Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hai đời làm "Hoa" - 16

Lúc mới vào học viện Khổng thị là mùa xuân, khi ấy Lâm Anh thu xếp để cả ba anh em ở ba gian phòng ngay sát vách lẫn nhau. Đương nhiên không thể rộng rãi như hồi ở Lâm phủ, thậm chí còn không lớn bằng phòng trà nước ở nhà, và mỗi học sinh chỉ được mang theo một đứa sai vặt phục vụ mình.

Đấy cũng là lý do vì sao vô vàn đám công tử ăn chơi trác táng nghe nói ở học viện phải học nội trú sẽ tái mặt lắc đầu quầy quậy, vì trong mắt họ như thế chả khác nào địa ngục.

Lâm Hoa lại cảm thấy thoải mái hơn hẳn, ban đầu cậu còn cảm thấy phòng mình ở nhà rộng quá cỡ, phí than phí lửa để giữ ấm. Giờ có căn phòng nho nhỏ này, thoạt nhìn cũng phải hai chục mét vuông còn không mất diện tích phòng tắm... Nhà tắm của học viện là nhà tắm chung, rất giống phong cách Nhật Bản, khá là lạ mắt.

Đồ dùng trong nhà đơn giản nhưng đầy đủ, cái gì cần đều có, nên cậu thật sự không thấy bất tiện chút nào.

Thế nhưng kẻ khó quen thuộc sinh hoạt mới này lại là Lâm Mậu. Ngay cả Lâm Anh cũng đã sớm làm quen rèn luyện bản thân tự lo liệu sinh hoạt, Lâm Hoa cũng không cần đến đứa ở là đã tự mình thu xếp phòng ở gọn gàng sạch sẽ, còn Lâm Mậu, loay hoay như gà mắc tóc mãi nhưng cuối cùng cái phòng y vẫn không khác gì ổ gà.

Cuối cùng vẫn phải chờ Lâm Hoa và Lâm Anh chạy sang giúp một tay quét dọn sửa sang phòng ốc, rồi thì mang chăn ra ngoài phơi nắng cho hết mùi ẩm mốc này kia...

Còn may là học viện có thuê mấy bà già chuyên giặt ủi quần áo cho học sinh, nếu không e là Lâm Mậu ngày nào cũng sẽ vác bộ dạng lôi thôi lếch thếch đi học.

Lâm Mậu rất rầu lòng. Thật ra thì cái tính "thảo hiền" của Lâm Hoa, y cũng được chứng kiến từ lâu, cũng là một trong những nỗi lo trong lòng y. Tính cách Lâm Hoa đều rất nam tính, bao gồm khả năng bạo lực lấy một đánh tám... Nhưng mà đôi lúc gã thấy em trai mình lại hơi có vẻ "đàn bà".

Này nhé, mùa hè Lâm Hoa sẽ ép nước quả mướp bôi mặt, mùa đông thì bôi da bằng mỡ dê. Trời mà hanh khô quá thì sẽ bôi chút son dưỡng môi không màu, còn rửa tay xong là sẽ phải bôi một lớp dưỡng da tay.

Y còn nhìn thấy Lâm Hoa soi gương, cực kỳ kiên nhẫn nhổ hết đám lông mày mọc lởm chởm ở rìa ngoài...

Đã thế, em trai gã còn biết khâu áo vá quần, tay cầm kim thoăn thoắt vô cùng tự nhiên, còn giúp y vá lại tay áo bị rách chỉ...

Y lo lắm, nhưng kể cho mẹ nghe xong mẹ y lại lấy tay áo che mặt cười khúc khích, hoàn toàn không coi đó là vấn đề gì. Y cũng biết mẹ mình không phải không có lý. Triều Đại Yến này trào lưu hiện thời đang là mỹ nam tử môi đỏ răng trắng nhẹ nhàng phong lưu, mà kẻ đầu sỏ cái trào lưu tà ám này lại chính là Phùng Tể tướng, từng là Phùng Thám hoa nổi tiếng đương thời.

Nhưng mà thân đàn ông đàn ang, muốn được da trắng như tuyết mặt tươi như hoa đâu có dễ dàng, khó tránh khỏi phải sử dụng vài sự trợ giúp bên ngoài như là bôi dưỡng da này dặm phấn này bla bla bla... Thế nên các công tử quý tộc tô son điểm phấn quả thực không hề hiếm gặp. Em trai gã mới chỉ bảo dưỡng da dẻ thôi, nên hẳn là không có việc gì, đúng không?

Nhưng mà Lâm Mậu vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm. Y rất sợ thằng bé bị ảnh hưởng mà trở nên lệch lạc. Xã hội đầy người xấu xa thích bắt cóc hay lừa dối các bé trai làm trò dơ bẩn. Y cực kỳ rõ ràng bởi vì chính y cũng thường xuyên gặp phải.

Còn may Lâm Hoa cũng khôn khéo, bụng đầy ý xấu, đánh người còn không nhìn thấy vết thương, nếu không e là y sẽ lo lắng bạc đầu mất.

Kết quả, đến học viện Khổng thị, ờ, y còn chưa kịp lo lắng thì đã bị Lâm Anh và Lâm Hoa với kỹ năng sinh hoạt cao cấp đánh gục.

"Hoa ca nhi còn dễ hiểu." Lâm Mậu cay cú nói. "Anh ca, anh giỏi thế làm gì kia chứ?"

