Akaashi
Title:/Tóc cậu thơm thật đấy/
Trả request: quynh_anhnek
———————-
"Này! Em đang ở đâu đấy?"
Một chất giọng cứng đến đáng sợ được truyền qua điện thoại, nhưng tôi biết chủ nhân của nó là ai. Đằng sau cái chất giọng đanh thép ấy là một con người nham nhở đến phát phiền, không chỉ thế anh ta còn ồn ào và rất chi là mè nheo. Không ai khác là Bokuto Koutarou! Là anh trai của tôi-Bokuto Y/n.
"Chờ em tí! Em đang lấy vali"
Tôi là du học sinh mới từ Canada về, năm 10 tuổi tôi và Koutarou bị tách nhau ra vì ba mẹ ly hôn, chúng tôi một theo cha định cư ở đất lạ, một theo mẹ tiếp tục làm con dân đât Nhật. Nhưng mà dạo này vì ba quá bận, cũng như phải chăm lo cho hạnh phúc mới, nên ông đã đá tôi về cho mẹ. Cũng may là mẹ còn yêu thương, chứa chấp đứa con xa quê bao năm như tôi. Đôi lúc tôi cảm thấy may mắn vì còn tên anh trai ngốc và người mẹ dịu dàng,
"Koutarouuuuuu"
Bao năm không gặp, vừa thấy tên anh trai phiền phức đáng ghét tôi đã xông thẳng về phía anh ấy rồi ôm thật chặt. Từ bé, tôi và Koutarou đã rất thân thiết với nhau, có lẽ là vì chỉ chênh lệnh 1 tuổi, và anh ấy thật sự rất biết bảo vệ tôi. Nhưng mà đôi lúc có hơi phiền một tí. Bao năm qua Canada tôi không hề cắt liên lạc với anh ấy dù chỉ một ngày, hôm nào cũng video call với nhau và kể tất tần tật chuyện trong ngày. À có cả những lúc tôi buồn ba tới mức khóc ầm lên với Koutarou và anh ấy dành mấy tiếng chỉ để nghe tôi khóc.
"Mẹ đâu rồi?"
"Đang ở nhà, chuẩn bị cơm đợi em về đấy"
Nghe câu này tôi thấy hạnh phúc biết bao, ở bên ấy, chưa ngày nào ba chờ cơm tôi cả. Một bữa cơm là điều xa xỉ với tôi và ba, tôi không biết nói sao nữa, nhưng mà thật sự tôi hạnh phúc lắm. Tôi không nhớ mình đã phải kìm nén bao nhiêu để không khóc nữa, cũng vì tôi không muốn mình quá mè nheo với Koutarou.
"Về với mẹ nào Koutarou"
"Đương nhiên rồi!"
Rồi Koutarou giúp tôi xách hành lý ra bến xe buýt, hoài niệm thật. Lâu lắm rồi tôi mới bước chân lên xe buýt, ở bên đó tôi phải học trường nội trú và chỉ về ngày cuối tuần, nên cũng không có cơ hội được ngồi lên xe buýt. Xe lăn bánh, tôi nhìn sang bên đường, mọi thứ cũng như xưa, con đường, con người, vạn vật, đều vẫn ấm áp như trước. Ánh nắng xuyên qua kính xe, chiếu vào cánh tay tôi như muốn chào đón vì đã quay trở lại. Dù có đi đâu xa thì có lẽ tôi vẫn yêu nơi này.
Bước vào nhà, tôi nhớ rằng gia đình tôi đã có một bữa cơm thật vui vẻ, cả ba ngồi nhớ lại chuyện xưa, nhưng tôi lại không nhớ mình đã hạnh phúc nhiều đến mức nào.
