Chương 8: Chúng ta là loại quan hệ gì?
Ôn Thư Duy nhất mực quan niệm "làm người đáng tin", năm đó, sau tiết tự học buổi chiều cô liền đi tìm Thẩm Tịch trả tiền.
Sự khác biệt giữa trường tốt nhất và những trường khác hiện ngay trên người học sinh. Trường trung học mười bảy điểm số vẫn vậy nhưng phong cách giáo dục khác nhau hoàn toàn.
Buổi tối Ôn Thư Duy đeo cặp sách, tóc buộc đuôi ngựa, cả người mặc đồng phục ngăn ngắn so với học sinh trường trung học mười bảy bẻ cổ áo tận xương quai xanh có vẻ thiếu nữ khác biệt rõ rệt. Rất nhanh hình dáng hiếu học ngoan ngoãn xinh đẹp của cô lọt vào mắt mấy cậu thanh niên lấc cấc.
Có người ngậm điếu thuốc lá không có ý tốt bắt chuyện: "Người đẹp nhỏ qua tìm người à?"
Ôn Thư Duy hít phải mùi thuốc lá kém chất lượng khẽ nhăn mày, cô đứng xa chút không trả lời.
"Ồ, còn bơ người." Thiếu niên hư hỏng cợt nhả, có người thấy cô xinh quá lại trêu tiếp: "Người đẹp nhỏ có bạn trai chưa?"
"Chắc không có rồi." Một thanh niên xỏ khuyên cố tình nói to: "Người ta học trường trung học số một, ham học thế yêu sớm thế nào được."
Mấy người nọ như nghe thấy chuyện hài, cả đám cười ha hả.
Ôn Thư Duy bặm môi không nói. Tuy cô hiền lành nhưng cũng không phải người dễ để người khác bắt nạt, từ trước đến nay cũng chưa từng tiếp xúc với những "học sinh hư", lúc này gặp phải phát hiện những người này thật khó hiểu.
Cô đang định cãi lại thì nghe thấy tiếng động cơ xe máy sau lưng, ầm ầm tiến gần.
Ôn Thư Duy nhìn lại thấy cách đó là một cái xe máy cũ màu đen. Ngồi trên xe là một thanh niên mặc đồng phục trung học mười bảy. Cả người cuốn hút, chân dài chống xuống đất, dừng hẳn xe lại.
Trong ánh nhìn của mọi người, Thẩm Tịch tháo mũ bảo hiểm xuống cầm trên tay, anh vô cảm đi tới trước mặt Ôn Thư Duy và mấy thanh thiếu niên côn đồ. Trông như ông lão tản bộ sau khi ăn xong.
Lúc này đám thiếu niên hư hỏng đại khái cũng hiểu. Cậu thanh niên đầu đinh cầm đầu hắng giọng, lúng túng chào hỏi: "Tịch ca, bạn gái anh?"
"Cút xa ra." Đối phương đáp lại.
Đại ca đầu đinh: "..."
Thẩm Tịch lại gần, anh không nhìn những người khác mà chỉ nhìn cô gái không ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh. Khẽ hếch cằm, "Chờ mình à?"
Ôn Thư Duy sửng sốt mất mấy giây mới "Ừ" một tiếng, cô đưa mấy tờ tiền đã bị nắm chặt nãy giờ trong tay đưa cho anh "Trả cậu, cảm ơn... Hẹn gặp lại!" Cô nói xong cũng không trò chuyện thêm cùng Thẩm Tịch nữa, xoay người vội vàng rời đi.
Đi chừng 100 mét, cô chậm bước chân lặng lẽ nhìn phía sau.
Thẩm Tịch đang nói chuyện với thanh niên xỏ khuyên. Khoảng cách xa nên Ôn Thư Duy không nghe được hai người nọ nói gì, chỉ thấy bộ dạng Thẩm Tịch lạnh nhạt, trong mắt sương lạnh giăng đầy, tản mạn khó lại gần. Thanh niên xỏ khuyên bên cạnh nhìn gương mặt lạnh tanh của anh, một bộ sợ sệt móc điếu thuốc qua, sau đó lại bật lửa châm...
Ôn Thư Duy khi đó mười bảy tuổi không nhịn được bẹp miệng.
Người xấu vẫn là người xấu.
Ngoại trừ dáng dấp đẹp trai thì cũng không khác là bao mấy tên hư hỏng.
...
Cảnh trong mơ đứt quãng.
Nửa đêm Ôn Thư Duy khát nước mà tỉnh, cô mơ màng rót cho mình cốc nước. Chiến hạm ban đêm cập bến nghỉ ngơi, nhìn qua cửa sổ cô thấy trên mặt biển và trên trời phủ đầy sao.
Ôn Thư Duy suy nghĩ thất thần.
Cô chợt phát hiện trước nay mình chưa từng hiểu Thẩm Tịch.
*
Qua gần mười lăm ngày trên biển, tàu "Kỳ An" với 22 thuyền viên được tàu hải quan Trung Quốc niên hiệu 194 cập bến quân cảng Đạt Á ngày 30 tháng 7 bình an.
