Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15. (75 - 79)

75.

Hai thằng đàn ông chen chúc trong một bồn tắm nhỏ hẹp được xây bằng gạch, bóng đèn lờ mờ lung lay tưởng chừng như sắp rơi xuống.

Mỗi tấc da tấc thịt của Lục Lễ Xuyên trở nên trở nên trắng đến mức lóa mắt dưới tác động của ánh đèn, bóng loáng lại còn non mềm, xúc cảm khi sờ vào giống như đang sờ lên tơ lụa, mới chạm vào thôi cũng đủ khiến cho người ta phải nảy sinh rất nhiều suy nghĩ bậy bạ.

Từ Nghiệp nghiêng người đóng cửa lại rồi móc bao thuốc ra, hắn quẹt diêm châm thuốc rồi ngậm vào giữa hai cánh môi, trên gương mặt cứng rắn cương nghị của hắn không có một chút sắc thái nào.

Sau đó hắn nâng tay lên, lòng bàn tay thô ráp của hắn dùng sức vuốt nhéo phần thịt non mềm trên mặt Lục Lễ Xuyên.

Lục Lễ Xuyên bị nhéo đau đến mức chỉ có thể đỏ mặt thở dốc, không hề giãy giụa, càng không hề buông lời chửi bới như trước.

Bởi phản ứng sinh lý nên nước bọt tràn ra khỏi khóe miệng y đã bị Từ Nghiệp cúi người xuống mút sạch sẽ, động tác của hắn rất thẳng thừng thô lỗ, trong lòng không hề có chút nào gọi là thẹn thùng xấu hổ, cứ như vốn dĩ y nên bị hắn đùa giỡn như vậy.

"Bẩn...." Lục Lễ Xuyên ngoài miệng thì nói không chịu, một mặt ghét bỏ nước bọt của Từ Nghiệp, một bên thì lại khóe mắt ướt đẫm đầy vẻ động tình, tay cũng chủ động đặt lên cơ thể cao lớn của Từ Nghiệp.

Tường gạch thô ráp, có muốn dựa thì cũng phải là Từ Nghiệp dựa, tránh cho da của y bị cọ rách.

Lục Lễ Xuyên biết bản thân ích kỷ, bị chiều hư người, lại chưa từng chịu khổ trong tay người khác, vì thế y ỷ vào việc được chiều chuộng mà cho đến bây giờ vẫn không thấy sợ hãi chút nào.

Có vài lúc y cũng tự nhận thấy bản thân là kiểu người trời sinh đã xấu xa rồi.

Vì lẽ đó nên y mới có gan để quyến rũ một người đàn ông không ưa gì mình ở một cái nơi như thế này.

"Từ Nghiệp, chú có muốn chịch tôi không?"

Lục Lễ Xuyên vừa hỏi câu này xong thì đã nhanh chóng giật điếu thuốc trong miệng Từ Nghiệp ra, sau đó chủ động hôn đến, y khẽ thò đầu lưỡi ra để cạy mở đôi môi đang mím chặt của người đàn ông, ý tứ tán tỉnh vô cùng rõ ràng.

Ấm áp, ẩm ướt, giống như xà yêu phóng đãng trong thần thoại Hy Lạp đang không ngừng mê hoặc tinh thần người khác.

"Hỏi chú đó."

"Không phải là chú không dám đấy chứ."

76.

Tư Nghiệp nâng mí mắt lên, gặp phải khiêu khích như vậy nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không hề dao động, nhưng mà Lục Lễ Xuyên đã tự tách hai chân của mình ra, sau đó tự động nâng mông lên tạo ra một tư thế thân mật nhưng cũng xấu hổ.

Lục Lễ Xuyên hoàn toàn không còn sức nữa, cả người đều dựa thẳng vào Từ Nghiệp, ngón tay thon dài vẫn đang kẹp điếu thuốc mà trước kia y hay ghét bỏ vì nó quá cay nồng, năm đồng hai bao, khói thuốc nóng bỏng, giá rẻ lại còn chẳng văn minh, cứ như nhân bản của Từ Nghiệp vậy.

Lục Lễ Xuyên hạ thấp địa vị tôn quý của mình xuống rồi ngậm điếu thuốc vào trong miệng, sau đó nhả khói vào mặt Từ Nghiệp, giọng điệu vô cùng chắc chắn, "Chú chỉ nhìn thôi mà tôi đã cứng mất rồi."

