Giấc mơ thứ năm: Kẻ thách thức cùng lòng kiêu hãnh rẻ rúng
"Bộp."
Quả bóng trượt khỏi tay Oikawa Tooru, rơi lặng lẽ xuống sàn.
Tiếng còi trọng tài báo hiệu kết thúc trận đấu. Tiếng vui mừng hò reo của đội đối thủ phía bên kia tấm lưới.
Mùa giải cuối cùng thời cao trung của Oikawa Tooru đã kết thúc như thế đấy.
Lại một lần thất bại nữa.
Oikawa Tooru đứng lặng người, quan sát thật lâu. Anh muốn thu trọn khoảnh khắc này vào tầm mắt, muốn khắc sâu những hình ảnh cuối cùng trong nhà thi đấu quận Miyagi trong tâm khảm, muốn đem những cảm xúc trong thời khắc này mà chất chứa trong một chiếc hộp bí mật mang tên "lần cuối cùng."
Lần cuối cùng.
Bản thân hai chữ "cuối cùng" vốn đã rất tàn nhẫn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn khi anh vẫn còn chưa được bước đến vũ đài mà mình hằng khao khát được đặt chân đến. Chưa từng, dù chỉ là một lần.
Oikawa Tooru hít một hơi thật sâu, để cho tâm trí trôi về nơi vô định.
Và rồi, anh lại thấy mình đang ở trong một giấc mơ khác.
***
Ngạc nhiên thay, không gian xung quanh không quá tối tăm như anh đã nghĩ.
Khác với những lần trước, nơi đây hầu như không còn bóng tối ngự trị nữa. Những gam màu tươi sáng nối tiếp nhau, đem lại cảm giác dễ chịu lạ thường. Không còn cảm giác bất lực đến tận cùng chực chờ nuốt chửng anh như trước kia nữa, mặc dù anh đang đứng trên sân ngay lúc này đây, với tư cách là kẻ chiến bại. Không gian xung quanh dường như cũng mở rộng hơn, kéo dài đến vô tận.
Và rồi, anh thấy phấn khởi lạ thường.
Cảm giác thất bại nặng nề ám ảnh anh bấy lâu nay chợt tan biến.
Con đường dưới chân anh rộng mở, thắm lên màu rực rỡ của sắc xanh hy vọng.
Oikawa Tooru nhìn thẳng về phía trước.
Ngạc nhiên thay, người đang đứng ở đó là Kageyama Tobio.
Cậu đứng đó như đang đợi anh, màu đen đặc trưng của bộ đồng phục Karasuno hiện lên rõ rệt giữa không gian huyền ảo. Đôi mắt cậu vẫn vậy, luôn luôn có hình ảnh Oikawa Tooru hiện hữu trong đôi mắt xanh thẳm ấy. Tuy vậy, cậu không còn ngước gương mặt hồn nhiên lên nhìn anh nữa, bởi lẽ giờ đây cậu đã cao hơn trước nhiều rồi. Cậu không còn lẽo đẽo chạy theo anh nữa, bởi lẽ giờ đây khoảng cách giữa anh và cậu luôn là một tấm lưới. Cậu không còn là vị vua bị ruồng bỏ nữa, bởi lẽ giờ đây cậu đã học được cách trưởng thành và đặt lòng tin vào những người đồng đội.
Đồng nghĩa với việc, tài năng của cậu sẽ ngày càng nở rộ hơn nữa.
Đối với Oikawa Tooru thời sơ trung mà nói, đó là một ý nghĩ đáng sợ. Dạo ấy, điều duy nhất mà anh biết là tìm cách tránh mặt thằng bé; như một bóng ma dật dờ ám ảnh anh hằng đêm, xuất hiện vào những lúc anh không ngờ và không muốn nhất, hòng nuốt trọn lấy anh và để anh chìm đắm trong sự hoài nghi bản thân đến cùng cực. Anh chỉ đơn giản là mải miết chạy, cố hết sức nhằm trốn tránh thiên tài nhỏ bé ấy, để rồi hậu quả là lạc lối và mất phương hướng trong cuộc trốn chạy vô nghĩa đó.
Tuy nhiên, giờ đây anh không còn trốn chạy nữa.
Thay vào đó, anh tự tin bước lại gần cậu, đứng thẳng người và đối diện với Tobio qua mặt lưới.
Cảm giác này là gì đây?
Không phải là ganh tị.
Không phải là sợ hãi.
Không phải là ghét bỏ.
"Hãy tấn công anh đây bằng vũ khí mạnh nhất mà chú mày có, Tobio!"
Phải rồi.
Anh sẽ không trốn chạy nữa.
Anh sẽ chấp nhận mọi thử thách.