Bến tàu tấp nập người, truyền thông và người thân của thuyền viên có đủ.
Trên quân hạm.
"Rầm rầm rầm." Jennifer và Kiệt Tư mỗi người đeo một cái túi lớn đứng trước cửa phòng ký túc xá Ôn Thư Duy. Gái đẹp Latinh không kìm được tâm trạng vui sướng cười vang gọi qua cánh cửa: "Sue, dọn đồ xong chưa?"
Qua mấy giây cửa phòng được người bên trong mở ra.
Một tay Ôn Thư Duy kéo vali, một tay đỡ túi hành lý trên vai, cười với hai người: "Đi thôi."
Ba người trẻ tuổi cùng lên boong thuyền. Ôn Thư Duy ngẩng đầu nhìn các chiến sĩ xếp hàng đứng nghiêm hai bên. Những thành viên trên tàu "Kỳ An" xách hành lý đi ra, ai nấy đều cười nói vui vẻ, mặt người nào người nấy rực rỡ.
Thậm chí có người đàn ông chừng năm mươi tuổi đỏ mắt. Ông kích động cầm tay một chiến sĩ không nói lên lời, chỉ không ngừng nói: "Cám ơn, mấy ngày vừa rồi làm phiền các cậu quá..."
"Bác trai, bác đừng nói vậy." Anh chiến sĩ xấu hổ cười, "Bảo vệ tài sản và tính mạng nhân dân an toàn là nhiệm vụ của chúng cháu."
Cảnh này trong mắt đoàn nhân viên gợi lên tầng nước mắt. Mọi người đều tiến lên rối rít cám ơn và chào tạm biệt những người chiến sĩ đã đồng hành cùng họ nửa tháng trên biển.
Sống lưng Lưu Kiến Quốc thẳng tắp đứng cách đó không xa. Trên gương mặt nghiêm túc lãnh đạm của vị hạm trưởng bậc Thượng Tá không tránh khỏi có chút cảm động.
Bên cạnh, một cán bộ chần chừ tiến gần nhỏ giọng nhắc: "Hạm trưởng, đúng ba giờ phải đưa hết thuyền viên tàu "Kỳ An" xuống, còn hai phút nữa, này..."
Lưu Kiến Quốc khoát tay, thở dài: "Đợi một lát."
Cán bộ hiểu gật đầu không thúc giục nữa.
Mấy mét ngoài xa.
Kiệt Tư tính cách cởi mở, tiếng Trung nói cũng khá lưu loát, anh chào tạm biệt những người bạn mới quen. Đều là những nam nữ thanh niên tuổi tác xấp xỉ, tuy không cùng nghề, quốc tịch khác biệt nhưng nửa tháng qua vẫn chung sống hòa thuận.
Lúc này, Kiệt Tư đang ôm lấy người bạn sĩ quan mới quen, thành tâm chúc bọn họ may mắn.
Ôn Thư Duy tìm Trình Anh chào tạm biệt. Nữ quân nhân hiên ngang chính trực tốt bụng, khi ở trên chiến hạm cô ấy đã giúp đỡ cô nhiều, trong lòng Ôn Thư Duy thật sự biết ơn cô ấy.
Nói xong, Ôn Thư Duy đứng qua một bên.
Đột nhiên Jennifer huých tay cô: "Này."
Ôn Thư Duy: "Sao vậy?"
Jennifer tò mò dùng tiếng Anh hỏi: "Không phải cậu quen người quân nhân kia à? Người đặc biệt đẹp trai ấy. Sao không qua chào tạm biệt? Lần này không biết bao giờ mới gặp lại, anh ta lại cứu cậu một mạng, tốt xấu gì cũng phải chào tạm biệt người ta chứ."
"..."
Ôn Thư Duy không lên tiếng, tầm mắt đảo một vòng trong những gương mặt trẻ tuổi, cô chán nản thở dài. Anh không thuộc đội ngũ chiến hạm - thực ra từ hôm đó đến giờ Ôn Thư Duy cũng chưa gặp lại Thẩm Tịch.
Có lẽ trên bến quá nhiều phóng viên và truyền thông, bộ đội đặc chủng có thân phận đặc thù, do phải bảo đảm tính bảo mật nên anh phải tránh đi.
Mấy anh lính trẻ đội đột kích Giao Long cũng không thấy ai xuất hiện. Anh không phải người trên chiến hạm nên đương nhiên không đứng trong đội ngũ.
Về sau có lẽ không gặp được nữa.
Mười năm đột nhiên gặp lại đột nhiên kết thúc.
Nhiệt độ giữa những ngày hè, mặt trời chói trang treo ngay trên đỉnh đầu, Ôn Thư Duy đầu óc tỉnh tỉnh mơ mơ, suy nghĩ hỗn loạn. Cô đứng một lúc thấy trong ngực có hơi bực bội, hít sâu thở ra quay qua nói chuyện với Jennifer: "Đợi mình hai phút." Sau đó để lại vali hành lý đi vào nhà vệ sinh.
