Phiên ngoại 1. Chậm rãi
Khi trở lại ngôi nhà nhỏ, Kỷ Hàn Tinh có cảm giác như mình đang bước vào một thế giới khác, mọi thứ ở đây dường như không thay đổi, nhưng đứng ở đây, cậu cảm thấy như đã trải qua cả một đời người.
Lý Cố nhìn Kỷ Hàn Tinh đứng yên không nhúc nhích trong sân, cũng lặng lẽ theo sau cậu. Đã lâu lắm rồi họ mới trở về, giờ người chủ cũ lại giống như một vị khách. Thành thật mà nói, trước khi cậu quay lại, Lý Cố đã nghĩ xe mình nên đối xử với Kỷ Hàn Tinh bằng thái độ như thế nào. Họ đã vỡ lẽ những cảm xúc sâu kín giữa hai người và anh không thể giả vờ không hiểu nữa. Nhưng Lý Cố cũng không biết nên tiến thêm bước nào, nếu đây là tình yêu, thì thực sự anh không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Điều khiến Lý Cố bất ngờ là Kỷ Hàn Tinh không về phòng ngủ trước mà lại mang hành lý vào thư phòng. Gương mặt của Lý Cố cứng lại trong một khoảnh khắc, Kỷ Hàn Tinh không nhìn anh, chỉ bình thản nói: "Từ nay em sẽ ngủ ở đây."
Lý Cố suýt nữa không giữ được bình tĩnh: "Tại sao chứ?"
Kỷ Hàn Tinh nở một nụ cười khiến người ta khó mà đoán được. Trong nụ cười đó, có chút gì đó lảng tránh, xa cách, lại có ba phần pha lẫn chút ngượng ngùng và nhát gan.
Trong một tháng bị giam giữ trong trại cai nghiệm, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về cuộc sống sau khi ra ngoài, nghĩ về mối quan hệ với Lý Cố nên bắt đầu như thế nào. Trong suốt hơn nửa năm qua, cậu đã trải qua những thử thách của riêng mình, và Lý Cố cũng đã có những thay đổi riêng. Kỷ Hàn Tinh biết Lý Cố bây giờ khác rất nhiều so với khi cậu rời nhà, anh của cậu giống như một cái cây có rễ sâu, mỗi bước đều phát triển vững chắc, hơn nữa luôn mang đến những thay đổi đáng ngạc nhiên.
Mong muốn được ở bên Lý Cố của cậu chưa bao giờ thay đổi, nhưng nhìn lại bản thân bây giờ, Kỷ Hàn Tinh lại cảm thấy mình không xứng đáng.
Lý Cố có thể cho cậu mọi thứ mà cậu muốn, nhưng cậu thì sao, cậu chẳng thể cho Lý Cố điều gì. Trước đây, cậu đã ỷ vào sự chiều chuộng và sủng ái của Lý Cố để giữ anh lại bên mình. Trải qua một lần sinh tử, Kỷ Hàn Tinh không nói là đã giác ngộ hoàn toàn, nhưng cậu nhận ra mình trước đây đã thiếu suy nghĩ. Tình yêu nên là sự trao đổi từ hai phía, cậu không thể chỉ mãi đòi hỏi từ Lý Cố, mà Lý Cố cũng nên có quyền không đáp lại cậu. Cách tốt nhất, có lẽ là giữ một chút khoảng cách.
Quyết định của Kỷ Hàn Tinh khiến Lý Cố rối loạn. Phòng ngủ là nơi Kỷ Hàn Tinh đã mua chiếc giường lớn, chăn đệm mới do Tiểu Văn làm, được phơi nắng những ngày gần đây, ấm áp và mềm mại. Thế mà, khi Kỷ Hàn Tinh trở về, cậu lại muốn sống trong thư phòng, khiến Lý Cố nhất thời nghẹn lời.
Sau một lúc im lặng, Lý Cố lên tiếng: "Nếu em nhất quyết như vậy, em về phòng cũ mà ở, để anh ở đây."
