Kenji
Title: /Thích/
Trả request: -_Cle_-
————————
Tiếng chuông đồng hồ báo thức reng lên, tôi lười nhác với tay tắt lấy cái thứ ồn ào ở trên đâu giường. Ngáp ngắn ngáp dài rồi cố gắng kéo lê người ra khỏi cái mền yêu quý. Hôm nay lại là một ngày mới, tiếng vọng của anh trai từ tầng dưới báo cho tối biết đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong. Lê lết thì thay bộ đồng phục của Karasuno, rồi bước xuống nhà.
Đã là một tuần kể từ ngày tôi chuyển sang học ở Karasuno. Vì lý do anh hai tôi Daichi muốn cùng học chung trường cho tiện, nên thuận theo ý người anh đáng quý tôi cũng sang học ở Karasuno cho anh ấy vui lòng. Anh trai tôi là đội trưởng của đội bóng chuyền Karasuno, phải nói anh ấy tâm huyết lắm, đôi lúc tôi nể anh ấy cực kì. Mà cũng vì một phút ngưỡng mộ, tôi lỡ dại chấp thuận lời đề nghị tham gia làm quản lý cho câu lạc bộ bóng chuyền, thế là những ngày tháng được về sớm của tôi cũng đã biến mất, à thật ra khi ở trường cũ tôi cũng làm gì về sớm.
"Hẹn em ở câu lạc bộ"
Daichi vò đầu tôi rồi bước qua tòa nhà năm ba, tôi là một học sinh năm hai và học khác tòa với anh ấy. Ngán ngẩm bước lên lớp, cũng may là tôi có thể kết bạn được ở cái môi trường mới này, chứ không chắc tôi phải cô đơn trong hai năm thanh xuân cuối cấp. Mọi người trong lớp cũng rất hòa đồng, khiến tôi cảm thấy không những thích ứng được với môi trường mới mà còn cảm thấy vui vẻ với nó nữa chứ.
"Em tới rồi đây"
Tôi báo cáo với tông giọng mệt mỏi và ngán ngẩm.
"A! Y/n tới rồi!"
Tanaka và Nishinoya bổ nhào ra, thấy không ổn tôi liền núp sau bước tường ngoài cửa, hai bọn họ bay thẳng ra như tên lửa, đập mặt xuống đất, chắc cú đó phải đau hết biết...
"Hai người...ổn không?..."
"Không sao, không sao!"
Tôi bước vào sân tập, có vẻ mọi người đang họp cái gì đó. Vài hôm nay anh trai tôi cứ lẩm bẩm gì về giải liên trường các thứ, tôi đoán có lẽ sắp có giải đấu gì đó. Như thường lệ tôi thay bộ đồ thể dục ra, rồi đi kiểm kê lại các dụng cụ coi có hư hỏng gì không. Cũng đã một tuần nên tôi cũng khá là quen việc rồi nên làm không có bị chậm tiến độ như những ngày đầu nữa.
"Em đi lấy giùm chị đồng phục được không, ở ngoài cổng ấy"
Chị Shimizu đang ôm đống khăn quay sang bảo tôi, tôi cũng gật gù rồi để mọi thứ vào một góc gọn. Mang đại đôi dép rồi phóng nhanh ra cổng. Ở đó có một chú giao hàng, chú ấy đưa một gói đồ cho tôi, nó cũng không nặng lắm, chị Shimizu nói nó là đồng phục, chắc là đồng phục mới của đám năm nhất.
"Mấy đứa năm nhất lại đây!"
Anh trai tôi hô lớn, tiện thể tháo cái bọc đồ tôi vừa khổ sở vác vào. Daichi rút từng bộ đồ và phát cho từng người. Đúng như tôi đoán, là đồng phục của đám năm nhất. Trông nó cũng đẹp ra phết, tôi thích cái sự phối màu này, mười điểm cho người thiết kế đồng phục.