Boong tàu vẫn đông người tụ tập, như thể nói thế nào cũng không hết chuyện.
Ôn Thư Duy đứng trước bồn rửa tay tập trung lại suy nghĩ, cô vốc nước rửa mặt. Cái lạnh của nước xua đi cả thân oi bức, cô tỉnh táo hơn nhiều, thở ra một hơi lấy khăn tay lau nước trên mặt.
Đúng lúc này mấy tiếng ồn ào vọt vào tai Ôn Thư Duy. Từ xa đến gần, từ không rõ đến rõ ràng.
Động tác lau mặt của Ôn Thư Duy dừng lại.
"Lão Hà, giải ngũ về quê làm chuyện mừng nhất định không được quên gửi kẹo mừng cho tôi đâu đấy."
"Không gửi cho cậu đấy."
"Tên oắt con này dám quên tình anh em, xem tôi xử cậu thế nào!"
"Ờ ơ ơ, lại khoác lác, tình anh em chỗ nào?"
...
Mấy thanh niên lời qua lời lại, trêu đùa lẫn nhau. Ôn Thư Duy mím môi.
Ông ngoại cô là giảng viên đại học quốc phòng, học sinh sau khi tốt nghiệp công tác trong quân ngũ vẫn luôn hẹn nhau qua thăm ông. Ôn Thư Duy đã từng tiếp xúc với quân nhân, cô hiểu "tình anh em" sâu đậm cỡ nào, nghe trong những câu đùa kia ba phần hài hước, bảy phần còn lại là những điều chân thành nhất.
Cô vô thức nghiêng đầu nhìn.
Mấy anh lính từ xa lại gần, tuổi tác chưa quá ba mươi như những chiến sĩ trên hạm đội, bọn họ mặc quân trang thường phục, tay xách hành lý trò chuyện, những gương mặt tươi cười.
Ôn Thư Duy ngạc nhiên.
Những người này cô đều đã gặp qua trên hạm, lúc đứng trước cửa phòng ký túc xá của anh.
Ôn Thư Duy chợt nhận ra họ đều là thành viên trong đội đột kích Giao Long.
Những người này đều xuất hiện ở đây, vậy...
Động tác lau mặt của cô chậm 0.5x, cả khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt lại như có như không nhìn qua.
Trong đội Hà Vĩ đảm nhiệm nhiệm vụ tay súng bắt tỉa, ánh mắt rất tốt, anh đã kịp nhìn ra cô gái xinh đẹp đứng bên bồn rửa tay, tốc độ lau mặt của cô khiến anh chú ý.
Hà Vĩ không chắc lắm, híp mắt hớn hở gọi to, nhiệt tình vẫy tay gọi: "Cô Ôn!"
Ôn Thư Duy có hơi chột dạ không giải thích được, cô nghe anh ta gọi thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.
Ôn Thư Duy: "..."
Người anh em này tên gì nhỉ?
Lại thêm lần nữa ẩn thân thất bại, Ôn Thư Duy chỉ có thể hít sâu một hơi thở ra, xoay người cười lúng túng và lịch sự với hội Hà Vĩ: "... Chào các anh." Lại cảm thấy câu nói này quá xa cách lạnh nhạt, nhìn phục trang và hành lý của các anh mới trịnh trọng bổ sung: "Lên đường bình an."
Những người khác: "..."
"Ui, chúng tôi về đơn vị." Hà Vĩ tự nhiên nói, anh ta vẫn bộ dạng hồn nhiên cười nói, lại nghiêm túc hỏi Ôn Thư Duy, "Nãy cô cứ nhìn chỗ chúng tôi là tìm Tịch ca à?"
"..." ?
Rõ ràng như vậy?
Hơn nữa anh lại nói thẳng ra thế, mặt mũi tôi biết cất vào đâu?
Ôn Thư Duy bị nghẹn nửa giây cười nhẹ: "Không có, tôi rửa tay thôi." Lại nói thêm: "Chắc mấy anh hiểu lầm rồi, tôi và đội trưởng Thẩm không phải loại quan hệ đó..."
Vừa nói xong một âm thanh lạnh tanh bất thình lình vang lên: "Phải không."
Ôn Thư Duy hoảng hốt quay đầu, hai chân cũng đứng nghiêm.
Thẩm Tịch đứng cách cô không xa.
Hình như anh mới từ phòng rửa tay ra, mặc quân trang, đội nón lính, thần sắc lạnh lùng, thờ ơ, thường phục hải quân Trung Quốc màu xanh lục như hòa cùng một thể trên người anh.
Mặt trời lên cao soi rõ gương mặt Thẩm Tịch, dưới hai hàng lông mày là lông mi dài, con mắt âm u lạnh lẽo càng khiến anh có vẻ lạnh lùng áp bức. Anh nhìn Ôn Thư Duy, trong mắt chứa tia nghiền ngẫm tìm tòi, không rõ ý gì, như cười như không.
Lát sau Thẩm Tịch câu khóe miệng, ý vị sâu xa cười nói: "Chúng ta là quan hệ gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com