Chương 52. Cuối thu
Bệnh của Kỷ Tri Thanh mãi không khỏi hẳn, hắn biết rằng căn bệnh này không lành, chỉ có thể sống qua ngày. Những cơn đau nhỏ hắn có thể chịu đựng thì đều cố gắng vượt qua, ban ngày vẫn lên lớp dạy học đủ giờ, buổi tối về nhà chấm bài và chuẩn bị bài giảng. Cứ như vậy qua một thời gian dài, đến khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng nổi, hắn buộc phải trở lại bệnh viện trong thành phố.
Trước khi đi, Kỷ Hàn Tinh tình cờ gọi điện về nhà, nói rằng cuối tuần này cậu sẽ về làng cùng với Lý Cố, và hỏi hắn có muốn ăn gì không. Kỷ Hàn Tinh biết rằng dù có hỏi thì Kỷ Tri Thanh cũng sẽ không nói, cậu chỉ muốn thể hiện chút tính tình dính người của trẻ nhỏ. Kỷ Tri Thanh nhìn ra rằng không thể giấu được, nên nói với cậu rằng cuối tuần này hắn phải vào bệnh viện trong thành phố và bảo cậu không cần về.
Lý Cố cũng gọi điện về nhà, nhưng không gặp được trưởng làng, mà Đồ Ngọc Minh đang ở cửa hàng tạp hóa nghe máy: "Điện thoại? Là anh Lý Cố à? Để em nghe." Trong lòng Đồ Ngọc Minh, Lý Cố là một người thầy và một người anh đáng tin cậy. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Đồ Ngọc Minh cần một chỗ để tâm sự, nên cậu nghe điện thoại và kể hết mọi chuyện gần đây.
Lý Cố cầm ống nghe, sững sờ một lúc lâu. Những tin tức ập đến bất ngờ khiến anh choáng váng.
Lý Cố không thấy việc Kỷ Tri Thanh thích đàn ông có gì sai trái, chỉ là cảm thấy mơ hồ trước một điều mới mẻ. Giống như lần đầu tiên Hứa Ký Văn hỏi anh "Ý nghĩa của câu 'Y mã khả đãi' là gì", anh chỉ có thể tròn xoe mắt ngơ ngác. Trong lời của Đồ Ngọc Minh có quá nhiều điểm nhấn, khiến anh mất một lúc lâu mới hiểu ra rằng, hóa ra đàn ông cũng có thể yêu đàn ông.
Cuối tuần đó, hai đứa trẻ không trở về Ninh Xuyên mà anh đưa Kỷ Hàn Tinh đến bệnh viện.
Khi nhìn thấy Kỷ Tri Thanh, Lý Cố cũng bị sốc. Kỷ Tri Thanh đã gầy gò, yếu ớt, chỉ còn lờ mờ thấy được hình dáng trước đây. Anh thậm chí theo phản xạ muốn che mắt Kỷ Hàn Tinh lại, nhưng Kỷ Hàn Tinh bình tĩnh hơn anh tưởng, cậu đi tới chạm vào tay Kỷ Tri Thanh đang truyền dịch và thổi nhẹ: "Ba, đau không?" Khuôn mặt Kỷ Tri Thanh gầy gò, hắn cố nở một nụ cười để trông không quá đáng sợ: "Không sao đâu."
Kỷ Hàn Tinh lặng lẽ ôm lấy hắn.
Sau một lúc lâu, Kỷ Tri Thanh mới gom đủ sức để nói, hắn bảo Kỷ Hàn Tinh đi lấy một bình nước nóng. Lý Cố xung phong, nhưng Kỷ Tri Thanh lắc đầu, giọng yếu ớt: "Để nó đi." Lý Cố đành đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn theo Kỷ Hàn Tinh ra ngoài, tay chân không biết đặt vào đâu, lúng túng nhìn Kỷ Tri Thanh.
Kỷ Tri Thanh dời ánh mắt từ cửa về, nhìn lại bàn tay nổi gân xanh vì truyền dịch: "Ngày mai khi đưa Tinh TInh về trường, em giúp thầy làm thủ tục xuất viện nhé."
"Cái... gì?" Lý Cố ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Kỷ Tri Thanh mắt nặng trĩu, giọng rất nhẹ: "Không chữa được nữa, kéo dài cũng chỉ lãng phí tiền thôi." Thiếu niên chưa trưởng thành hoàn toàn không biết ứng phó thế nào. Nếu là Lý Cố của nhiều năm sau, anh có thể dễ dàng xử lý tình huống này, sắp xếp mọi việc đâu vào đấy. Nhưng hiện tại anh vẫn chưa trưởng thành, nghe quyết định lớn này của Kỷ Tri Thanh, anh hết sức bàng hoàng. Không chữa trị chẳng phải là bỏ cuộc sống sao? Nhưng anh làm sao phản bác được Kỷ Tri Thanh đây...
"Con có tiền, tiếp tục chữa trị đi."
Người nói là Kỷ Hàn Tinh, cậu bước vào phòng với giọng nói bình tĩnh không phù hợp với tuổi tác. Lý Cố có cảm giác như bị bắt gặp làm việc xấu, ngượng ngùng nhìn Kỷ Tri Thanh, đối phương cũng im lặng. Kỷ Hàn Tinh nhìn chằm chằm vào Kỷ Tri Thanh: "Cha để lại cho con nhiều tiền mà, hãy tiếp tục chữa trị đi."
