Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

"Yachi-san, cậu cứ giữ lấy áo tớ kẻo ngã nhé!" Hinata đạp chiếc xe của cậu ấy

" Ưm, tớ biết rồi."

" Chúng mình sắp tiến vào vòng tứ kết vào tuần sau rồi, cậu thấy sao, Yachi-san?"

" Tớ thấy khá hồi hộp và mong chờ đấy, Shou-chan!" Tôi nói mà không để ý rằng mình đã gọi Hinata bằng tên

" Yachi-san...cậu vừa gọi tên tớ à?"

" Ơ thế á?" Hinata nói khiến tôi ngơ ngác cả ra, tôi vừa gọi cậu ấy là Shou-chan luôn à?

" Tớ...vô ý quá." Tôi ngượng chín cả mặt

" Haha không sao đâu, cậu cứ gọi theo cậu muốn. Tớ chỉ hơi bất ngờ thôi chứ tớ vui lắm Yachi-san!" Hinata

" Vậy à, tớ gọi cậu là Shou-chan nhé?"

" Tất nhiên rồi Yachi-san!"

" Thế tớ cũng sẽ rất vui nếu cậu cũng gọi tớ là Hitoka đấy!"

" Hể? À...ờm... tớ sẽ cố gắng!!"Hinata cũng thoáng ngại ngùng

"Ha ha, Shou-chan này, cậu đang thực sự rất nỗ lực nên hãy có niềm tin vào bản thân của mình nhé. Tớ rất hi vọng cậu có thể tỏa sáng trên con đường mà cậu lựa chọn này."

" Tất nhiên rồi Yachi- à Hi-Hitoka-san!" Hinata

Hinata cuối cùng cũng chở tôi về đến nhà. Lúc chào tạm biệt, tôi đột nhiên muốn ôm lấy cậu ấy, tôi muốn ôm mặt trời nhỏ của tôi.

" Shou-chan nè..."

" Hử, tớ nghe nè."

" Tớ ôm cậu một cái được không?"

" Được chớ, lại đây nào!" Hinata dang hai tay mình ra.

Không chần chừ, tôi lao đến ôm chầm lấy Hinata. Cậu ấy cũng ôm lấy tôi. Tôi đã luôn khát khao được ôm Hinata Shouyo từ lúc còn xem cậu ấy qua màn hình điện thoại. Nay đã thật sự có cơ hội, tôi muốn được ôm lấy cậu để cảm nhận hơi ấm của cậu ấy một cách rõ ràng hơn. Hơi ấm đến từ cơ thể Hinata như sưởi ấm trái tim tôi . Hinata à, tớ thực sự rất mến cậu...

Chúng tôi cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt. Bước vào căn phòng, tôi chợt nhận ra mục tiêu lớn nhất của mình ở thế giới này, chính là được hòa mình vào thế giới của những nhân vật tôi yêu quý trong Haikyuu. Tôi muốn được trải nghiệm từng cung bậc cảm xúc cùng họ, muốn được ôm chặt họ để cảm nhận hơi ấm, để biết rằng mình không đơn độc. Khoảnh khắc chào tạm biệt vừa qua như một lời nhắc nhở: đã sống một lần nữa thì phải sống thật trọn vẹn, phải nắm bắt từng cơ hội để thực hiện những điều mình mong muốn.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến kì thi đấu tứ kết, tất cả thành viên ở Karasuno đều rất chăm chỉ luyện tập. Tôi cũng chăm chỉ ghi lại số lần ghi bàn của từng thành viên. Con số dần trở nên tăng lên, tất cả những màn chiến đấu mới đều đã hoàn toàn ăn khớp với nhau-các bánh răng đã thật sự hoàn thiện. Đã bắt đầu một kỉ nguyên Karasuno mới.

"Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu vòng loại đầu tiên," Daichi trang trọng thông báo.

"Yosh! Em cảm thấy hừng hực khí thế rồi đây!!!" Tanaka gồng mình hô lớn.

"Ngày mai chúng ta nhất định sẽ thắng!!!" Nishinoya cũng hùng hổ không kém.

Hinata, Kageyama và tôi vẫn nán lại phòng câu lạc bộ sau khi mọi người đã về. Hai người họ muốn khởi động nhẹ nhàng trước trận đấu quan trọng ngày mai, mặc cho Daichi đã bảo về nhà nghỉ ngơi để giữ sức.

"Daichi-san, đừng lo cho hai cậu ấy. Chỉ có như thế thì ngày mai hai người họ mới giữ được sự bình tĩnh cần thiết," tôi giải thích.

