oneshort 2
Ngay từ lúc đầu, Kuroo đã phớt lờ đi.
Oikawa chạy đi chơi ở cái nơi mà anh thừa biết, nơi mà quỷ giới đã từng đặt chân tới. Ngay cả các bộ trưởng của hắn vào thời điểm này cũng không biết phải làm thế nào trong trường hợp vị vua của họ bỏ đi và chơi bời khắp nơi. Tuy nhiên, khi các vụ việc xảy ra liên tiếp, vô số câu hỏi phải được đặt ra.
Thật không may, khi một số bộ trưởng trở nên quá tọc mạch sau khi Oikawa liên tục trốn tránh câu hỏi của họ hoặc việc họ tiếp tục moi móc các câu chuyện, một số người đã được đưa lên để "thay thế". Vì vậy, các bộ trưởng của Oikawa còn sống sót khác đã cầu xin Kuroo tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với nhà vua của họ, vì anh ta là con quỷ duy nhất mà Oikawa không thể giết.
Và bởi vì Kuroo luôn là một phụ tá tốt, anh ấy đã lắng nghe những lời cầu xin của họ. Và đó là cách anh lần theo dấu vết của con quỷ đồng loại với mình vào nhân giới và trong một ngôi làng nông thôn nhỏ dưới chân núi.
"Này này này..." Kuroo nhìn qua quả cầu pha lê cho anh thấy hình ảnh một cậu bé với mái tóc vàng nắng rối bù. "Vậy đây có phải là con người đang giữ chân Oikawa không? Cậu ấy có tên là Shoyo, phải không? ".
Hình ảnh trong quả cầu pha lê đã thay đổi, cho thấy Shoyo đang cho một chú chó con đi lạc trên đường ăn, mặc dù cậu bé chỉ có một vài miếng thức ăn trong giỏ của mình. "Hmmm... Có lẽ ta nên gặp cậu bé ấy."
Một nụ cười xảo trá xuất hiện trên khuôn mặt của một con quỷ, khi anh ta tan biến thành một đám khói đỏ.
Tại nhân giới, ngay khi Kuroo đến, anh đã biến hình dạng của mình thành một con mèo đen.
Suy cho cùng, con người luôn có xu hướng thể hiện bản chất thật của mình xung quanh những sinh vật mà họ cho là kém cỏi hơn bọn họ.
Trong khóe mắt, anh nhận ra Shoyo vừa rời khỏi chợ. Kuroo nhảy khỏi tường và kêu meo meo để thu hút sự chú ý của cậu bé.
"Huh?" Shoyo dừng lại, nhìn chằm chằm vào con mèo đen.
"Meow," Kuroo kêu lần nữa, hất đuôi một cách thích thú.
"Ôi, mèo con!" cậu bé ngồi xổm và dùng tay ra hiệu cho Kuroo lại gần. "Xin chào! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bạn đi xung quanh ở đây lần nào cả".
"Meo?" Kuroo gừ gừ mấy tiếng, dụi cái đầu của mình quanh chân Shoyo.
"Awww," Shoyo thủ thỉ, môi cong lên. "Bạn có đói không, chàng trai nhỏ?".
"Meooow!" Kuroo chăm chú nhìn cậu, khẳng định câu trả lời.
Shoyo nhìn vào giỏ của mình và cau mày. Cậu chỉ còn một ít thức ăn sau khi đã đưa vài lát bánh mì của mình cho chú chó mà cậu đã đi qua trước đó. Cậu có cá, nhưng có lẽ là không đủ. Nhưng khi nhìn con mèo đen đang chờ đợi và ngước nhìn mình, những băn khoăn của Shoyo đều tan biến sạch sẽ.
"Của bạn đây, kitty!" Shoyo thả một trong ba con cá mua ở chợ. Đáng lẽ chúng phải dành cho cậu, Natsu và mẹ của họ, nhưng cậu vẫn có thể sống sót sau một bữa tối chỉ với cơm và rau thôi là được. Cậu bé chắc chắn rằng mẹ mình sẽ hiểu thôi. "Cứ ăn thoải mái đi nhé!"
