Chương 10: Khi những kẻ đã im lặng lên tiếng
Trở về thế giới thật, mọi thứ... yên lặng một cách lạ thường.
Không ai trong công ty hỏi vì sao cả nhóm vắng mặt vài ngày. Không có thông cáo, không có trừng phạt, không một lời chất vấn.
Nhưng Hanbin biết — sự yên lặng này là thứ đáng sợ nhất.
⸻
Trong buổi họp nội bộ chiều hôm ấy, Min Joonho ngồi đầu bàn như thường lệ. Hắn mỉm cười, lịch thiệp, ánh mắt lướt qua từng người như thể mọi thứ đều trong lòng bàn tay.
Hanbin ngồi đối diện, mắt nhìn thẳng. Không né tránh.
"Dạo này em khỏe không, Hanbin?" – Joonho hỏi, giọng như rót mật.
"Khá tốt, cảm ơn anh."
"Vậy à? Tốt." – Joonho gật đầu. "Mọi người nên ổn định để chuẩn bị cho comeback sắp tới."
Cả nhóm gật đầu, không ai lên tiếng. Nhưng Hanbin biết, từng người trong họ — đã sẵn sàng chiến đấu.
⸻
Tối hôm đó, trong phòng tập, Hanbin tập nhảy một mình đến tận khuya. Lew bước vào, mang theo một chai nước và ánh mắt đầy lo toan.
"Anh đang định làm gì với Min Joonho?" – Lew hỏi.
Hanbin dừng lại, thở ra thật sâu. "Đưa sự thật ra ánh sáng."
"Bằng cách nào?"
"Bằng tất cả ký ức, bằng những gì anh ta đã lỡ để lại... và bằng chính chúng ta."
Lew im lặng một lúc. Rồi cậu gật đầu.
"Vậy đừng làm một mình."
⸻
Sáng hôm sau, cả nhóm tập hợp lại trong phòng kín tầng thượng – nơi không ai trong công ty hay lui tới.
Hanbin trình bày mọi thứ: đoạn video giả mạo, các dữ liệu sửa đổi, và cả tin nhắn đe dọa cuối cùng từ Joonho. Không chỉ là nghi ngờ — mà là bằng chứng.
"Anh ấy đã dựng video giả," Hanbin nói. "Và dùng nó để thuyết phục cấp trên rằng anh không đủ tư cách là một thành viên của nhóm."
"Vì sao?" – Hwarang hỏi.
"Vì anh ta muốn đưa một người khác vào nhóm. Một 'chốt dự bị' – để dùng nếu nhóm có biến động."
Taerae lặng người. "Chúng ta... chỉ là quân cờ sao?"
Hanbin nhìn từng người. "Chúng ta từng bị xem là thế. Nhưng không còn nữa."
⸻
Đêm hôm đó, Eunchan gọi điện cho một người bạn làm trong đội IT cũ.
Hyeongseop nhờ stylist lén lấy giúp bản gốc đoạn CCTV tại ký túc cách đây 2 năm.
Lew, Hyuk, Hwarang lập nhóm tìm kiếm trong các thiết bị cũ trong phòng công ty — nơi có thể lưu trữ bản nháp chỉnh sửa video.
"Chúng ta sẽ không để anh ấy chiến đấu một mình nữa." – Eunchan nói.
"Lần này, chúng ta là đội thật sự." – Hyeongseop tiếp lời.
⸻
Ngày hôm sau, Hanbin đứng trước cánh cửa văn phòng của Min Joonho.
Không gõ.
Chỉ mở cửa, bước vào. Đằng sau cậu là cả sáu người — không một ai thiếu.
Min Joonho ngẩng lên, có chút bất ngờ. "Có chuyện gì sao?"
Hanbin đặt USB lên bàn.
"Bằng chứng về những gì anh làm. Về video giả, về tin nhắn, và về người anh đang bao che."
"Em tưởng như vậy là đủ để lật được bàn cờ à?" – Joonho nhếch môi. "Thế giới này không vận hành bằng công lý. Mà bằng mối quan hệ."
Lew bước lên, giọng lạnh như băng:
"Vậy hôm nay anh sẽ thấy thế giới vận hành bằng cái gọi là... sự đoàn kết."
⸻
Joonho cười gằn. "Chắc các em quên ai là người có thể khiến nhóm bị đóng băng chỉ bằng một cuộc họp."
Hyuk tiến tới, đặt một chiếc máy ghi âm lên bàn.
"Và anh quên rằng, phòng này vừa bị thu lại toàn bộ từ lúc chúng tôi bước vào."
Min Joonho ngừng cười.
Hắn đứng dậy, giọng gắt: "Tụi nhóc các người nghĩ có thể chơi trò chính trị với tôi sao?"
Hanbin không nói gì. Cậu chỉ nhìn thẳng, không run rẩy.
Rồi cậu nói:
"Không phải chính trị. Chỉ là... lần đầu tiên tụi em dám sống thật."
⸻
Khi cả nhóm rời khỏi phòng, Min Joonho đứng lặng bên trong. Ánh mắt hắn không còn khinh thường nữa — mà là lo lắng.
Bởi lần đầu tiên, những đứa trẻ từng dễ sai khiến... giờ đã trưởng thành.
⸻
Tối hôm đó, trong phòng ký túc, Hanbin nằm lặng giữa sáu người.
Không ai nói gì.
Chỉ là những cái ôm, những ánh mắt, và một niềm tin không còn phải kiểm chứng.
Và khi đèn tắt, Hanbin nghe một giọng khẽ bên tai:
"Lần này, tụi em sẽ không để anh biến mất nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com