Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83: GHEN



Sau vài giây bất ngờ Cố Hải lao như tia chớp ôm lấy Bạch Lạc Nhân, kéo đầu cậu ấy áp xuống ngực mình, trong đầu hắn lẩm nhẩm " Ai cho em nhìn gái hả". Bạch Lạc Nhân lật ngược Cố Hải vào phía trong, lấy thân che toàn bộ cơ thể Cố Hải lại, trong đầu cậu mắng chửi " Cậu định câu dẫn ai đây, đồ chết tiệt"

Linh Linh đứng nhìn hai người đàn ông trước mặt mình cứ ôm nhau xoay qua xoay lại mà không biết họ định làm gì. Ánh mắt cô đang bị thân hình đầy hấp dẫn của Cố Hải khiêu khích. Lồng ngực cô phập phồng lên xuống, trống ngực đánh liên hồi làm cho một phần khuôn ngực cô bị lộ ra ngoài càng trở nên khêu gợi hơn.

Cố Hải vội vàng nói với Linh Linh rồi đưa tay đóng cửa lại

- Xin lỗi cô, đợi tôi hai giây.

Cánh cửa đóng sập ngay trước mặt, chân Linh Linh vẫn không thể nhúc nhích, tim cô đập loạn lên, hơi thở cực kì khó khăn. Thân hình Cố Hải quá đẹp, đẹp vượt xa mức tưởng tượng của Linh Linh khá nhiều. Làn da hắn hơi nâu và láng mịn, khuôn ngực rộng vững trãi, những múi cơ tạo thành những đường gồ gồ trên cơ thể khiến người đối diện phải thèm thuồng. Eo Cố Hải thon gọn và săn chắc. Bắp đùi thẳng, dài và cực kì cân đối. Cố Hải khẽ di chuyển các múi cơ đã tạo thành đường lượn sóng mê hoặc cô.

Mắt vẫn nhìn vào mảng tối tăm trên cánh cửa, Linh Linh không còn biết trước mặt mình là gì, trước mắt cô bây giờ vẫn là thân hình có sức hấp dẫn chết người của Cố Hải. Cô cứ đứng yên lặng vậy như người bị thôi miên.

Vài giây sau Cố Hải giật vội cái áo ngủ trên tay Bạch Lạc Nhân khoác vào người mình và hé cửa ra ló ra đúng mình khuôn mặt hỏi Linh Linh.

- Cô tìm tôi có chuyện gì không?

Bạch Lạc Nhân đứng sau Cố Hải mắng chửi, cậu tính hưởng thụ một mình sao, đồ đáng ghét. Giật mạnh cánh cửa Bạch Lạc Nhân đứng chắn trước mặt Cố Hải nhìn Linh Linh, ánh mắt đầy đe dọa. Lúc này Linh Linh vẫn như pho tượng đá, sắc mặt cô rất khó tả, mắt chớp chớp, miệng thì không nói được lời nào, khuôn ngực cô vẫn phập phồng lên xuống đầy khêu gợi.

Nhanh như chớp Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân qua người vào hắn, đưa tay ấn đầu cậu áp vào vai hắn và giữ chặt phia sau gáy không cho Bạch Lạc Nhân nhìn lại phía Linh Linh. Bạch Lạc Nhân cựa quậy trong vòng tay Cố Hải như người bị cưỡng bức cố vùng vẫy thoát ra.

Thấy Linh Linh không trả lời Cố Hải nhắc lại câu hỏi.

- Cô tìm tôi có chuyện gì không?

Lúc này Linh Linh mới giật mình, mắt cô lại bị hình ảnh Cố Hải ôm Bạch Lạc Nhân dính chặt, mặt cô lại đơ ra vài giây, miệng cứng ngắc. Bạch Lạc Nhân vừa đấm vào ngực Cố Hải vừa la hét.

- Thả tôi ra.

Cố Hải bất ngờ hôn nhẹ vào má vợ một cái rồi nói nhỏ.

- Em đứng im đi xem nào.

Bạch Lạc Nhân không cựa nữa ngoan ngoãn đứng im trong vòng tay Cố Hải hai tay cậu vòng ra phía sau hắn nhéo mạnh bên hông. Cố Hải bị đau người khẽ nhún nhẩy, đưa răng cắn môi dưới ngăn tiếng kêu phát ra, trong cổ họng hắn đang cười làm yết hầu liên tục đưa lên đưa xuống đầy khiêu khích.

Linh Linh cố nuốt nước bọt xuống cổ họng, khó khăn nói.

- Tôi...tôi muốn hỏi anh.

Cố Hải trả lời dứt khoát.

- Nếu chuyện không quan trọng lắm thì để mai nhé, Nhân tử đang đói, tôi phải dẫn cậu ấy đi ăn đã.

Linh Linh gật gật đầu nhưng sắc mặt cô vẫn không hề khá hơn. Trong đầu cô thân hình đầy hấp dẫn của Cố Hải vẫn hiện lên khiến cô muốn ngừng thở.

Cố Hải lịch sự chào tạm biệt.

- Hôm nay chắc cô cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi thôi, có chuyện gì để mai hãy nói.