Anh sẽ tiếp tục trên con đường mình đã chọn.
"Vậy là hòa rồi đấy nhé! Đừng có tưởng là chú mày đã thắng được anh!"
Đúng vậy.
Lần tới anh đây nhất định sẽ thắng.
Oikawa Tooru những tưởng đứa đàn em vênh váo này sẽ chế nhạo anh hay điều gì đó tương tự. Tuy nhiên, câu trả lời của cậu lại ngắn gọn và chân thành đến bất ngờ:
"Không đâu ạ."
***
Đi tiếp một đoạn, Oikawa Tooru lại gặp một người khác nữa đang đợi.
Đó là Ushijima Wakatoshi. Vẫn khoác trên mình bộ đồng phục tím ngắt, cái màu tím mà Oikawa đã quen nhìn đến mức chán ghét. Vẫn luôn đứng lù lù ở đấy, miệng lảm nhảm những điều mà Oikawa cảm thấy thật nực cười.
Nhưng tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa.
Oikawa Tooru này sẽ chấp nhận mọi thử thách.
"Nghe này, Ushijima."
Hãy dỏng tai mà nghe cho kỹ những điều tôi sắp nói.
"Tôi không sai lầm khi đã chọn Seijoh đâu."
Nếu được chọn lại, tôi nhất định sẽ chọn họ một lần nữa.
"Sự nghiệp bóng chuyền của tôi vẫn chưa kết thúc đâu."
Tôi rồi sẽ tiến xa hơn nữa.
Ushijima vẫn im lặng nhìn anh. Vẫn là cái nhìn ra vẻ khó hiểu ấy, tuy vậy trong đáy mắt màu nâu olive ấy dường như thoáng chút dao động trước những lời hùng hồn của Oikawa Tooru.
"Tốt hơn hết là cậu..."
Từng câu từng chữ được thốt ra thật dõng dạc và rõ nét, cảm giác như cả thế giới ngừng chuyển động vậy.
"Đừng bao giờ quên..."
Sức khẳng định mạnh mẽ đến kinh ngạc len lỏi vào từng phân tử không khí, truyền thẳng đến màng nhĩ người đối diện.
"Niềm kiêu hãnh rẻ rúng này của tôi!"
Phải. Oikawa Tooru này là như thế đấy.
Không ngừng vấp ngã. Không ngừng tiến lên.
Không ngừng thất bại. Không ngừng bỏ cuộc.
Không bao giờ tự mãn với bản thân. Không bao giờ vứt bỏ niềm kiêu hãnh của mình, dù cho nó có bị coi là rẻ rúng qua lời ai kia.
***
Bẵng đi một đoạn đường, Oikawa Tooru mới nhận ra một điều khác biệt.
Anh quay sang, nhìn thẳng vào mắt người đã luôn đồng hành với mình suốt chặng đường dài ấy.
Phải rồi, làm sao anh có thể quên được chứ.
Iwaizumi Hajime.
Cậu ấy đã luôn ở bên anh, ngay từ khi chặng đường đầy đau đớn của anh còn chưa bắt đầu và không gian còn tràn ngập sắc màu tươi sáng.
"Ngay cả khi trở thành một ông già, có lẽ cậu cũng chẳng bao giờ thấy hạnh phúc đâu."
Cũng có thể. Nếu nhìn lại chặng đường Oikawa Tooru đã đi qua trước kia, anh không biết mình đã nếm trải thất bại bao nhiêu lần nữa.
"Cậu sẽ chẳng bao giờ hài lòng với bản thân mình mà vẫn tiếp tục theo đuổi bóng chuyền cả đời."
Chính xác là như vậy. Bóng chuyền đã trở thành một phần không thể thiếu của Oikawa Tooru rồi. Dù cho đã bước đến bao nhiêu vũ đài, dù cho đã đi xa được bao nhiêu, niềm khao khát mãnh liệt của anh chẳng bao giờ cảm thấy thỏa mãn.
"Nhưng, cậu là đồng đội mà tớ có thể tự hào. Cậu là một chuyền hai tuyệt vời. Cho dù đội hình có khác biệt, điều đó vẫn sẽ không thay đổi."
Sẽ luôn là chuyền hai bất khuất mang tên Oikawa Tooru.
"Nhưng nếu chúng ta đối đầu, tớ sẽ đánh bại cậu đấy!"
Một lời thách thức thẳng thắn, từ người bạn thân nhất của mình.
"Cậu cũng thế đấy."
Oikawa Tooru đáp một cách dứt khoát, môi nở một nụ cười. Nụ cười của kẻ thách thức với "niềm kiêu hãnh rẻ rúng".
Hai ngày đếm ngược, 18/07/2021.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com