Mọi người ở đây rất vui vẻ, khiến tôi cảm giác như đang ở nhà vậy, trông cậu bé đầu quả quýt mới nhận đồng phục đang vui vẻ cỡ nào, mọi người mặc lên trông cũng rất đẹp. Lúc đầu tôi có hơi hối hận về việc quyết định làm quản lý ở đây vì thật ra tôi khá lười và ghét vài sự rắc rối, nhưng mà mọi người trong đây mang nguồn năng lượng rất tích cực khiến tôi không nỡ mà bỏ đi. Cả chị Shimizu cũng vậy, chị ấy rất chu đáo và cẩn thận, trước khi ra về, chị ấy cũng bảo tuần tới có giải liên trường nên nói tôi chuẩn bị vài thứ. Cũng may có Daichi nên là có gì không biết tôi bảo anh ấy làm luôn, đỡ phải táy máy.
Daichi cũng có đưa tôi cái bảng tổng hợp các trận đấu, nhưng mà lười quá nên đến giờ vẫn chưa mở lên xem. Và giải đấu cũng đã tới.
"Ủa? Datekou?"
"Sao vậy Y/n?"
Chị Shimizu ngồi kế bên thấy tôi trố mắt ra nhìn liền thắc mắc hỏi. Datekou là trường cũ mà tôi đã từng học. Tôi không ngờ có thể gặp lại trong giải đấu này.
"Y/n?"
"Kenji?"
Bốn mắt nhìn nhau, Kenji từng là bạn ngồi sau lưng tôi, cậu ấy hay chọc tôi lắm, như là việc cứ lấy tóc tôi rồi đan thành nhiều chùm, không những vậy còn tạo đủ kiểu. Tôi càng cấm thì cậu ấy lại càng làm, tôi cũng chả hiểu vì sao. Nhưng mà...
Đang ngạc nhiên, bỗng có quả bóng đâu đó bay thẳng vào mặt tôi, theo quán tính tôi nhắm nghiền mắt lại. Một giây, hai giây, không có chút gì va vào tôi, mở mắt ra xem tình hình, là Kenji đã đỡ nó lại.
"Cẩn thận thôi Y/n, vào ghế quản lý ngồi đi, ở đây bóng dễ bay vào đầu lắm"
Cậu ấy hay chọc tôi, nhưng mà đôi lúc lại ấm áp đến lạ. Những lần tôi bị phạt về trễ, là Kenji ở ngoài đợi tôi về chung. Những lần tôi hậu đậu quên mang cơm trưa, là Kenji đã nhường phần ăn của cậu ấy cho tôi và còn bảo là không đói, nhưng mấy tiết chiều bụng cậu ấy lại kêu liên tục. Đúng là tên ngốc...Nhưng mà tôi lại thích tên ngốc đấy!
"Này Y/n..."
"Kenji?..."
Trận đấu kết thúc, tôi đang bên ngoài xe của đội để dọn dẹp đồ. Bỗng Kenji từ đâu đi tới, gọi tên tôi, bất giác quay đầu lại. Trời cũng đã ngả chiều, mọi thứ yên tĩnh đến lạ, mọi người còn trong nhà thi đấu, ở ngoài sân như còn mỗi tôi và Kenji.
"Sao...cậu đi mà không nói vậy?..."
"À...gấp quá nên tớ không kịp nói...Xin lỗi cậu!"
"Cậu biết tớ đã tìm cậu mệt như thế nào không?..."
Tôi ngạc nhiên, tại sao Kenji lại phải tìm tôi? Tôi không tìm cậu ấy thì thôi chứ, tròn mắt nhìn người đứng trước mặt.
"Tìm...tớ?"
"Ừm"
"Sao lại tìm tớ?"
"Tại..."
Mặt Kenji chuyển đỏ, tôi lại càng hoang mang, không biết nên nói chuyện gì tiếp theo. Tự nhiên tôi lại nghĩ bây giờ tỏ tình Kenji thì có được không nhỉ, đúng là khùng điên hết sức.
"Tại tớ thích cậu!"
Đang mải suy nghĩ, Kenji cất tiếng nói làm tôi càng ngạc nhiên, tôi có đang nghe lầm không vậy? Kenji có đang nói lộn với ai không vậy? Sao tôi thấy mọi thứ nó cứ kì kì.
"Tớ thích cậu thật đấy..."
"..."
"Hẹn hò với tớ nhé..."
"A..."
"Sao vậy?"
"Tớ đồng ý!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com