Kỷ Hàn Tinh quan sát anh, Lý Cố chưa bao giờ nổi giận với cậu, dù có gấp đến mấy cũng chỉ bộc lộ vẻ bất lực. Nhưng lúc này, từ những biểu cảm nhỏ nhặt của anh, cậu nhận thấy một chút dấu hiệu giận dỗi, khiến cậu cảm thấy vừa mới mẻ vừa mềm lòng.
Cậu kéo vali vào bên trong: "Để em ở đây đi, anh đỡ phải dọn dẹp."
Lý Cố cũng giữ chặt tay cầm vali, cứ thế im lặng và cố chấp đối diện với cậu. Kỷ Hàn Tinh không thể cãi lại anh, đồng thời cũng cảm thấy phản ứng của Lý Cố có phần buồn cười, cậu đành nhượng bộ, nghe theo lời anh mà đưa hành lý vào phòng ngủ.
Kỷ Hàn Tinh ngồi xuống bên giường, vỗ nhẹ vào tấm chăn mềm mại, căn phòng quen thuộc khiến cậu tràn ngập cảm xúc. Lý Cố đứng bên cạnh nhìn cậu, Kỷ Hàn Tinh ngước lên gọi một tiếng "Anh."
Từ vị trí của Lý Cố có thể thấy rõ hàng mi dài của cậu, dưới lớp lông mi dày là đôi mắt sáng trong và ướt át. Tóc Kỷ Hàn Tinh bây giờ đã cắt rất ngắn, không còn chút nữ khí nào như trước, giờ đây cậu trông đầy sức sống và tươi trẻ, ở độ tuổi mà từng cử chỉ đều tràn đầy năng lượng và hoóc môn.
Lý Cố nhìn cậu, nhìn đến phát ngốc. Kỷ Hàn Tinh quyết định thỏa hiệp với cuộc tranh cãi nhỏ vừa rồi, cậu kéo tay Lý Cố: "Anh, em..."
Có rất nhiều điều mà khi đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết cậu đã muốn nói với Lý Cố. Nhưng khi trở lại với cuộc sống bình thường, cậu lại không biết phải bắt đầu thế nào. Đột nhiên Lý Cố nói: "Những tin nhắn em gửi cho anh, anh đã đọc hết rồi."
Sau vụ nổ ở nhà máy, chiếc điện thoại được trả lại cho Lý Cố, anh đã đọc hết tất cả những tin nhắn chưa được gửi của Kỷ Hàn Tinh. Đến giờ, anh vẫn nhớ như in khoảnh khắc anh thấy nội tâm mình chấn động và rung động. Anh không thể tưởng tượng được Kỷ Hàn Tinh khi đó đã trong tình cảnh tuyệt vọng như thế nào mà để lại những lời nhắn cho anh, và trong những dòng tin ngắn ngủi đó lại chứa đựng bao nhiêu tình cảm của thiếu niên.
Kỷ Hàn Tinh chớp chớp mắt nhìn anh, trong ánh mắt chứa đựng chút mềm mại và dịu dàng. Cậu không muốn bàn luận sâu về những trải nghiệm trước đó. Cậu muốn Lý Cố yêu cậu, hạnh phúc vì mỗi cử chỉ tốt đẹp của Lý Cố dành cho mình, nhưng cũng lo sợ rằng anh chỉ đang thương hại cậu. Việc sở hữu thì dễ dàng, nhưng để thực sự chiếm trọn thì vô cùng khó khăn. Cậu không muốn chỉ sở hữu Lý Cố, cậu muốn có được tình yêu chân chính từ anh.
Kỷ Hàn Tinh quyết định phải cư xử tự nhiên hơn, cậu mở vali và bắt đầu sắp xếp đồ đạc vào phòng. Trong lúc dọn dẹp, cậu nhẹ nhàng nói với Lý Cố: "Anh, em muốn quay lại trường học, cố gắng tham gia kỳ thi vào mùa hè năm sau."