Chóp mũi Từ Nghiệp tràn ngập mùi hương của thuốc lá, do đã hút nhiều năm nên cũng không ngửi thêm được gì khác biệt, giọng nói khàn khàn trầm thấp xen lẫn chút tình dục, "Vậy là cho tôi chịch sao?"

"Tất nhiên rồi, vì sao lại không cho, tôi cũng đâu chịu thiệt gì." Lục Lễ Xuyên cắn lỗ tai Từ Nghiệp, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng trông không biết sống chết là gì, còn cố ý nói: "Lúc tôi vừa đến đây ấy, trong túi đã mang sẵn áo mưa rồi... Thực ra thì chú muốn bắn thẳng vào bên trong cũng được."

"Mà thôi đi, chú dữ lắm ấy, tôi sợ mình bị chịch chết mất...."

Giọng điệu vô cùng thiếu chịch, bốn chữ rước khổ vào thân được khắc họa đến mức sống động chân thật.

Vừa lúc mông của y chỉ cách vật đã nhô cao dưới háng của Từ Nghiệp đúng ba tấc.

Điếu thuốc đã châm lửa ở trong tay Lục Lễ Xuyên đang không ngừng rơi tàn thuốc xuống, chỉ là bây giờ không ai rảnh để chú ý đến nó nữa.

77.

Lục Lễ Xuyên càng ngày càng chạy xa trên con đường tìm chết này.

Y liếm láp ngực Từ Nghiệp qua lớp áo, sau đó lại đến hầu kết, mút thôi thì không đủ nghiện, lại còn xấu xa liếm một cái.

Đến khi Từ Nghiệp khó chịu rên lên vài tiếng, Lục Lễ Xuyên mới thấy hơi đắc ý, y vừa mới hôn lên đến cằm thì đã bị người chủ nhân đang chưa được thỏa mãn dục vọng kia túm lấy, tiếp đó chính là một nụ hôn ướt át không dùng chút kỹ thuật nào, chỉ còn dư lại nụ hôn đầy dục vọng cùng với ham muốn chinh phục mãnh liệt, hôn đến mức Lục Lễ Xuyên tưởng như bản thân sắp bị nuốt trọn vào, y chỉ có thể thở hổn hển.

Giờ phút này, có một ngọn lửa không rõ từ đâu đến thiêu đốt lồng ngực y, y mới nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi, đang nghĩ đến việc lùi bước thì lại chẳng biết nên chạy đi đâu nữa.

Y là đồ ngu đần, chỉ biết mỗi chiêu vò mẻ chẳng sợ nứt, đã thế còn liên tiếp tháo chạy giữa nụ hôn mạnh mẽ kia, cuối cùng lưỡi trở nên tê dại, kiệt sức mà thở dốc, ánh mắt cũng mơ màng.

Y muốn trốn thoát nhưng lại không có chút sức lực nào.

Kẻ xấu luôn luôn cáo trạng trước, giọng nói Lục Lễ Xuyên trộn lẫn chút vẻ nghẹn ngào, như đang kể khổ: "Tại sao chỉ có tôi ở trần... tôi cũng muốn xem chú mà...."

"Cậu tự cởi đi."

Từ Nghiệp buông tay ra để cho hai chân Lục Lễ Xuyên thành công chạm đất, da thịt y non mềm đến mức ngay cả đầu ngón chân cũng trắng như tuyết, tựa như một khối ngọc được chạm trổ tinh xảo, thích hợp để liếm chứ không thích hợp bước đi trên đường đầy bùn đất ngoài kia.

Lục Lễ Xuyên ngại nền đất cứng, y tùy ý cởi quần của Từ Nghiệp sau đó nhanh chóng đứng lên, nhưng lại bị Từ Nghiệp dùng sức ấn đầu xuống, vừa vặn môi y có thể ngậm lấy quy đầu của dương vật, Lục Lễ Xuyên kêu đau một tiếng, y lờ mờ mở đôi mắt ướt đẫm ra rồi bắt đầu hé miệng vươn đầu lưỡi ửng đỏ mềm mại ra.

Đây là lần đầu tiên y khẩu giao cho người khác, nhưng nếu là Từ Nghiệp thì vẫn có thể gắng gượng chấp nhận.