Shoyo cười vui vẻ một mình khi con mèo đen nhanh chóng ngấu nghiến con cá mà nó được cho. Khi xong việc, cậu bé tóc vàng nắng vỗ nhẹ vào đầu Kuroo, cậu xoa đầu nó gần hơn.
"Chà, mèo con! Bạn chắc phải đói lắm nên mới ăn nhanh đến thế ".
"Meo!"
"Nhưng tôi phải đi ngay bây giờ rồi, mẹ tôi đang đợi tôi về nhà ăn tối," Shoyo nói, bước đi ngang qua con mèo, nhưng vài giây sau đó, cậu nhận ra con mèo đang theo sau mình. Thậm chí không thể khó chịu với con vật nhỏ nhắn ấy, Shoyo đã quỳ xuống để con mèo đuổi kịp. "Bạn đi theo tôi vì bạn nghĩ rằng tôi sẽ cho bạn ăn nhiều hơn sao?".
"Meo!" Kuroo trả lời, nghe giống như một lời đồng ý với con người nhỏ bé trước mặt.
Shoyo cười khúc khích. "Nhưng kitty à, gia đình tôi nghèo lắm. Tôi không chắc liệu tôi có thể chăm sóc bạn hay không nếu bạn đi theo tôi... ".
Kuroo nhận thấy phản ứng của cậu bé loài người này rất vui nhộn và chân thành hơn nhiều so với những gì anh ấy đã nghĩ ban đầu. Nhưng anh ấy vẫn chưa hoàn thành việc thử nghiệm con người này đâu.
"Meow?" anh ta gục đầu sang một bên, tỏ vẻ bối rối.
Cậu bé thở dài một hơi. "Được rồi, thế này thì sao? Nếu bạn theo tôi đến tận nhà, thì tôi sẽ xem tôi có thể làm gì khác để nuôi bạn hay không. Nhưng nếu bạn rời đi, thì tôi sẽ cho bạn ăn bất cứ khi nào tôi gặp lại bạn, được chứ ?".
Nếu hình dạng con mèo của anh có lông mày, thì chắc chắn anh nhướng lên hết cỡ đối với lời đề nghị này. Nó thậm chí có thể được coi là một lời đề nghị hay sao hả? Anh không chắc lắm, nhưng anh vẫn sẽ đi theo cậu bé.
Bất chấp sự miễn cưỡng của cậu bé khi để con mèo đi theo mình, Shoyo không ngại trò chuyện với con mèo như một người bạn lâu năm và con mèo ấy thực sự có thể đáp lại. Nói về mẹ cậu, người thầy thuốc, và em gái mới biết đi của mình, cũng như khoe khoang về việc cậu có thể nấu ăn ngon như thế nào. Khi hai người đến ngôi nhà tranh cổ kính ở dưới chân núi nằm ở ngoại ô ngôi làng, Kuroo thầm khen cậu bé có sức chịu đựng khủng khiếp, đủ để thực hiện một chuyến ngược xuôi từ xa để mang đồ về đến nhà của mình.
Thành thật mà nói rằng, mẹ của cậu ấy đã ngạc nhiên hơn một chút khi thấy con trai mình với một con mèo đen ngay bên cạnh cậu. "Shoyo? Tại sao lại có một con mèo đi theo con thế? "
Con trai của bà ngượng ngùng mà xoay chuyển thân mình, một chút ửng hồng trên má. "Cậu ta theo con về nhà sau khi con đưa cho cậu ta một miếng cá của con".
Bây giờ điều này là để kiểm tra những người lớn xung quanh cuộc sống của cậu bé này. Kuroo thấy cậu bé này thật thú vị biết bao nhiêu, và tất nhiên một cậu bé tốt bụng như vậy sao lại có thể xuất thân từ một gia đình tồi tệ được.