Cánh cửa nhanh chóng đóng lại một lần nữa, Linh Linh vẫn không thể nhấc chân lên. Khi trong phòng phát ra tiếng nói, tiếng la, tiếng cười Linh Linh mới giật mình, cô từ từ rời bước.

Cố Hải đẩy Bạch Lạc Nhân xuống nền nhà, giọng nói mang theo sự ghen tuông.

- Ai cho phép em nhìn cô ta hả?

Bạch Lạc Nhân nghiến răng lại, đúng là đồ vừa ăn cướp vừa la làng, nửa đêm nửa hôm cô ta ăn mặc khêu gợi mò đến đây với cậu, nếu không có tôi thì hai người sẽ làm trò gì đây, đã vậy còn ghen cái quái gì.

Bạch Lạc Nhân lật người Cố Hải đè xuống dưới thân, hai tay bóp cổ hắn lắc lắc.

- Ghen phải không, tôi không ghen cậu thì thôi chứ cậu ghen cái gì. Nửa đêm cô ta đến tìm cậu, thú vị lắm a. Hôm nay tôi không ở đây chắc cậu vui rồi.

Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân, lần đầu tiên sự ghen tuông lộ rõ trên mặt vợ hắn, nhìn khuôn mặt Bạch Lạc Nhân lúc này sinh động đến không ngờ, hai mắt hơi đỏ lên, má ửng hồng, môi cong đầy hờn giận, lực tay cậu bóp trên cổ Cố Hải cũng không nhẹ như bình thường, toàn thân cậu như có một ngọn lửa đang thiếu đốt từ bên trong phát ra.

Cố Hải bỗng cười sằng sặc, tiếng nói và tiếng thở trộn lẫn vào nhau.

- Em ghen sao, anh có làm gì đâu.

Bạch Lạc Nhân bỏ tay ra ngồi thẳng người lên trên bụng. Đấm liên tục vào ngực hắn, vênh mặt lên thách thức.

- Cậu nghĩ cậu cần phải làm gì đó chứ gì, vậy làm đi, làm đi tôi xem thử.

- Đó là em đang thách anh nha Nhân tử, anh làm thật cho em xem.

Cố Hải bật dậy cởi áo ngủ, trên người hắn lại mặc độc mỗi chiếc quần sịp bé tí khi nãy chạy ra phía cánh cửa, Bạch Lạc Nhân chạy theo đẩy hắn vào tường, dùng tay khóa hai tay hắn lại, giọng nói tức giận phát ra từ kẽ răng.

- Định chạy đi đâu, cậu thử xem, tôi thiến cậu ngay lập tức.

Chỉ vài giây sau Cố Hải đã thoát khỏi sự kìm kẹp của Bạch Lạc Nhân đưa tay mở khóa chạy ra ngoài.

Tô Lệ sau khi đọc tài liệu có một số chỗ cần hỏi lại Cố Hải, gọi mấy cuộc điện thoại mà hắn không nghe máy, cô nghĩ chắc Cố Hải đang làm gì đó nên cô quyết định đến phòng hắn hỏi trực tiếp. Vừa bước ra khỏi phòng mình Tô Lệ gặp Linh Linh trong bộ đồ thướt tha khêu gợi nhưng ánh mắt cô thất thần, bước đi như vô định.

Tô Lệ đứng lại chờ đợi linh sẽ nói móc nói máy mình vài câu nhưng thật kì lạ Linh Linh vẫn bước đi qua cô như cô không hề tồn tại. Tô Lệ thấy ngạc nhiên, không lẽ cô ta mệt quá hóa hâm rồi, thấy mình mà bỏ qua vậy là chuyện không hề bình thường a.

Bước hai bước thật dài lên trước mặt Linh Linh Tô Lệ khoanh hai tay trước ngực hỏi.

- Cô bị ma ám à.

Linh Linh nhìn Tô Lệ, cô không hề nói câu nào đưa tay từ từ mở cửa bước vào phòng. Tô Lệ mắt trợn ngược, hai vai nhún lại, hai bàn tay xòe ra tỏ vẻ ngạc nhiên cao độ, có chuyện gì thế nhỉ, không lẽ cô ta bị ma ám thật rồi, hay cô ta có chuyện gì buồn, trong lòng cô bỗng có chút lo lắng.

Tô Lệ gõ cửa.

- Cô không sao chứ?

Linh Linh lúc này mới hét lên.

- Cô cút đi, để cho tôi yên.

Tô Lệ cười thầm, kiêu căng nữa đi, hách dịch nữa đi, cô cũng có lúc như thế này thì tôi hả dạ rồi, ở đó mà gặm nhấm nỗi đau đi nhé.

Vung vẩy bước đi, trong lòng Tô Lệ vô cùng vui vẻ. Nhìn bộ dạng Linh Linh lúc này mà cô hả dạ khi nghĩ tới ánh mắt đầy khiêu khích của cô ta lúc chiều.