Nuốt vào nhả ra đến khi không thể ngậm được nổi nữa, vật kia còn càng ngày càng cứng, đã thế còn to thêm.

Lục Lễ Xuyên ăn bơ làm biếng, liếm láp phần đầu thôi đã thấy mệt mỏi, đầu lưỡi tê cứng, y dứt khoát đứng lên dùng tay vuốt, sau đó lại cọ mặt vào ngực Từ Nghiệp.

"Chú không thương tôi gì cả, tôi mệt quá cơ, muốn được ôm...."

Nửa thân dưới cứng đến mức sưng tấy đau buốt, Từ Nghiệp kiềm chế không bắn, huyệt thái dương nổi đầy gân xanh, hắn cau mày ôm Lục Lễ Xuyên bế ngồi lên băng ghế bên cạnh, vừa lúc dương vật có thể chen vào giữa khe mông để cọ xát một lúc, hắn duỗi tay ra với lấy một gáo nước bên trong thùng nhựa màu đỏ rồi tự tắm rửa cho cả hai.

Làm công việc nhà nông nhiều đã khiến cho cả bàn tay của hắn đều là vết chai, lúc vuốt ve da thịt Lục Lễ Xuyên cũng dễ dùng sức quá mạnh.

"Đau, nhẹ chút...."

"Lão biến thái, chú đã muốn chịch tôi từ khi nào vậy hả, dám làm dám nhận chứ."

"Xà phòng này không thơm lắm, chú đã dùng sữa tắm chưa, cái đó còn dùng để bôi trơn được ấy..."

Lục Lễ Xuyên lúc nào cũng trưng ra dáng vẻ như vậy, vừa nhát gan vừa thiếu chịch, nhõng nhẽo lại còn không biết sống chết là gì, nhưng thật sự rất mê người.

Ánh mắt Từ Nghiệp tối đen không rõ, lòng bàn tay thô ráp của hắn xoa nắn mông thịt y, vừa trắng trẻo vừa đàn hồi, trước giờ có lẽ vẫn chưa bị ai vào, bằng không thì sao có thể run rẩy đến mức như này được.

"Còn muốn lẳng lơ nữa không?"

Lục Lễ Xuyên run rẩy cắn chặt môi dưới, khóc lóc sướt mướt cứ như không cần cả tiền nữa.

"Rút ngón tay ra, tôi đổi ý, tôi thà nằm mộng xuân còn hơn phải làm với chú ——"

"Từ Nghiệp —— chú chính là lão già biến thái."

"A, đau, tôi sai rồi, tôi sai rồi mà...."

78.

Thời gian tắm rửa của hai người dài một cách khác thường, tắm rửa còn tắm đến mức cọ ra dục vọng cùng với tình cảm khó nói thành lời.

Từ Nghiệp bế Lục Lễ Xuyên còn đang khóc lóc run rẩy đi sang cách vách, đi thẳng lên tầng hai, nhẹ nhàng đặt người xuống trên giường gỗ.

Bông hoa mẫu đơn đỏ chót thêu trên khăn trải giường kia trông cũng không tệ cho lắm.

"Ngủ đi."

"Chú đi mau đi.... nhìn thấy chú thôi cũng phiền...." Lục Lễ Xuyên vô cùng tủi thân, y trốn ở trong ổ chăn che mông lại, mới đút có hai ngón tay vào phía sau mà đã cao trào đến mức bắn ra rồi, quá mất mặt nhưng mà cũng sướng.

Từ Nghiệp im lặng đắp chân kín giúp y rồi xoay người rời đi.

Mẹ nó chứ, nói đi là đi luôn thật.

Lục Lễ Xuyên tức giận thò đầu ra, vẻ mặt đầy tủi thân.

79.

Từ Nghiệp đứng ở chỗ cầu thang Lục Lễ Xuyên không nhìn thấy được rồi châm một điếu thuốc.

Que diêm dập tắt.

Tâm trạng của Lục Lễ Xuyên quay xe nhanh chóng khi ngửi thấy mùi khói thuốc, y chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên.

"Từ Nghiệp, thắt lưng của tôi đau lắm, chú đến xoa giúp tôi với."

"............"

Từ Nghiệp giẫm chân lên điếu thuốc rồi yên lặng quay lại.

[18/06/2022]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com