Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

" Cẩn thận bậc thang nhé, Yacchan."Kuroo chỉ về phía bậc thang

" Vâng..." Mồm thì trả lời chứ tâm trí tôi vẫn đang lâng lâng trên mây. Tôi đang đứng cạnh bên Kuroo Tetsuro và Kozume Kenma- đang đứng cạnh bên họ. Và thật buồn cười, tôi vẫn bị bậc thang làm cho vấp té. Khoảng khắc mà tôi gần ngã thì Kuro đã nhanh chóng đỡ được tôi

" Nhóc chibi à, anh đã bảo cẩn thận rồi mà." Kuro cười khì

" Em....em cảm ơn..." Thật sự tôi cảm thấy còn gì có thể cứu được sự " đội quần" này nữa

" Hey, hey Kuro, nhanh cái chân lên coi. Tôi đang nóng lòng muốn đấu với trường cậu lắm nè!" Bokuto từ xa chạy đến, kêu réo Kuroo một cách ồn ào

" Từ từ coi nào cái tên cú này, hôm nay tôi sẽ chặn đứng mấy cú đánh của cậu." Kuroo mặt đầy tự tin

" Này này đừng có vội- ủa, nhóc chibi này là ai vậy?" Bokuto có thấy tôi đang đứng đằng sau Kuro, nhìn chằm chằm vào anh ấy.

" À, đây là quản lý  của Karasuno, ban nãy tôi tìm Kenma thì thấy nhóc đó nên chỉ chỗ tới đây luôn mà." Kuroo

" Xin chào ạ, em tên là Yachi Hitoka- năm nhất ạ. Hân hạnh được gặp." Tôi lễ phép giới thiệu

" Ô, xin chào- anh là ACE của Fukurodani- Bokuto Koutaro, đây là chuyền hai của anh- Akaashi Keiji." Bokuto hào hứng giới thiệu, sau đó chỉ vào Akaashi đang đứng bên cạnh

"Chào em, anh là Akaashi." Akashi đưa tay ra bắt tay tôi

" Em...em chào hai anh ạ." Akashi quả nhân là mỹ nhân trong truyền thuyết. Đẹp, đẹp quá đi mất. Tôi cảm thấy chói mắt vì hào quang của anh ấy đang tỏa ra. Bắt tay với mỹ nhân của Haikyuu khiến tay của tôi run hết cả lên.

" Yachi-san! Bọn anh bên này nè." Sugawara gọi tôi

" Ah, vâng em đến ngay! Vậy, rất vui được gặp mọi người ạ. Hẹn gặp lại vào các buổi đấu sau ạ." Tôi cúi đầu chào lia lịa rồi rời đi

" Công nhận Karasuno có quản lý dễ thương ghê, tôi gần như không để ý nhóc đó do lùn quá. Nhìn...nhìn như con sóc chuột ý!" Bokuto

" Ờ, cậu nói tôi mới thấy giống!" Kuroo tán thành

________________________________________________
Hinata và Kageyama đã hoàn thành được bài thi một cách xuất sắc, cả hai đều đã vượt qua được kì thi lại này. Bây giờ hai cậu ấy đang được chị của Tanaka- Saeko đang chở đi Tokyo

" Yachi-san, chúng tớ làm được rồi." Tin nhắn Hinata gửi cho tôi

" Yay, các cậu giỏi lắm! Vậy hãy nghỉ ngơi một lát để có sức chơi bóng chuyền cùng đội nhé." Tôi reply tin nhắn của Hinata

Sau khi kết thúc tin nhắn với Hinata thì tôi cũng tranh thủ giúp đỡ Kiyoko lấy nước và lấy khăn tập để chuẩn bị cho lượt đấu giữa Karasuno và Nekoma. Nhưng do trước giờ tôi đã quen với thân hình to lớn của mình có thể vác được một lúc nhiều đồ vật nhưng bây giờ đang là Yachi nên tôi cũng khá chật vật trong một số chuyện nặng.

" Để tôi giúp cậu." Tsukishima cầm hộ tôi một vài chai nước

" Ah, cảm ơn cậu nhiều."

Ngắm nhìn các chàng trai say sưa với trái bóng chuyền trên sân, ký ức về những ngày tôi còn là một chắn giữa ùa về. Mỗi lần xem Haikyuu!!, ước mơ được một lần nữa gặp gỡ những nhân vật ấy lại trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng. Nhưng thú thật, chẳng có niềm vui nào sánh bằng cảm giác tự mình lăn xả vào trận đấu, được sống trọn từng khoảnh khắc của mỗi pha bóng.

Mải miết chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man, tôi hoàn toàn không để ý đến trái bóng đang lao nhanh về phía mình.

"Cẩn thận!!!" một tiếng hét vang lên.