Lý Cố cũng theo sát bước chân của cậu, giúp cậu sắp xếp. Dù gọi là hành lý, nhưng những vật dụng cá nhân của Kỷ Hàn Tinh cũng không có nhiều. Lý Cố thành thạo xếp quần áo gọn gàng vào tủ: "Ừ, đừng ép bản thân quá, anh sẽ tìm cho em một ngôi trường tốt, từ từ mà tiến."
Kỷ Hàn Tinh mỉm cười chân thành, rồi cố tình đùa: "Vậy anh sẽ đưa đón em đi học sao?"
Cậu chỉ định nói đùa để xoa dịu bầu không khí, nhưng Lý Cố lại nghiêm túc suy nghĩ: "Trưa có thể không kịp, có thể phải để Ngô Tân đón em. Nhưng sáng và chiều nhất định anh có thời gian, nếu không phải đi công tác, anh sẽ luôn đưa đón em."
Kỷ Hàn Tinh bật cười: "Em đã lớn rồi mà."
Lý Cố nhìn cậu hồi lâu, như không kiềm chế được, anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cậu. Lớn rồi, đúng vậy... nhưng cái giá để Kỷ Hàn Tinh trưởng thành đã quá lớn. Lý Cố bỗng cảm thấy nhiều cảm xúc chua xót dâng lên, nhưng anh kìm nén lại, đổi chủ đề: "Em có đói không? Chút nữa anh Thố tử về, nói là hôm nay sẽ đưa Tiểu Văn qua ăn tối cùng."
"Vậy à, họ sắp cưới rồi nhỉ?"
"Ừ," Lý Cố nghĩ một lúc, "Nói là muốn làm đám cưới trước khi cuối năm bận rộn, Ngọc Minh vẫn đợi em làm phù rể. Tiểu Văn đã nghĩ đến chỗ may đồ cho em rồi, chỉ chờ em về để đo kích thước."
Kỷ Hàn Tinh vui vẻ: "Em phải mặc thật đẹp sao? Có thể sẽ làm anh Ngọc Minh bị lu mờ."
Tâm trạng của Lý Cố cũng dần thả lòng, anh cười: "Anh Ngọc Minh của em đâu có quan tâm ai đẹp hơn, chỉ cần Tiểu Văn thấy anh ấy đẹp nhất là đủ."
Ánh mắt của Kỷ Hàn Tinh sáng lên, anh của cậu từng có chút ngây ngô, giờ đã trở nên hiểu chuyện và khéo léo hơn nhiều. Những biến cố của cuộc đời đã mài giũa đi những góc cạnh sắc bén, biến những góc cạnh thành những góc tròn, biến sự cứng nhắc thành sự thông thái, biến tảng đá thành viên pha lê.
Kỷ Hàn Tinh nhận ra một loại tình cảm mới, là cảm giác dù không nói gì, chỉ cần ở bên Lý Cố trong một ngày đẹp trời như hôm nay, cùng nhau dọn dẹp phòng, lòng cậu đã hạnh phúc tràn đầy.
Trên bàn đặt cuốn sổ tay mà Lý Cố luôn mang theo. Kỷ Hàn Tinh cầm nó lên để sắp xếp, nhưng khi vừa dựng cuốn sổ lên, một mẩu giấy nhẹ nhàng trượt ra. Lý Cố "ấy" lên một tiếng, nhưng chưa kịp cúi xuống thì Kỷ Hàn Tinh đã nhặt nó lên. Mẩu giấy đã hơi nhăn, nhưng chữ trên đó vẫn còn rõ ràng—đó là hình trái tim mà cậu đã vẽ cho Lý Cố trước khi ra đi.
Không biết từ khi nào, bên cạnh trái tim đó đã được vẽ thêm một trái tim khác tựa vào.
Kỷ Hàn Tinh vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn về phía Lý Cố. Lý Cố không kịp tránh ánh mắt của cậu, chỉ còn biết đứng đó, chấp nhận sự bối rối của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com