Đang định bấm chuông cửa phòng Cố Hải thì cửa bật mở, Cố Hải trên người chỉ mặc một chiếc quần sịp nhỏ chạy ra, mặt hắn hớn hở như vừa bắt được của. Chưa kịp định thần lại Tô Lệ đã thấy Bạch Lạc Nhân chạy theo phía sau, mặt đỏ gay gắt túm lấy Cố Hải.

Cả ba nhìn nhau, lại vài giây cơ thể đông cứng không phản ứng. Bạch Lạc Nhân nhanh nhẹn đứng lên phía trước che chắn toàn bộ thân hình Cố Hải, sau đó lấy chân đạp cửa tống hắn vào trong. Cố Hải bị đẩy bất ngờ nên ngã dúi dụi. Cánh cửa đóng lại Bạch Lạc Nhân ngượng ngịu hỏi Tô Lệ.

- Cô cũng tìm Cố Hải sao?

Câu hỏi của Bạch Lạc Nhân đã thức tỉnh Tô Lệ lúc này, cô hiểu vì sao Linh Linh lại bày ra khuôn mặt bị ma ám đó, chắc cô ta nửa đêm nửa hôm muốn tranh thủ cô nam quả nữ ở đây để mồi chài Cố Hải nhưng khi đến bắt gặp Bạch Lạc Nhân nên thất vọng tràn trề. Thể loại người như cô ta cứ phải cho vài lần như thế để cô ta sáng mắt ra.

Cánh cửa lại mở ra, Cố Hải đưa tay kéo Bạch Lạc Nhân vào trước ngực, hất cằm hỏi Tô Lệ.

- Sao cô cũng tìm tôi lúc nửa đêm thế này, Nhân tử nhà tôi hay ghen lắm đó.

Bạch Lạc Nhân thúc cùi trỏ vào hông Cố Hải, mặt đanh lại.

- Cậu có bớt nói nhảm đi không. Tôi ghen hồi nào.

Tô Lệ cười rất tươi nhìn hai người đàn ông trước mặt, giọng nói đầy trách móc.

- Hai người có biết hai người cứ như thế này thì sẽ làm những người khác chỉ gato mà chết không?

Cố Hải đưa tay xoa xoa cằm Bạch Lạc Nhân đáp lại Tô Lệ bằng những lời thiếu đứng đắn.

- Thế này mà đã gato á, vậy thế khác thì gato cỡ nào.

Tô Lệ mím môi lại, cô biết Cố Hải đang nói gì. Bản thân cô cũng đang ghen tị muốn chết được đây, bao nhiêu hạnh phúc hai người đã lấy hết rồi thì lấy đâu ra hạnh phúc để cho thiên hạ dùng nữa.

Cố Hải hỏi Tô Lệ.

- Cô tìm tôi có việc gì?

Tô Lệ lắc đầu.

- Thôi, mai tôi hỏi anh, bây giờ hai người làm nốt công việc còn dang dở đi, tôi về phòng đây.

Bạch Lạc Nhân nói với theo.

- Không cần đâu, cô cứ bàn công việc đi.

Cố Hải đưa tay bịt miệng Bạch Lạc Nhân lại, ghé sát vào tai vợ nói nhỏ.

- Giờ này anh chỉ có việc với em thôi, người khác không có cửa.

Tô Lệ bước vài bước lên phía trước sau đó nói vọng lại.

- Tôi chả dại, có cậu ở đó Cố Hải làm việc cũng như không.

Tô Lệ đi rồi, Cố Hải bế vác Bạch Lạc Nhân lên đi vào phòng, muốn yêu thương vợ chút mà bị nhiều người quấy rối quá, đêm nay lãng phí mấy cả tiếng đồng hồ rồi.

Bạch Lạc Nhân lúc này mặc kệ Cố Hải, cậu nằm vắt vẻo trên vai hắn, toàn thân thõng xuống, cơ thể không thèm phản ứng gì giống như người bị kiệt sức vậy.

Cố Hải thấy lạ, chẳng phải khi nãy còn hung hãn lắm sao, sao bây giờ giống người bị ốm thế này.

Đặt Bạch Lạc Nhân xuống Cố Hải lo lắng hỏi.

- Nhân tử, em sao thế?

Bạch Lạc Nhân vẫn không nói gì, mắt nhìn Cô Hải không chớp. Hơi thở Cố Hải dồn dập hơn, không lẽ vợ hắn bị đói quá rồi, lòng Cố Hải đau thắt lại.

Đang định ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng vỗ về thì Bạch Lạc Nhân bất ngờ bế vác Cố Hải lên vai tiến về phòng tắm, vừa đi vừa đưa tay véo vào mông hắn, giọng nói pha lẫn chút hờn ghen.

- Cậu hôm nay đáng chết, câu dẫn tới hai cô gái, cậu sẽ xem tôi sẽ xử cậu như thế nào.

Bị bất ngờ nên Cố Hải chưa kịp phản ứng, khuôn mặt hắn bị dốc ngược xuống phía dưới đỏ lừ, ánh mắt gian tà của hắn dán vào bộ mông căng tròn đang đung đưa trước mặt. Lần đầu tiên Cố Hải cảm thấy mình thật sự nhỏ bé trong vòng tay Bạch Lạc Nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #danmei