"Hừm, anh cũng hết cách. Vậy nhờ Yacchan có gì bảo chúng nó về sớm nhé - cả em nữa, em vừa mới khỏi bệnh đấy," Daichi xoa đầu tôi với vẻ lo lắng rồi cùng mọi người ra về.

"Vâng ạ!" Tôi gật đầu ngoan ngoãn.

"Hitoka-san, cậu giúp chúng tớ chuyền bóng với!" Hinata gọi tôi, giọng đầy năng lượng.

"Ưm, tớ đến đây, Shou-chan!" tôi đáp, nhanh chóng tiến về phía hai người.

Kageyama khẽ nhíu mày khi nghe tôi và Hinata gọi nhau bằng tên riêng. Cậu ấy nhìn chăm chăm vào chúng tôi một lúc rồi lại quay trở về vị trí bên lưới. Chúng tôi đã tập luyện cùng nhau khoảng một tiếng đồng hồ. Không muốn Hinata và Kageyama lãng phí quá nhiều năng lượng cho ngày mai, tôi đề nghị họ dừng lại.

"Mồ, Hitoka-san, tớ vẫn còn muốn đập nữa!" Hinata tỏ vẻ tiếc nuối.

"Thế sao các cậu không giữ năng lượng hôm nay dành cho ngày mai? Nếu vậy chắc chắn sẽ thi đấu tốt hơn đấy!" Tôi gợi ý một cách chân thành.

"Phải ha?" Hinata gãi đầu. Thế là cả hai cùng nhau lau dọn sân bóng và cẩn thận cất lưới vào kho. Ba người chúng tôi cùng nhau ra về.

"Hai cậu đợi tớ chút, tớ có hứa mua cho Natsu gói bánh!" Hinata nhanh chóng chạy vào cửa hàng tạp hóa gần đó, để tôi và Kageyama đứng đợi bên ngoài.

"Ban nãy..." Kageyama bất ngờ cất tiếng, nhưng lại chần chừ.

"Sao thế, cậu cứ nói đi?" Tôi quay sang nhìn cậu ấy.

"Cậu và Hinata gọi tên nhau rồi à?" Kageyama hỏi, giọng có chút tò mò.

"Ưm, tớ muốn gọi tên Hinata từ rất lâu rồi - kể từ khi chúng ta bắt đầu làm bạn. Tớ rất quý Hinata nên tớ muốn gọi tên cậu ấy một cách thân mật."

"Vậy à..." Kageyama khẽ đáp, ánh mắt có chút suy tư.

"Thế nếu cậu không ngại... tớ gọi cậu là Tobio-kun nhé?" Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nở một nụ cười dịu dàng. Tôi cảm thấy bản thân mình đã không còn sự nhút nhát hay lúng túng trước họ nữa. Bởi vì tôi quý mến họ thật lòng.

"Hở... ờ... ừm... cũng được," Kageyama đỏ mặt, lắp bắp. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên có một cô gái ngoài chị gái và mẹ gọi tên cậu ấy một cách thân mật như vậy.

"Cảm ơn cậu," tôi cười tươi với cậu ấy.

"Vậy... tớ cũng gọi cậu là Hitoka-san!" Kageyama nói, giọng có chút ngượng ngùng nhưng chân thành.

"Tất nhiên rồi, tớ rất vui đó!" tôi đáp, lòng tràn ngập niềm vui.

"Hai cậu đợi tớ có lâu không?" Hinata chạy ra khỏi cửa hàng, tay cầm một gói bánh nhỏ.

"Cũng không lâu lắm, đi thôi, Shou-chan!" tôi nói, khoác tay lên vai cậu ấy.

"Đi thôi!" Hinata cười tươi rói.

Ba chúng tôi cùng nhau đi bộ trên con đường về nhà. Màn đêm ở Miyagi thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ và tiếng lá xào xạc khe khẽ. Tôi khẽ nhìn hai người bạn đồng hành của mình, cả hai đều toát lên vẻ quyết tâm cao độ.

"Ngày mai hãy thắng nhé, Tobio-kun, Shou-chan!" Tôi bước lên phía trước hai cậu ấy, dang rộng hai cánh tay.

"Yossh! Tất nhiên rồi, Hitoka-san!!" Hinata nhanh chóng đi đến, khoác một tay lên cánh tay phải của tôi.

"Cậu nữa, Tobio-kun!" Tôi huơ huơ bên cánh tay trái còn đang trống của mình.