Theo phản xạ của một người từng gắn bó với bóng chuyền, tôi nhanh chóng vào tư thế chắn bóng, một cú chạm tay gọn gàng đưa trái bóng trở lại vị trí của Daichi. "Hay lắm, cú đỡ tuyệt vời!" tôi thầm nghĩ. Bất chợt, không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng lạ thường. Cả chục ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

"Yacchan... em biết chơi bóng chuyền sao?" Asahi ngạc nhiên hỏi, đôi mắt mở lớn.

"Thôi chết rồi!" tôi thảng thốt nhận ra. Phản xạ có điều kiện của một cựu vận động viên bóng chuyền đã khiến tôi hành động theo bản năng. Lúng túng một thoáng, tôi vội chữa cháy: "Dạ... dạ tại em xem mọi người chơi nhiều quá... nên cũng biết một chút ạ... he he."

"Nice receive, Yachi-san," Yamaguchi khẽ mỉm cười.

Sau khi kết thúc hiệp một căng thẳng với đội Nekoma, cuối cùng thì bộ đôi "siêu sao" Hinata và Kageyama cũng xuất hiện.

"Kia rồi, hai siêu sao của chúng ta đã đến rồi kìa," Kuroo lên tiếng, giọng điệu có chút trêu chọc.

Hinata và Kageyama thật sự biết làm cho người ta há hốc về kĩ năng chơi bóng của mình đấy. Tuy nhiên nếu không phải vì tôi đã biết trước tương lai mà nếu dựa theo góc nhìn của người chơi bóng chuyền lâu năm như tôi thì hai cậu ấy vẫn còn khá nhiều lỗ hỏng, chỉ là do tốc độ của Hinata vừa đủ để làm người ta choáng ngay lần đầu chứ không phải là chiêu thức hay để sử dụng lâu dài.

Sau khi buổi tập kết thúc thì cũng đã đến giờ dùng cơm tối. Tôi đang phân vân không biết nên chọn giữa việc phụ các chị quản lý chuẩn bị cơm tối hay là giúp Hinata và Kageyama luyện tập. Đang mãi suy nghĩ thì Hinata gọi tôi:

" Yachi-san, cậu giúp bọn tớ luyện tập được không?"

Tất nhiên là tôi chọn ở lại tập cùng hai cậu ấy, tôi luôn muốn ưu tiên thời gian của mình cho hai người mà tôi yêu quý hết mình nhất tại Haikyuu.

Giờ khắc giao thoa giữa ngày và đêm, khi thành phố Tokyo dần chìm vào giấc ngủ, tôi lại trằn trọc khó lòng yên giấc. Cảm giác như một con cú, tôi thích nghi với nhịp sống về đêm hơn là những giờ phút tĩnh lặng của buổi sáng. Lang thang một mình trong hành lang vắng lặng, tôi cảm nhận được sự tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng.

Ánh đèn vàng nhạt từ những chiếc đèn đường chiếu rọi xuống, tạo nên một không gian ấm áp và yên bình. Làn gió đêm Tokyo dịu nhẹ luồn vào từng kẽ tóc, mang theo hơi ẩm của biển, thoảng chút hương hoa anh đào. Đang đắm chìm trong không gian tĩnh lặng, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng đàn guitar du dương vọng lại từ đâu đó, tạo nên một bản hòa ca giữa đêm khuya. Đêm Tokyo thật đẹp, nó mang đến cho tôi những cảm xúc thật đặc biệt.

Vừa xuống đến tầng dưới, tôi chợt thấy bóng dáng một người quen đang đứng chọn nước uống. Chần chừ tiến lại gần, tim tôi khẽ khựng lại khi nhận ra đó là Akaashi. Thật là một may mắn bất ngờ! Trong lòng tôi vốn đã ấp ủ mong muốn được gặp gỡ và ngắm nhìn vẻ điềm tĩnh của cậu ấy nếu có cơ hội.

"Hửm, là Yacchan sao? Đã muộn thế này rồi mà em vẫn chưa ngủ à?" Akaashi ngạc nhiên hỏi, giọng nói trầm ấm dễ chịu.

"Chào Akaashi-san," tôi mỉm cười đáp, cảm thấy hai má mình nóng lên một chút. "Em vẫn chưa buồn ngủ lắm nên định tìm chút gì đó uống cho dễ ngủ."

Akaashi vào ban đêm lại càng đẹp lạ thường, cậu ấy đích thực là một mỹ nhân mang vẻ điềm tĩnh cuốn hút. Tôi thực sự ngưỡng mộ nhan sắc ấy vô cùng.

"Vậy... em uống sữa này nhé... sữa thường dễ ngủ hơn đấy." Cậu ấy chọn cho tôi một hộp sữa bò rồi lịch sự thanh toán luôn.

"Ah, em có mang theo tiền, để em trả lại anh," tôi vội vàng lục tìm ví trong túi.

