thon dài liền chủ động bò lên thắt lưng y, nâng lên mông nghênh hợp sự trừu sáp của dương vật.
Jeon Wonwoo chủ động làm Kim Mingyu rốt cuộc khống chế không được, đột nhiên tăng nhanh tốc độ trừu sáp. Xương hông của y va chạm vào hai cánh mông Jeon Wonwoo phát ra thanh âm ba ba liên tục, dương vật thô lớn mỗi một lần đều muốn đâm càng sâu vào bên trong Jeon Wonwoo, quy đầu đỉnh tiến chỗ sâu nhất bên trong hậu huyệt, thẳng đến chỗ dũng đạo chặt khít có muốn xâm nhập thêm nửa phần cũng vô pháp.
152 cùng giường (H)
"Kim Mingyu... Kim Mingyu..." Hậu huyệt bị dương vật ma xát nóng bỏng, khoái cảm mãnh liệt lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể. Jeon Wonwoo cảm thấy cả người mình giống như cũng đã bị Kim Mingyu xỏ xuyên qua, nước mắt vui thích tràn ra hốc mắt, hô hấp dồn dập há to miệng suyễn khí, cổ họng khàn khàn không ngừng gọi lên tên Kim Mingyu.
Kim Mingyu trong lòng nghĩ muốn ôn nhu với Jeon Wonwoo, nhưng hành động lại hoàn toàn không thể dịu dàng được, trong não chỉ nghĩ làm sao có thể hung hăng đâm càng sâu thêm, rồi lại cảm thấy như thế nào cũng không đủ xâm nhập, y muốn hai người có thể hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ.
"Wonwoo Wonwoo... làm sao đây... anh dừng không được rồi..." Trên trán Kim Mingyu che kín mồ hôi tinh mịn, khóe mắt phiếm hồng, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú Jeon Wonwoo, tựa hồ là muốn đem hắn nuốt ăn vào bụng.
"Đừng... đừng có ngừng..." Jeon Wonwoo cũng sớm đã toàn thân thoát lực, hai chân thon dài vốn dĩ câu lấy thắt lưng Kim Mingyu vô lực rơi xuống, thân thể tạo thành hình chữ đại, hai tay hai chân xụi lơ thừa nhận Kim Mingyu một lần rồi lại một lần mạnh mẽ sáp nhập thao lộng.
Trong phòng ngủ quanh quẩn tiếng thở dốc cùng thanh âm giao hợp, trên giường lớn thân thể hai người trần truồng liều mạng dây dưa. Cuối cùng Jeon Wonwoo thật sự chịu không nổi vui thích, nhịn không được bắn ra trước. Thời điểm hắn bắn tinh huyệt khẩu phía sau liền co rút hút chặt dương vật Kim Mingyu, khoái cảm điên cuồng bức Kim Mingyu dùng hết khí lực động thân một cái đem dương vật đỉnh tới chỗ sâu nhất, tinh dịch nóng bỏng đều phun vào hậu huyệt. Jeon Wonwoo bị kích thích một bên bắn tinh, một bên toàn thân không ngừng run rẩy.
"Wonwoo..." Qua một hồi lâu sau Kim Mingyu mới thanh tỉnh lại, cúi xuống nhẹ nhàng ghé vào người Jeon Wonwoo, trên gương mặt đổ đầy mồ hôi của hắn không ngừng hôn khẽ.
"Kim Mingyu Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo chưa từng tình cảm mãnh liệt phục hồi, trong thanh âm còn hỗn loạn chút nghẹn ngào, song chưởng hoàn trụ cổ Kim Mingyu thì thào gọi nhỏ.
Kim Mingyu hôn lên khóe mắt ướt sủng của Jeon Wonwoo, cúi xuống vùi đầu vào cảnh oa của hắn, duỗi ra hai tay đem Jeon Wonwoo vòng nhập trong lòng ngực.
Hai người lẳng lặng nằm cùng một chỗ, hưởng thụ ấm áp sau khi tình cảm mãnh liệt quá đi.
"Tinh... tinh dịch đều dính hết lên người anh rồi ..." Jeon Wonwoo phục hồi lại tinh thần mới nhớ tới lúc mình vừa mới bắn tinh, nửa người trên đều bị tinh dịch vấy bẩn, hiện tại Kim Mingyu ghé vào trên người mình, tất cả tinh dịch đều cọ lên người y. Jeon Wonwoo đỏ mặt ngượng ngùng nhắc nhở.
"Hương vị của Wonwoo đều rất hảo, dính trên người rất đáng tiếc, anh chỉ muốn đem tinh dịch Wonwoo bắn ra tất cả đều liếm khô." Giữa cổ Jeon Wonwoo truyền ra tiếng cười không có ý tốt của Kim Mingyu.
"Anh..." Mặt Jeon Wonwoo lại càng đỏ hơn, xoay xoay thân thể muốn tránh khỏi ôm ấp của y.
