MÙA ĐÔNG NĂM ẤY - 4
Hyojin bỏ em...
Hyojin không nói nửa lời...
Chị ấy để lại em và cầu lộng gió...
Hyojin hết thương em...
Sao ai cũng bỏ em ?
Hết Ahn Heeyeon ! Rồi bây giờ lại là Ahn Hyojin !
...
Hôm nay Seoul mưa...
Hôm nay em sẽ đi New York.
Hôm nay em sẽ rời bỏ xa cái nơi mà em nguyện sống cùng người em thương mãi mãi.
Nhưng mà người em thương nay còn đâu ?
"Đi thôi cô gái ! "
...
Em là người Hàn. Chưa bao giờ đặt chân đến cái nơi xa lạ này. Phải chăng nó cũng chỉ là những hình ảnh tưởng tượng, chưa tròn đầy.
Em nhớ tiếng mưa rả rích ngoài ô cửa, nhớ những lời hỏi han ân cần, nhớ những lần được chị chia sẻ rồi lại vỡ òa niềm đau.
Em tự thấy mình bất lực trước những mất mát trong cuộc đời.
Có lẽ, em chẳng thể quên được những câu chuyện mà mỗi lần nhớ lại tim em lại nhói lên từng nhịp liên hồi,
Là em
Kẻ chỉ biết lắng nghe và lặng im....
Em ghét cái cách Hyojin hay nói những câu:" Thôi đừng buồn nữa" hay "Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương".
Không.
Không bao giờ có chuyện đó.
Người ta đau đến cắt ruột nát tim mà bảo đừng buồn.
Chả phải chị cũng đang buồn đấy sao ?!
Hôm qua khi em đã vùi sâu vào giấc ngủ- và có lẽ thế.
Là lúc em nhớ lại những dòng kí ức cũ.
Em nhớ Heeyeon.
Em nhớ Hyojin.
Rồi những giọt lăn dài mặn đắng rơi, nhưng cảm xúc nó không còn vẹn nguyên như những ngày xưa.
Em và chị rốt cuộc cũng chỉ là những kẻ đi qua đời nhau.
Chắc tại lần ấy em gặp Heeyeon sớm, còn chị thì đã trễ 1 chuyến nên cả 2 gặp nhau rốt cuộc cũng đi qua nhau.
...
4 năm sau...
Có lẽ em đã sống quá lâu trong cô đơn, muộn phiền, khiến 1 con người như em từng quỵ ngã vì những tình yêu dại khờ bồng bột cũng trở nên cứng rắn lạ thường.
Rồi em trưởng thành, em lao vào công việc, rồi em quên đi những phần quá khứ buồn đau và cũng vô tình quên mất em.
Em có cảm giác mình không còn là cô gái khờ dại ngày xưa nữa.
Có lẽ thời gian đã thay đổi mọi thứ, kể cả em.
Em không còn cảm giác với tình yêu nữa. Chẳng biết định nghĩa nó như thế nào.. một xúc cảm chai sạn đang tăng dần trong em, em coi tình yêu màu hồng đã chết, chỉ còn lại một màu đen câm hận....để rồi hình thành con người như em ngày hôm nay.
- Lạnh băng, vô cảm.
---
Heeyeon
Tiết trời NewYork lại mưa rả rít...
Suốt từng ấy năm tôi vãn chưa thể quên được em.
Em ở đâu ?
Em đang làm gì ?
Em có hạnh phúc không ?
Còn nhớ tôi hay đã quên rồi ?....
Ừ
Chắc có lẽ em đang hạnh phúc. Cái hạnh phúc gọi là trọn vẹn khi ở bên Hyojin.
Em nhỉ ?
Tôi không trách em.. chỉ trách chính mình sao quá dại khờ để đánh mất em.
Hay tôi lại về bên em như lúc trước ?
Nước mắt tự nhiên lăn dài trên gò má tuy không đầy đặn nhưng lại ửng đỏ vì rượu của Heeyeon...
Tôi lại nhớ em nữa rồi.
Suốt ngần ấy năm mọi thứ đã thay đổi tất cả. Mặc định tình cảm tôi dành cho em vẫn không đổi ? Tại sao thế ?
Em biết không. "Thời gian là liều thuốc màu nhiệm để chữa lành mọi vết thương".
Nhưng thời gian cũng khắc nghiệt lắm. Vết thương lành nhưng vết sẹo thì vẫn còn mãi. Mỗi khi trở trời, có ai vô tình chạm nhẹ vào những nơi được đóng gói kĩ lưỡng và cất giữ lâu năm thì bỗng sặc mùi thương nhớ.
Ai đó nói rằng. Quên dễ lắm. Cứ yêu thêm người mới. Sẽ tự quên đi người cũ. Cứ buông tay người kia. Người khác sẽ tự nắm. Cứ đi đâu xa một chút, rồi dội rửa mọi thứ.
Tôi không tin !
Nếu dễ dàng như thế thì có lẽ tình yêu nó đã mang 1 mùi vị nồng nàn giống như màu nâu sữa vào những ngày đông- nó quá đủ ấm áp và bình yên.
Nếu dễ dàng như thế thì tại sao tôi, tại sao em không buông mọi quá khứ , đi xa xôi 1 chút để chôn mọi thứ vĩnh viễn...