"Không sao đâu mà, anh là đàn anh, chút này không đáng gì cả. Đây của em," cậu ấy đưa cho tôi hộp sữa ấm áp.

Chắc chắn tôi sẽ trân trọng hộp sữa này như báu vật và cất giữ nó cẩn thận!

"Cảm ơn anh ạ," tôi đón lấy hộp sữa, lòng tràn ngập niềm vui.

Chúng tôi cùng ngồi xuống dãy ghế cạnh chiếc máy bán nước tự động. Im lặng một lát, tôi mạnh dạn hỏi cậu ấy: "Akaashi-san, anh cũng không ngủ được ạ?"

"À không, giờ này anh thường thức để ôn bài nên vẫn chưa quen giấc ngủ. Yacchan cũng vậy sao?" cậu ấy dịu dàng đáp.

"Vâng, đúng rồi ạ," tôi gật đầu.

Chúng tôi trò chuyện cùng nhau một lúc khá lâu, đến khi Akaashi chợt để ý đến thời gian. Gần mười một giờ khuya, cậu ấy quay sang nói với tôi: "Yacchan này, cũng muộn rồi. Để anh đưa em về khu B nhé." Cậu ấy đứng dậy.

"Vâng ạ," tôi khẽ đáp, rụt rè đi theo sau.

Đi một đoạn, chúng tôi cũng đến khu B. Tôi có chút tiếc nuối vì thời gian trôi qua quá nhanh. Tôi thực sự đã rất thích cuộc trò chuyện vừa rồi với Akaashi.

"Được rồi, em ngủ ngon nhé," Akaashi mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười làm tim tôi xao xuyến.

"Vâng, Akaashi-san cũng vậy ạ," tôi đáp lại, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy.

Akaashi khẽ cười, bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên mái tóc tôi rồi quay người rời đi, để lại tôi đứng ngây người, trái tim vẫn chưa kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra. Hôm nay quả là một ngày mà trái tim tôi không được yên bình một giây phút nào, hạnh phúc đến nghẹn thở.

Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy cùng các quản lý của trường khác để phụ giúp các cô phụ bếp chuẩn bị bữa ăn sáng. Khoảng bảy giờ, mọi người đều thức dậy và xuống nhà ăn.

"Chào buổi sáng, Yacchan!" Bokuto tràn đầy năng lượng chào đón tôi.

"Chào buổi sáng, Bokuto-san và Akaashi-san," tôi vui vẻ đáp lại.

"Đêm qua em ngủ ngon chứ?" Akaashi ân cần hỏi.

"Vâng, em ngủ rất ngon. Em cảm ơn anh," tôi ngại ngùng trả lời.

"Yo, chào mọi người, chào Yacchan! Lấy cho anh cốc trà ấm đi," Kuroo vẫy tay chào.

"Vâng, đây của anh," tôi đưa cho Kuroo cốc trà nóng.

"Anou, cho tớ một cơm trứng..." Kenma khẽ nói, giọng có chút rụt rè.

" Vâng, đợi em xí nhé Kozume-san." Tôi quay sang lấy phần cơm 

( sẽ có vài bạn chắc cũng thắc mắc là sao tui ko gọi là Kenma thì bản tính Kenma vốn nhút nhát và sẽ không thân thiện với người lạ quá nhiều nên việc gọi cậu ấy là Kenma cũng sẽ hơi quá thân mật cho lần đầu gặp như Yachi nhó)

" Gút tô mo ninh, Yachi-san!" Hinata chạy tới

" Chào buổi sáng Hinata, cậu muốn dùng gì nào?" Tôi cười

" Cho tớ phần cơm trứng và súp miso nhé! À, cậu cho tớ xin nhiều cơm một tí. Ăn nhiều mới có sức chiến đấu he he." Hinata cười tươi

" Okay, cậu đợi tớ tí nhé." Tôi quay sang lấy phần cơm cho cậu ấy, không quên bỏ nhiều thức ăn một chút.

" Hinata, cậu ăn như thế sớm thành con lợn đấy nhé!" Tsukishima chọc ghẹo

" Này! Kệ tớ nhá!" Hinata nhảy dựng lên

" Hai đứa này sáng ồn ào thật đấy!" Daichi càu nhàu

" Yachi-san, cho tớ một phần cơm cà ri." Kageyama

" Okay!"

Bữa sáng hôm nay như một bữa tiệc tuổi trẻ. Tiếng cười nói rộn rã, những gương mặt rạng rỡ của các vận động viên trẻ khiến không khí trở nên náo nhiệt vô cùng. Cảm giác như tôi đang sống lại những năm tháng tươi đẹp của mình. Được ở gần các nhân vật trong Haikyuu đến vậy, trái tim tôi như muốn vỡ òa. Mỗi khoảnh khắc ở đây đều thật quý giá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com