"Ừm... Hitoka-san!" Kageyama cũng tiến đến, ôm nhẹ vào phía bên trái của tôi. Ba chúng tôi ôm chặt lấy nhau trong giây lát, mang trong tim một niềm tin mãnh liệt vào chiến thắng ngày mai.

Ngày mai cuối cùng cũng đến. Karasuno chúng tôi đã tập trung rất sớm tại nhà thi đấu. Tất cả các thành viên đều hừng hực khí thế, ai nấy đều mong muốn nhanh chóng vượt qua vòng loại và có cơ hội đối đầu với Aoba Jousai thêm một lần nữa.

Sau khi xác định được khu vực tập trung của trường, tôi tranh thủ đi lấy nước cho các thành viên. Xách chiếc túi đựng nước lên vai, tôi bước sang khu vực lấy nước. Không khí thi đấu thật náo nhiệt, xung quanh ai ai cũng tràn đầy tự tin, mang trong mình niềm tin sắt đá vào chiến thắng.

" Yahoo, Hitoka-chan!" Oikawa từ đằng sau đến chỗ tôi

" Oikawa-san, Iwaizumi-san, chào hai anh ạ!"

" Chào em Yacchan!" Iwaizumi

" Woa, Hitoka-chan mặc đồng phục quản lý nhìn ngầu phết đó nha."Oikawa tấm tắt

" Cảm ơn Oikawa-san, anh và Iwaizumi-san mặc đồng phục thi đấu trường anh cũng ngầu lắm đấy ạ!" Tôi

Hai người họ được khen cũng cảm thấy nở mày nở mặt, trông gương mặt cứ thể hiện rõ cả lên.

" Hitoka-chan, em đã sẵn sàng xem trận đấu hôm nay chưa?"

" Vâng, em đang rất hồi hộp ạ, em rất mong được tận mắt chứng kiến trận đấu giữa Karasuno và Sejou ạ!" Tôi phấn khích

" Hồ, Hitoka-chan đáng yêu quá đấy! Sao bên chúng ta không có quản lý đáng yêu như vậy nhỉ Iwa-chan?" Oikawa nựng lấy má của tôi

" Oi, đừng có mà đụng chạm con gái người ta vô ý vậy chớ!" Iwaizumi cốc đầu Oikawa

" Ha ha không sao đâu mà Iwaizumi-san..." Tôi phì cười, bộ đôi này đi đến đâu tấu hài đến đó.

" Vậy chào em nhé Hitoka-chan, hẹn em ở trận đấu giữa hai đội chúng ta!" Oikawa

" Vâng hẹn gặp lại ạ!"

" Chào em nhé Yacchan!" Iwaizumi cùng Oikawa rời đi

Tôi nhanh chóng quay trở lại để mang nước cho các thành viên đang nghỉ ngơi. Đi giữa đường, tôi bất ngờ gặp một đám học sinh của trường khác chắn ngang lối đi.

"Yo, em gái xinh xắn, em làm gì ở đây vậy? Cho anh xin địa chỉ liên lạc nhé?" Một tên trong bọn chúng tiến đến gần tôi, nở một nụ cười cợt nhả.

"Anou, xin vui lòng tránh đường ạ. Tôi là quản lý của Karasuno, tôi đang cần mang đồ cho đội của mình," tôi cố gắng giữ bình tĩnh nói.

"Ồ? Karasuno có quản lý đã xinh đẹp rồi còn thêm một em rõ đáng yêu nữa. Cho anh xin địa chỉ liên lạc đi mà," tên đó vẫn không buông tha, tiếp tục vây lấy tôi.

"Xin lỗi, xin cho tôi qua ạ," tôi cố gắng lách người qua bọn họ nhưng họ cứ cố tình cản đường. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, trận đấu sắp bắt đầu rồi mà tôi vẫn chưa mang được nước đến cho mọi người.

"Tránh ra." Một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến cả đám con trai kia đều sởn gai ốc. Là Ushijima. Cậu ấy nhìn thẳng vào đám người đó, gương mặt không một biểu cảm nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến đáng sợ.

"Đi thôi, tên đó phiền phức lắm!" Một thành viên trong nhóm đó vội kéo cả đám tránh xa Ushijima.

Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật sự, nếu không có Ushijima, tôi không biết làm cách nào để thoát khỏi đám con trai phiền phức này.

"Em cảm ơn Ushijima-san rất nhiều!" Tôi cúi đầu cảm ơn rối rít.