Sáng hôm sau, tôi cùng Koutarou tới trường, mẹ đã chuẩn bị hồ sơ cho tôi từ trước, nên bây giờ tôi chỉ việc mặc đồng phục lên và cũng người anh đáng ghét này tới trường. Anh ta láo ngáo vậy chứ có vẻ khá nổi tiếng với con gái, vừa vào trường đã có người bu vây lấy người anh của tôi và đá tôi ra khỏi anh ấy. Bây giờ thì tôi đang phải tự thân vận động đi tìm lớp của mình.
Càng đi tôi thấy mình như càng bị lạc, cũng ngại hỏi người xung quanh nhưng mà tôi cũng lại chẳng biết đường, vừa đi vừa cắm đầu vào cái sơ đồ của trường mà giám thị vừa đưa cho tôi, không để ý xung quanh. Và thế là tôi đã đâm phải thứ gì đó, theo quán tính tôi ngước lên nhìn, là một người con trai, anh ta khá là cao. Nhân cơ hôik
Tôi bình tĩnh bước vào lớp, sau đó là một lời chào hỏi quen thuộc mà ta thường thấy trên những bộ anime, tôi cũng có một chút hồi hộp, nhưng mọi người cũng rất hòa đồng, tôi lại cảm thấy mình may mắn lần nữa khi được vô trường này. Sau đó tôi được xếp vào ngồi bàn gần cuối, gần cửa sổ, bên tay phải tôi là cậu bạn tóc đen khá đẹp trai, nhớ đâu không lầm thì cậu ta tên là Akaashi. Cậu ta cũng khá là dễ thương, mới vào có nhiều thứ tôi không biết, cậu ta chỉ tôi tuốt.
Ra về, Koutarou vì phải sinh hoạt ở câu lạc bộ nên có lẽ tôi sẽ qua đó và ngồi chờ anh ấy một tí, lễnh đễnh bước đi xung quanh khuôn viên trường, vì bây giờ có lẽ hơi sớm nên tôi quyết định đi tham quan trường, nắng chiều le lói qua từng khung cửa sổ, thật đẹp đẽ làm sao. Đi một mình lâu như vậy làm tôi nhớ khoảng thời gian ở Canada một lần nữa, nhưng bây giờ tôi có thể yên tâm là mình có gia đình đang chờ cơm, có mẹ luôn nở một nụ cười chào đón tôi về, có Koutarou sắn sàng cùng tôi chơi game lúc tôi buồn chán.
Dạo một hồi lâu thì tôi dừng chân lại ở câu lạc bộ bóng chuyền, nghe thấy tiếng anh hai thân yêu đang hò hét, tò mò chợt ló đầu nhìn vào. Thứ đập vào mắt tôi bây giờ là một thân ảnh đẹp đẽ, mồ hôi lăn dài trên làn da trắng hồng, mái tóc đen ngắn dính vào mặt. Đó là Akaashi, vẻ đẹp cậu ta đã hút hồn tôi.
"A! Y/n. em chưa về à"
Koutarou đã nhìn thấy tôi, giọng nói của Koutarou làm tôi bừng tỉnh.
"À, em đợi anh đấy"
Cả câu lạc bộ quay ra nhìn tôi, vẻ mặt mọi người kiểu: "Tên Bokuto này có bạn gái hồi nào vậy? Còn cái đám fangirl của cậu ta thì sao?". Ai cũng đớ người ra, có mình Akaashi lúc này mới nhìn ra, như chưa làm rõ được tình hình bấy giờ.
"Ủa? Cậu chưa về à?"
"À! Tớ chưa, tớ đang đợi tên này nè mà cậu trong câu lạc bộ bóng chuyền à"
Akaashi bước đến chỗ tôi và Koutarou đang đứng.
"Đúng rồi!"
"Ngầu ghê"
Tôi vừa trò chuyện với Akaashi vừa cười. Tôi cũng nhớ rõ hai chúng tôi đã nói được bao nhiều chuyện nữa. Chỉ là cũng giải đáp được khúc mắc của mọi người và chứng minh tôi là Bokuto Y/n, em gái thân yêu của Bokuto Koutarou. Koutarou cũng bỡn cợt vài câu như: "Sao, em gái có muốn gả cho Akaashi không?" hay "Y/n ngoan lắm đây, Akaashi có cần anh đây làm mai cho không?". Lại có tên anh trai nào muốn gả em gái đi sớm sớm như tên này không chứ?