Lâm Anh cao ngạo cười khẩy một cái. "Làm người phải biết lo xa. Tương lai nhỡ có ngày anh tòng quân, sao có thể ngồi mát bát vàng chờ người khác lăng xăng hầu hạ kia chứ?"

"Tòng quân?" Lâm Hoa sững người. "Đại ca, anh không thi Tiến sĩ ư?"

"Thi chứ." Lâm Anh cười rộ lên. "Sao lại không thi? Tiên sinh từng nói ba năm sau là anh có thể thi thử xem sao."

Rồi chàng nhìn vẻ mặt nghệt ra nghi ngờ của hai đứa em. "Tòng quân đâu chỉ cần tướng sĩ, cũng cần có quan văn mà!"

Lại nói cũng nhờ phúc Hoàng thượng hiện giờ cả. Năm đó ngài ấy ngự giá thân chinh, vị quân vương thoạt nhìn lưu manh cực kỳ không đáng tin cậy nhưng lại chạy ra chiến trường bảo vệ xã tắc, và lại còn thành công. Phùng Tể tướng năm đó đi theo xa giá ra chiến trường trở thành cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, nên tạo ra thông lệ hiện giờ trong quân cũng luôn có quan võ bên trái quan văn bên phải.

Hiện giờ trong quân đội luôn có tả phụ hữu bật hai người phò tá chủ tướng, cùng với một dàn quan văn hoàn chỉnh chế độ đi kèm, từ quản lý quân sư, tham mưu, hậu cần tới tình báo các loại. Trước kia các Đại tướng quân không phải không có quân sư hay tham mưu nhưng đều là tự mình tìm quân sư tự mình chiêu đãi, giờ được chế độ hóa thành một chức danh trong triều.

"Anh là con trai công chúa, theo lễ pháp là có thể tính là người trong tông thất. Mà con em tông thất vẫn luôn được khuyến khích tòng quân." Nói cách khác, có thể đi cửa sau. "Ở kinh thành chịu khổ nói ra nói vào, chi bằng đi theo quân đội mà rèn luyện. Được thế còn tốt hơn là được ngoại phóng cử ra làm quan bên ngoài. Ra ngoài làm quan xong xuôi quay lại còn không biết sẽ bị vứt vào xó xỉnh nào, chứ đã rèn luyện trong quân đội có công trạng rồi, quan văn tương lai chắc chắn sẽ được vào Bộ Binh không trật đi đâu được."

Lâm Anh là người suy nghĩ rất nhiều. Từ lâu chàng đã đặt ra kế hoạch cho tương lai sắp tới của bản thân, đồng thời vẫn luôn cố gắng phấn đấu dựa trên kế hoạch mục tiêu đó. Đúng là giá trị vũ lực (bạo lực) của chàng vượt xa bạn bè đồng lứa, nhưng nếu muốn tòng quân, không có mạng lưới quan hệ xã giao thì cho dù đọc đủ thứ binh thư cũng là vô dụng, chỉ là bày binh bố trận trên giấy mà thôi.

Giữa nguyện vọng và khả năng của bản thân, giữa hi vọng của cha mẹ cùng lý tưởng của chính mình, chàng không muốn chọn một trong số đó, mà thẳng thừng gom hết lại một chỗ tìm ra khả năng có thể dung hợp tất thảy.

Tuổi thanh niên phấn đấu cống hiến rèn luyện trên chiến trường, khi tới tuổi trung niên thì có thể lui về hậu phương tiếp tục cống hiến rèn luyện trên triều đình, không bỏ lỡ cũng không tiếc nuối.

Lâm Hoa nghe vậy nghệt cả người. Anh ruột cậu mới mười lăm tuổi mà đã đặt ra mục tiêu kế hoạch tới năm mươi tuổi... Hơn nữa kế hoạch còn rõ ràng chu đáo cực kỳ đáng tin cậy.

... Kiếp trước lúc mình mười lăm tuổi thì đang làm gì chứ? Hình như... hình như bắt đầu học cấp ba, làm mình làm mẩy không muốn đi học đúng không...

"Hóa ra Anh ca muốn đi đường đó ư." Lâm Mậu gật đầu. "Em thì định tránh không vào Hàn Lâm viện mà xin ra ngoại tỉnh làm quan. Bậc cha chú chúng ta đều đang có cơ hội nhập các bái tướng, em ở lại kinh thành chỉ tổ vướng chân vướng tay mọi người mà thôi. Chi bằng xuống địa phương rèn luyện tích lũy kinh nghiệm có tốt hơn không. Trong các môn em cũng chỉ khá nhất là toán học, ở Hàn Lâm viện cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu, mà nhảy thẳng sang Bộ Hộ cũng chỉ có đường chạy việc vặt. Thế nên xuống địa phương làm quan, học hỏi thêm ngoài cuộc sống đời thường thì mới có thể tránh bị lừa gạt về sau, đúng không?"

... Kiếp trước lúc mình mười ba tuổi, hình như vừa mới vào cấp hai... Hồi đó mình còn đang bận cày phim truyền hình...

Lâm Hoa nhìn hai người anh trai hớn hở thảo luận xem tương lai nên quy hoạch việc làm quan thế nào, cậu bỗng thấy nản lòng.

Mọi người ai cũng đều đã có lý tưởng tương lai cả, còn mình mới chỉ nhồi nhét học xong phần cơ bản của tứ thư ngũ kinh.

Lâm Hoa bỗng cảm thấy tình hình nguy ngập...

Bởi thì ra làm con cháu Lâm gia cũng đâu phải chuyện dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com