"Không có gì..." Ushijima nhặt chiếc khăn mà tôi vô tình đánh rơi, đưa lại cho tôi rồi lặng lẽ rời đi. Không ngờ một người lạnh lùng như Ushijima cũng có thể giúp đỡ người khác như vậy.

"Hitoka-chan, sao em đi lâu thế?" Shimizu-senpai lo lắng hỏi khi thấy tôi trở lại vị trí của đội.

"Em có gặp một chút chuyện ở ngoài ạ. Xin lỗi mọi người, nước của mọi người đây!" Tôi nhanh nhẹn đưa nước cho từng thành viên.

"Hể, cậu có sao không?" Yamaguchi lo lắng nhìn tôi.

"Tớ không sao đâu," tôi trấn an cậu ấy.

Thế là kết thúc ngày thi đấu đầu tiên, Karasuno toàn thắng. Tôi hoàn toàn biết điều này sẽ xảy ra, Karasuno sẽ tiến vào vòng đấu tiếp theo và đối đầu với đội Johzenji vào ngày mai. Chúng tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc để ra về. Tuy nhiên, lúc rời đi, tôi để ý thấy hộp bento của Hinata bị bỏ quên nên đã quay lại lấy cho cậu ấy. Lúc đang gói lại chiếc túi bento, tôi bất ngờ gặp Terushima - thành viên của Johzenji - tiến đến gần chỗ tôi.

"Yo, cô bé đáng yêu. Em dễ thương quá, em đi một mình à?" Terushima nở một nụ cười tươi rói, nhưng ánh mắt lại có vẻ trêu ghẹo.

"À... vâng," tôi có chút bất ngờ đáp. Theo nguyên tác, người bị Terushima tán tỉnh hôm nay đáng lẽ là Shimizu-senpai, nhưng vì tôi đã bảo chị ấy lên xe trước nên tôi đã vô tình thay thế vị trí của chị ấy.

"Em dễ thương quá, cho anh xin địa chỉ liên lạc nhé?" Terushima vẫn không từ bỏ ý định.

Tôi khá bất ngờ trước lời đề nghị của cậu ta. Hình như trong manga, cậu ấy chỉ thích những cô gái xinh đẹp cỡ Shimizu Kyoko thôi mà nhỉ? Kể từ khi tôi nhập vào cơ thể của Yachi Hitoka, vũ trụ dường như ưu ái tôi hơn thì phải.

"Anou... không được đâu ạ," tôi xua tay, tỏ vẻ từ chối.

"Hể? Cho anh xin cách liên lạc đi mà, em dễ thương thế này," Terushima vẫn kiên trì.

Đúng lúc đó, Hinata quay lại tìm hộp bento và thấy tôi đang bị một người lạ tiếp cận, có vẻ đang ở thế khó xử. Không có Kageyama và Tsukishima ở đây nên cậu ấy có chút e dè, nhưng Hinata thật sự không muốn tôi bị làm phiền như vậy nên đã dũng cảm xông lên che chắn cho tôi.

"ĐI THÔI, HITOKA-SAN!!" Hinata nắm chặt tay tôi kéo đi khỏi Terushima và người bạn của cậu ta.

"Này này, chưa xin được số mà," Terushima nắm lấy cổ áo Hinata và ném cậu ấy sang một bên.

"Oy, mấy người đang làm phiền quản lý của tụi tôi đấy?" Kageyama, Tsukishima và Yamaguchi bất ngờ xuất hiện. Thấy tôi mãi chưa ra, các cậu ấy đã lo lắng và vào xem có chuyện gì xảy ra.

"Hể? Đám ngông cuồng này là ai đây nhỉ?" Terushima bắt đầu vênh váo.

"Karasuno... chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày mai đó," Tsukishima lạnh lùng lên tiếng.

"Hể, thế nhóc lùn này là đứa đã đánh bại được tên cao kều hai mét à?" Terushima nhìn sang Hinata với vẻ chế giễu.

"Đúng vậy..." Hinata ngập ngừng đáp, dù có chút sợ hãi nhưng vẫn đứng chắn trước mặt tôi.

"Vậy... ngày mai gặp. Phải đấu một trận thật vui đấy," Terushima nhếch mép cười rồi cùng đồng bọn rời đi.

"Hitoka-san!! Cậu có sao không?" Hinata lo lắng nhìn sang tôi.

"Tớ không sao, cảm ơn cậu đã cứu tớ, Shou-chan!" tôi cảm kích nói.

"He he, có gì đâu!" Hinata cười tươi rói.

"Về thôi..." Tsukishima lạnh giọng nói, rồi quay người bước đi trước.



Còn tiếp.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com