Giọng nói của đứa trẻ rất bình tĩnh, nhưng anh nghe rõ cảm xúc bị nén chặt trong lời nói của cậu, như thể cậu sắp khóc hoặc giận dữ. Anh nhẹ nhàng đưa tay định kéo cậu: "Tinh Tinh."
Kỷ Hàn Tinh không để ý đến anh, từng bước tiến đến bên cạnh Kỷ Tri Thanh, tuy cậu còn nhỏ nhưng với người đang nằm như Kỷ Tri Thanh, cậu như đang đứng cao hơn. Kỷ Tri Thanh thấy đôi mắt đỏ hoe của đứa nhỏ, muốn an ủi nhưng Kỷ Hàn Tinh đã nói trước: "Cha con từng nói tiền đó là của con, là cha đã dùng mạng sống đổi lấy, con có quyền quyết định cách sử dụng chúng." Đứa nhỏ đã cố kiềm chế, nhưng tuổi tác khiến cậu không thể giấu nổi nỗi uất ức trong lời nói.
Kỷ Tri Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, không biết là muốn nói không đáng hay đừng buồn. Kỷ Hàn Tinh cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã: "Ba có thể quyết định không sống trong đau đớn, con cũng có thể ích kỷ một chút, yêu cầu thêm vài ngày có ba."
Lý Cố cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát, nhưng lúc này không thể xen vào, chỉ biết nín thở nhìn họ. Cuối cùng, Kỷ Tri Thanh thỏa hiệp, đưa tay chạm vào mặt Kỷ Hàn Tinh: "Đừng khóc, nghe theo con."
Kỷ Tri Thanh được chuyển đến phòng bệnh tốt hơn, nhưng căn bệnh ung thư của hắn đã vào giai đoạn cuối, không thể chữa trị, chỉ còn có thể kéo dài mạng sống bằng thuốc.
Trong vài tuần liên tiếp, hai đứa trẻ thay phiên nhau nghỉ học để đến thăm Kỷ Tri Thanh, cuối tuần thì cả hai cùng đến. Khi đó, Kỷ Hàn Tinh đã bắt đầu toát lên khí chất quyết đoán, Kỷ Tri Thanh và anh cũng không thể phản đối sắp xếp này.
Đến ngày hôm đó, đã là cuối thu. Cây bên ngoài bệnh viện rụng từng đợt lá, trường của Kỷ Hàn Tinh lại yêu cầu học sinh mặc áo khoác vest nhỏ gọn. Cậu và anh ngồi bên giường của Kỷ Tri Thanh, suốt buổi chiều, ánh nắng vẫn rất đẹp, nhuốm màu vàng óng khắp không gian. Kỷ Hàn Tinh nắm tay Kỷ Tri Thanh, hắn đột nhiên hỏi: "Con muốn biết về cha mình không?"
Kỷ Hàn Tinh lộ vẻ ngây thơ của trẻ con trong khoảnh khắc đó, cậu gật đầu. Trước đây cậu không dám hỏi vì sợ Kỷ Tri Thanh cảm thấy ngượng ngùng. Ánh mắt Kỷ Tri Thanh trở nên xa xăm, tinh thần hắn càng lúc càng suy yếu, dù chỉ ngồi nửa thân mình cũng nhanh chóng mệt mỏi. Anh thêm vài chiếc gối để Kỷ Tri Thanh dựa vào, hắn thở dài một hơi.
Lời đầu tiên hắn nói là: "Cha con là một anh hùng." Kỷ Tri Thanh cố gắng chỉ nói về Nhiếp Nham, hắn nhớ lại thời khắc đó của mình và Nhiếp Nham, nhưng kể lại cho hai đứa trẻ nghe chỉ là quá khứ của Nhiếp Nham. Có lẽ hắn cảm thấy không thích hợp kể về mối quan hệ của hắn và Nhiếp Nham với hai đứa trẻ. Những ký ức đã cứu vớt hắn trong cơn đau đớn, khiến khuôn mặt xanh xao của hắn thêm phần hạnh phúc. Toàn thân hắn như được ngâm trong nước ấm, những hồi ức ngọt ngào pha lẫn cay đắng lại làm trái tim khô cằn của hắn được nở rộ.
"Vì vậy... dù ông ấy không thể ở bên con khi con lớn lên, con cũng nên biết rằng ông ấy xứng đáng để con tự hào về ông ấy."
Kỷ Tri Thanh nhắm mắt lại.
Hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Linh hồn hắn trở về, nơi đó chắc chắn có Nhiếp Nham trẻ trung chờ đợi, chắc chắn còn có ông Kỷ với vẻ bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong mềm yếu. Không biết khi họ gặp lại, ông Kỷ có hiểu hắn hơn một chút không...
"Tinh Tinh, nếu em buồn, em cứ khóc đi." Lý Cố nói.
"Em không khóc." Kỷ Hàn Tinh nhìn Kỷ Tri Thanh nằm trên giường bệnh, quật cường không chịu rơi nước mắt.
Anh thở dài, đi tới xoay nhẹ đầu của đứa nhỏ, cố gắng mở rộng vòng tay ôm chặt cậu vào lòng. Một lúc sau, anh cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của cậu run rẩy, Kỷ Hàn Tinh cuối cùng cũng bật khóc trong vòng tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com