"Ngô... Wonwoo... đừng nhúc nhích..." Kim Mingyu rên lên một tiếng, đột nhiên đè lại thân thể không yên củaJeon Wonwoo.
"Anh sao vậy..." Jeon Wonwoo cảm giác được dương vật còn chưa rời khỏi hậu huyệt của mình lần thứ hai cứng rắn lên.
"Wonwoo, có mệt hay không! ?" Kim Mingyu từ cổ Jeon Wonwoo ngẩng đầu lên, cợt nhả hỏi một câu.
Jeon Wonwoo bất đắc dĩ nhìn ánh mắt lóe sáng ngập tràn chờ mong của Kim Mingyu, đây rõ ràng là đã biết mà vẫn hỏi, đều đã bị gây sức ép đến bắn hai lần sao có thể không mệt mỏi. Nhưng hắn làm sao có thể để y thất vọng, hơn nữa hai người hiện tại cả thể xác và tinh thần đều đã hợp nhất, cho dù là cảm thấy mệt cũng muốn cùng với đối phương lại một lần nữa rơi vào bên trong dục vọng vô tận.
Jeon Wonwoo kéo Kim Mingyu xuống, hôn lên môi y...
Lần này Kim Mingyu so với lần đầu còn kéo dài hơn, hai người gây sức ép đến sau nửa đêm y mới lại lần thứ hai bắn ra, bất quá vẫn có chút chưa thỏa mãn hoàn toàn. Nhưng Jeon Wonwoo cả đêm bắn ba lược, bây giờ ngay cả khí lực giơ cánh tay lên đều không có, Kim Mingyu cũng không nỡ tiếp tục quần hắn, ôm thân thể đã nhuyễn thành một đống của Jeon Wonwoo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Jeon Wonwoo mệt mỏi khốn đốn, mơ mơ màng màng ở trong phòng tắm đứng cũng không vững. Kim Mingyu đành phải bán ôm, giúp hắn rửa sạch tinh dịch còn sót lại bên trong hậu huyệt, Jeon Wonwoo bởi vì không có khí lực, thân mình mềm nhũn dính ở trên người Kim Mingyu, tâm y liền bắt đầu rục rịch, nhưng lại đau lòng Jeon Wonwoo nên không dám có thêm nửa động tác nào khác, chỉ có thể tự an ủi mình rằng hai người còn có thời gian cả đời, sau này mỗi ngày đều có thể ôm Wonwoo làm đủ...
Nhưng hiện tại chỉ có mỗi Kim Mingyu trong lòng vui vẻ, Jeon Wonwoo thì đã mắt mở không ra. Kim Mingyu nhanh chóng lau khô thân thể hai người, ôm Jeon Wonwoo trở về phòng ngủ, lại lấy máy sấy giúp hắn thổi khô tóc, sau đó y trải ra chăn đệm, tiến vào ổ chăn, đem Jeon Wonwoo ôm vào trong ngực ngủ.
153 bữa sáng
Trước kia khi hai người sinh hoạt cùng nhau, bởi vì Jeon Wonwoo mỗi ngày đều làm bữa sáng cho Kim Mingyu, thân thể hình thành đồng hồ sinh học, cho nên lúc nào cùng tỉnh ngủ trước y. Nhưng tối hôm qua hai người gây sức ép đến sau nửa đêm mới ngủ, Jeon Wonwoo lại bắn đến ba lược, thân thể thật sự là cực kỳ mỏi mệt, cho nên sáng nay ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, hắn cũng chưa có nửa điểm dấu hiệu muốn tỉnh.
Ngược lại Kim Mingyu đã sớm tỉnh ngủ, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc tập trung nhìn chăm chú gương mặt đang ngủ say của Jeon Wonwoo, nghĩ muốn chồm qua hôn vài cái lên gương mặt non mịn bóng loáng kia, nhưng lại sợ đánh thức Jeon Wonwoo.
Kim Mingyu lăng lăng nhìn chăm chú Jeon Wonwoo một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua đã "Kịch liệt vận động", Jeon Wonwoo một lát sau khi tỉnh ngủ khẳng định sẽ thấy đói. Bởi vì y nhìn hắn đến vô cùng thỏa mãn, cho nên vẫn luôn không nhớ ra chuyện bữa sáng. Kim Mingyu nghĩ thầm hôm nay coi như là một cơ hội, bình thường đều là Wonwoo chiếu cố chính mình, nấu cơm cho mình, hôm nay chính mình cũng nên vì hắn nấu một bữa sáng, tuy rằng khẳng định không bằng Wonwoo, nhưng có phần tâm ý này hắn nhất định sẽ cao hứng.
Kim Mingyu liền lập tức bắt đầu hành động, đứng dậy khỏi giường chuẩn bị đi nấu bữa sáng.
Mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, buổi tối Kim Mingyu đều sẽ đem Jeon Wonwoo ôm vào trong ngực mà ngủ. Bất quá trước kia mỗi khi Jeon Wonwoo rời giường, đều chân tay nhẹ nhàng nên Kim Mingyu căn bản là không có phát hiện. Nhưng hiện tại Kim Mingyu tâm tình kích động, đem việc mình đang ôm Jeon Wonwoo xem nhẹ, đột nhiên khởi động thân thể liền đem Jeon Wonwoo đang nằm trong lòng đánh thức .
"Kim Mingyu..." Do mệt mỏi cực kỳ nên Jeon Wonwoo cũng không có chân chính tỉnh lại, lẩm bẩm một tiếng, theo bản năng lại hướng vào trong ngực Kim Mingyu.
"Ngoan, anh không đi, tiếp tục ngủ đi." Hành động ỷ lại của Jeon Wonwoo quả thực làm trong lòng Kim Mingyu nhạc khai liễu hoa, lại nhanh chui vào ổ chăn đưa hắn ôm vào trong ngực, dán tại bên tai ôn nhu nhẹ hống một câu, lại nhẹ nhàng hôn xuống cái trán. Kim Mingyu ôm Jeon Wonwoo cho đến khi hắn ngủ say, mới đặc biệt thật cẩn thận rời khỏi giường, phóng nhẹ cước bộ ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng bếp.
Hai người sau khi hợp hảo, Jeon Wonwoo vừa về lại nhà này, tủ lạnh lập tức liền tràn đầy. Bất quá Kim Mingyu cũng rõ ràng trình độ nấu nướng của mình, làm mấy món phức tạp cũng chỉ tổ hoan phí nguyên liệu nấu ăn, vẫn là đơn giản làm theo sở trường của mình, liền nấu cháo gạo nếp là được.
Kim Mingyu vo gạo, bắt lên bếp. Đứng ở bếp im lặng chờ cho cháo nhừ. Chỉ cần nghĩ đến Jeon Wonwoo một khi tỉnh lại sẽ ăn cháo do chính tay mình nấu, Kim Mingyu liền cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc.
"Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo mơ mơ màng màng mở to mắt, bên người trống rỗng, đã sớm không có vòng tay ấm áp của y.
"Ôi!" Jeon Wonwoo không tìm được Kim Mingyu, lập tức vội vàng từ trên giường ngồi dậy. Làm động đến hậu huyệt đêm qua bị Kim Mingyu thao lộng quá độ, một trận đau đớn khó nhịn làm hắn phải hô lên một tiếng.
Nhưng Jeon Wonwoo cũng cố nhịn đau, lung tung mặc quần áo, xuống giường mang dép lê, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ. Jeon Wonwoo ngửi được mùi hương cháo gạo nếp từ phòng bếp truyền đến, lại lập tức hướng phòng bếp chạy tới.
"Đối... thực xin lỗi, em dậy trễ." Jeon Wonwoo chạy vào phòng bếp nhìn thấy Kim Mingyu đang nấu cháo, lập tức liền mở miệng nói xin lỗi, nhưng bởi vì chạy quá vội vàng, đến nói chuyện cũng có chút suyễn.
"Chạy nhanh như vậy để làm chi, tại sao không ngủ thêm chút nữa..." Kim Mingyu xoay người đi đến bên cạnh Jeon Wonwoo, một tay đưa đến phía sau khẽ vuốt lưng hắn, giúp hắn chậm rãi thuận khí.
Jeon Wonwoo ngơ ngác nhìn Kim Mingyu, vốn là bởi vì dậy trễ không kịp làm điểm tâm mà trong lòng đĩnh băn khoăn, nhưng ôn nhu cùng che chở của y làm cho lòng hắn vừa ấm áp lại cảm động.
"Wonwoo tỉnh lại." Kim Mingyu cười giơ tay lên lay lay vào gương mặt ngốc lăng của Jeon Wonwoo.
"Em..." Jeon Wonwoo bị y đùa liền đỏ mặt, nhưng lại không biết nên phản bác làm sao.
"Cháo nấu sắp nhừ rồi, rửa mặt xong là có thể ăn." Jeon Wonwoo thẹn thùng lo lắng làm Kim Mingyu không nỡ đùa hắn nữa, vỗ vỗ hai má ý bảo Jeon Wonwoo đi rửa mặt.
"Ân." Jeon Wonwoo nghe lời ứng thanh, đi trở về phòng ngủ rửa mặt.
Lúc Jeon Wonwoo rửa mặt xong đi ra phòng ngủ, Kim Mingyu đã đem nồi cháo nóng hổi đặt lên bàn ăn. Jeon Wonwoo nhìn bóng dáng bận rộn của y đột nhiên sóng mũi lại cảm thấy cay cay, thật là nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày mình có thể hạnh phúc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com