Sau đó thì chiều hôm nào tôi cũng tới câu lạc bộ để đỡ việc cho mấy chị quản lý, rồi sau tự nhiên thành quản lý câu lạc bộ lúc nào không hay. Tôi và Akaashi cũng thân thiết hơn, có lẽ là cả hai chúng tôi cùng phải chịu một người anh lắm chuyện-Koutarou, nên bỗng dưng hợp nhau đến lạ thường.
Hôm nay có lịch giao hữu với Nekoma, nên chúng tôi sẽ di chuyển qua sân vận động của trường bên đó. Trên xe, bằng phép màu nào đó, Koutarou hay bám dính Akaashi lại không ngồi với cậu ấy nữa, lúc tôi lên xe, chỉ còn chừa mỗi chỗ với Akaashi, nên bắt buộc phải ngồi vào. Không một ai biết được vẻ mặt đắc ý của tên biến thái Koutarou bây giờ là như thế nào đâu.
Mọi người vào sân chuẩn bị trước, còn tôi và hai chị quản lý đang soạn đồ để đưa vào nên vào sau. Vừa vào sân, tôi thấy Nekoma và Fukurodani đang nói chuyện rất thân thiết. Có vẻ hao trường này là bạn bè lâu năm rồi. Bỗng tôi thấy một bóng hình của ai rất quen thuộc. Tôi lại gần, thì người ấy thốt lên.
"Y/n!"
A, tôi nhớ ra rồi, là Kenma, là bạn thân hồi bé của tôi, chúng tôi không thể chơi với nhau nữa cũng vì tôi phải qua Canada sống, từ đó chúng tôi cũng gần như mất liên lạc. Lần gặp mặt này làm tôi khá bất ngờ.
Sau trận đấu, tôi và Kenma đã có dịp ôn lại kỉ niệm xưa, mọi người sau trận đấu cũng nói chuyện rất hăng say về nhưng chi tiết của trận vừa rồi, tôi và Kenma nói chuyện mà cười suốt. Naoflaf cả hai cùng bị chó rượt, rồi leo cây hái hoa anh đào mà mém té và còn hàng tá câu chuyện dại khờ của hai đứa nhóc 5 tuổi.
Từ đâu sau lưng tôi, có cánh tay choàng qua ôm lấy, tôi khựng người lại, quay đầu qua. Là Akaashi! Mặt tôi đỏ bừng lên sau khi nhận thức được việc Akaashi vừa mới làm. Và tôi có thể khẳng định, ai có mặt trong sân lúc đó đều ngớ người ra và nhìn hai chúng tôi. Rôi Akaashi đặt lên má tôi một nụ hôn.
"Tớ thích cậu"
Akaashi gục mặt vào mái tóc của tôi, và hít một hơi. Câu nói vừa rồi làm cảm xúc tôi hỗn loạn lên cả, tôi cứ tưởng chỉ có mình tôi thích anh ấy thôi chứ. Tôi đã định giấu nhẹm cái cảm xúc đơn phương thất bại này đi và chỉ mình tôi biết thôi chứ.
"Tóc cậu thơm thật đấy..."
"V-Vâng?.."
"Làm người yêu tớ nhé..."
Lúc đó tôi không có một câu trả lời nào khác trong đầu, Akaashi thật sự rất quyến rũ bấy giờ, mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp không góc chết của cậu ấy, cử chỉ ấm áp, không những thế sau lưng tôi còn cảm nhận được cơ bụng săn chắc của cậu ấy qua mấy lớp áo. Từ bất ngờ tôi chuyển thành hạnh phúc. Tôi không biết phải diễn tả gì hơn về cảm xúc của mình.
"Tớ đồng ý!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com