Không phải người ta thích ở trong nỗi buồn. Mà vì nỗi buồn ngự trị quá lâu, lâu đến nỗi trở thành thói quen, thành mùi vị không thể thiếu.
Không phải vì người ta không thích cười , mà vì đó chỉ còn lại cái hé môi vô hồn, nhợt nhạt, gượng gạo để che đi những tổn thương quá lớn...
Thế thì cái tạm gọi là nụ cười ấy có đủ để bao dung tất cả, đủ để người ta mạnh mẽ ?
Ngay phút giây này đây có lẽ Heeyeon này đã quá yếu lòng rồi...
-----
*lộp bộp* tiếng mưa bất chợt cứ tí tách không ngừng rơi...
Mặc kệ dòng người đang nhốn nhào thi nhau chạy khỏi cơn mưa đó. Nhưng vẫn có một người vẫn mặc kệ sự tình...
"Dù chạy hay không thì cũng đã ướt hết rồi, cần chi chen nhau dữ vậy chứ !"
Đúng đấy! khi ta cùng đi trên 1 con đường, dù có đi nhanh hay chậm thì cũng phải ướt, chẳng ai thoát khỏi nó được đâu mà, phải không ?
Mưa cũng giống như tình yêu, dù ta chọn cách phải quên đi hay tiếp tục yêu thì cũng phải đau như nhau mà thôi.
Junghwa vẫn đảo bước chậm rãi...
Rồi em chợt khựng lại bởi một bóng hình rất đỗi quen thuộc...
Đó có phải là chị . Dáng hình làm em nhớ từng ngày ?
Tại sao lại gặp người đó ngay lúc này chứ ! Em sắp quên được rồi cơ mà ?
Rồi Junghwa chợt khóc, nước mắt em hòa vào cơn mưa khi nghe được giọng nói trầm ấm ấy.
"Là em sao. Junghwa !?"
Heeyeon khẽ gọi khi nhìn em. Chị ấy lao tới ôm em vào lòng rồi hỏi luôn tuồn chừng mấy trăm câu hỏi.
"Sao em lại ở đây ?
Em vẫn khỏe chứ?
Em có hạnh phúc không?
Dạo này em sống như thế nào hả?!.... em..."
Em nghe được tiếng nghẹn nơi cổ họng chị ấy.
Em nhoẻn miệng cười.
"Chúng ta chia tay nhau lâu rồi đấy!"
Chị ấy buông em ra. Ánh mắt đầy sự hối lỗi. Có lẽ Heeyeon đang khóc...
Chị có biết không , ngay phút giây đó, em đau lòng đến nỗi tưởng như mình không thể nào nhấc chân để bước tiếp được. Ừ, em đang nói dối, vì thật ra chúng ta có chia tay bao giờ đâu. Một người luôn chờ đợi trong vô vọng, còn 1 người bỗng dưng biến mất thì làm sao gọi là chia tay được phải không ?
Liệu rằng trong tim chị còn hình bóng của em? Sao em chắc được sau chừng ấy năm chị chưa yêu 1 ai khác ?
Em đành phải nuốt nước mắt vào tim... nó nghẹn đắng..
"Xin lỗi.. tôi phải đi rồi. Tạm biệt. "
Em dùng cái giọng điệu lạnh như băng ấy để nói chuyện với chị sao?
Junghwa à.. em đã khác đi quá nhiều rồi...Tại sao em lại phải dối lòng mình... em biết không.. những lời đó có thể giết Ahn Heeyeon này đấy.
Rồi đột nhiên chị ấy nắm tay em.
"Chị rất nhớ em... chị vẫn còn yêu em... Junghwa à..."
Sao có thể chứ ?
Em vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy. Ngày chị rời xa em. Rồi bỗng bây giờ chị lại xuất hiện nói lời yêu?
Lấy gì để em lấy niềm tin?
Ahn Heeyeon. Rốt cuộc chị là ai mà phải làm cho em đớn đau không thể tả. Em sắp quên được con người này rồi mà...
Thôi. Quá đủ rồi.
Em không còn kiên nhẫn để gánh vác thêm nỗi đau nữa đâu.
Chị và em, cuối cùng cung không qua khỏi ngưỡng thử thách, để cả hai buông tay chơi vơi giữa chông chênh bao la này.
Em chỉ hối tiếc về một thời thanh xuân đã dốc hết lòng yêu thương để trao trọn, nhưng cuối cùng em toàn nhận thương đau.
"Chị hãy trở về đi những ngày không có em bên cạnh, đi tìm người khác để yêu thương, chăm sóc và an yên"-
"Chúng ta đã từng bên nhau, rồi đi qua nhau, rồi để lại thương đau, bao nhiêu em cũng giữ lấy, miễn là tất cả hồi ức ấy là của 2 chúng ta. Một khắc em cũng không quên. Bởi em hiểu mình cần nhớ để sống tiếp những ngày tháng không có chị ở bên cạnh. Em ổn mà. Chị yên tâm đi"
Và có lẽ thế...
Sau này em sẽ tự đắp chăn khi cơn mưa kéo đến giữa đêm như em đã từng làm khi không có chị. Em sẽ tự vòng tay ôm chính mình khi cảm thấy chạnh lòng, tự nhắc nhở rằng...
Hãy quên chị đi !....
---------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com