Tuy nhiên, bà mẹ chỉ thở dài ngao ngán, hai tay chống nạnh. "Shoyo, mẹ đã nói gì với con về việc cho động vật ăn?"
"Ít nhất hãy để lại một xíu cho bản thân mình..."
Ô hô? Không đuổi chúng ra xa? Hay bỏ mặt chúng hoàn toàn à?
"Chà, bây giờ thì con đã tạo ấn tượng với chú mèo này rồi đó, chúng ta có thể mong đợi anh chàng nhỏ bé này sẽ đến đây thường xuyên vào những ngày sắp tới. Lại đây, mèo con", bà mẹ quỳ xuống và ra hiệu cho con mèo lại gần giống như cách Shoyo đã làm. Kuroo hơi sốc khi người mẹ sẵn sàng chấp nhận anh như vậy, nhưng anh lại gần người phụ nữ và dụi đầu vào lòng bàn tay bà. "A, chắc là nó đã quen với việc mọi người trìu mến mình như vậy".
"Con đã nghĩ ra một cái tên cho chú mèo chưa, Shoyo? "
Cậu bé ậm ừ, ngón trỏ chống cằm. "Con biết rồi! Còn về 'Night' thì sao?"
" 'Night' ? là "ban đêm" sao?".
"Chuẩn rồi! Nhưng con cũng có thể gọi cậu ấy là hiệp sĩ của con, vì vậy cậu ấy có thể cứu con và Natsu khỏi tất cả những con quái vật vào ban đêm! "
"Mẹ thích nó," mẹ cậu nhẹ nhàng nói, và cưng nựng cậu một cách dịu dàng. "Mèo được cho là sẽ cảnh báo chúng ta về những điều nguy hiểm sắp đến."
"Night!" Shoyo kêu lên, bế Kuroo lên và ôm con mèo đen vào lòng, dụi má cậu vào Kuroo. "Hiệp sĩ của chúng ta trong bộ giáp sáng chói!".
Nếu Kuroo có thể cười, anh ấy sẽ cười ngoác miệng cả lên. Nhưng anh ấy là một con mèo, và những gì anh ấy có thể làm đều có giới hạn của nó. Vì vậy, anh ấy đã làm những gì mà bất kỳ con mèo nào cũng sẽ làm, đánh vào lòng tin và tình yêu của những con người này dành cho anh ấy.
Anh cảm thấy thật tệ cho Shoyo vì anh đã lén lấy rất nhiều thức ăn của cậu bé chỉ để cho anh ấy ăn trong bữa tối, vì vậy bản thân đã trao thưởng cho con người này bằng cách ngủ ngay bên cạnh anh ấy khi anh ấy ngủ trên giường của người ta.
"Chúc ngủ ngon, Night !" Shoyo buồn ngủ lẩm bẩm.
Chúc ngủ ngon, Chibi... Kuroo đáp lại trong đầu, cuộn tròn ngay bên cạnh cậu.
Ngay trước khi nhắm mắt, con quỷ Kuroo mới nhớ ra tại sao ngay từ đầu anh đã chọn tiếp cận cậu bé này. Nhưng đã có lần, anh không bận tâm rằng mình đã đi lạc khỏi kế hoạch ban đầu của mình. Anh sẽ chẳng là cái thá gì cả nếu như không thích nghi được với những hoàn cảnh như thế này.
Và... anh rất nóng lòng muốn được nhìn thấy vẻ mặt của Oikawa một khi hắn ta nhìn thấy điều này.
—-----------------
Theo bản gốc, Hinata đặt cho Kuroo là "Night" là night trong "nighttime". Có nghĩa là giờ đi ngủ hoặc là ban đêm tùy theo ngữ cảnh.
Lúc đầu mình định dịch là "Đen" cho nó bựa xíu :)))) mà ngẫm thấy hơi kỳ nên là quyết định giữ nguyên "Night" luôn :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com