Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[19.20.21] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

[19] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta - Ai Biết Được Sự Tình Lại Cẩu Huyết Như Vậy

***

Hà Nghị Minh đứng ngay tại chỗ không đuổi theo, hắn biết rõ đêm nay mình không có cơ hội nói chuyện rõ ràng với Nhạc Hàm.

Tuy chuyện hôm nay quá đột nhiên nhưng từ trước đến giờ hắn vẫn luôn có lòng tin, tin tưởng mình có thể giải quyết vấn đề này dễ dàng, tuyệt đối không ngờ rằng sự tình lại phát triển thành thế này.

Hắn lo lắng lôi di động ra mở wechat, sau đó động tác hơi khựng lại.

Lúc mới khai giảng, trong quá trình cố ý tiếp cận, vì không kìm lòng được nên hắn đã làm ra hành vi quá giới hạn chọc Nhạc Hàm tức giận, bây giờ hắn dùng wechat cùng điện thoại liên lạc với Nhạc Hàm được hay không vẫn là ẩn số, cho dù có thể liên lạc, nói không chừng sẽ lập tức bị liệt vào sổ đen mất.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ, cố nhịn không tiếp tục làm ra hành vi xúc động.

Vẫn là để khi khác tìm cơ hội thì hơn.

Mà phía sau hắn, Vu Mạn Mạn ngơ ngác nhìn theo hướng đám người rời đi, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Kỳ Tuân.

Người bạn kia nghe vậy liền lên mạng tra một chút, lúc này vừa vặn tìm ra hình, kinh ngạc kêu lên: "Ôi chao là thật nè, là bọn họ!"

Vu Mạn Mạn tựa hồ bị tiếng gọi này gọi tỉnh lại.

Cô hít mũi một cái, ánh mắt tức giận u ám vì một loạt chuyện khi nãy dần dần sáng trở lại.

Mình, mình vậy mà lại được gặp anh ấy!

Người thật ngoài đời so với trong video cùng trong hình còn đẹp trai hơn!

Lúc này cả người Vu Mạn Mạn giống như sống lại, căn bản không còn lưu ý tới Hà Nghị Minh nữa. Đầu cô có hơi hỗn loạn, lập tức kéo tay bạn mình: "Chúng ta đuổi theo...."

Giây tiếp theo, cô ngừng lại: "Chờ đã!"

Vừa mới xảy ra chuyện lộn xộn như vậy, cũng không biết đối phương biết được bao nhiêu, có ấn tượng gì về cô. Không quản là ấn tượng gì, nhất định lúc này đối phương cùng bạn mình sẽ đứng về phía Nhạc Hàm, đuổi theo chỉ tự làm mình xấu hổ mà thôi.

Tròng mắt Vu Mạn Mạn đảo một vòng: "Tìm cơ hội thăm dò trước đã."

Khí trời tháng chín khá nóng bức, toàn thân Nhạc Hàm đều là mồ hôi, đi một đoạn thật lâu mới thoát ra khỏi không khí bức bối khi nãy, cậu khẽ thở phào.

Lúc này cậu mới nhận ra Chu Diêu cùng Kỳ Tuân vẫn còn yên lặng đi theo bọn họ---- không biết có phải vì bầu không khí khi nãy làm bọn họ ngại không nói được lời tạm biệt hay không, vì vậy cậu ngượng ngùng nói: "Hôm nay đã làm phiền hai người rồi, cám ơn."

"Không sao, bạn của Kiều Duệ thì cũng là bạn của bọn tôi!" Chu Diêu nói.

Tới bây giờ Kiều Duệ mới nhớ ra mình đã quên béng mất hai người bằng hữu, liền nói: "Cũng không còn sớm nữa, bọn anh về nghỉ ngơi đi, bên bọn em không sao nữa rồi."

"Không sao không sao, bọn tôi không lo chuyện giờ đóng cửa." Chu Diêu xua tay.

Kỳ Tuân mở miệng nói: "Mấy bản nhạc cậu đưa anh sẽ xem kỹ lại, qua vài ngày nữa sẽ liên hệ cậu."

"Oh, vâng!" Kiều Duệ gật đầu.

Dứt lời, cũng đến lúc phải tạm biệt.

Kỳ Tuân đang định mở miệng thì nhìn thấy nốt ruồi----- trên mặt Nhạc Hàm.

Sau đó ánh mắt nhấc lên một chút, đối mặt với cặp mắt trong veo của nam sinh.

Kỳ Tuân cười cười, nói với hai người: "Bọn anh đi trước."

Đến khi hai người đã đi rồi, Nhạc Hàm nhịn không được cảm thán với Kiều Duệ: "Người bạn Kỳ Tuân này của ông đẹp trai thật đấy!"

Thấy Nhạc Hàm vẫn còn tâm tình mê trai, Kiều Duệ không khỏi buồn cười, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ừ, nữ sinh theo đuổi anh Kỳ nhiều đếm không hết luôn."

Nhạc Hàm không ngừng gật đầu: "Hiểu hiểu!"

Kiều Duệ phì cười, cười xong lại hỏi Nhạc Hàm: "Vừa nãy là chuyện gì? Sao tự dưng lại cãi nhau?"

Nụ cười của Nhạc Hàm thu lại, cùng Kiều Duệ vừa đi trở về vừa đơn giản kể lại chuyện khi nãy.

Nói tới chuyện rốt cuộc cũng hiểu nguyên do xích mích của Hà Nghị Minh cùng Vu Mạn Mạn, sắc mặt Nhạc Hàm đặc biệt khó coi.

Kiều Duệ nghe xong chỉ cười nhạt.

Cứ tưởng đâu Hà Nghị Minh yêu đương với Vu Mạn Mạn là vì tỉnh ngộ, thật không ngờ so với suy đoán của cậu còn hài hước hơn, tên này căn bản là vì Nhạc Hàm mới chịu quen Vu Mạn Mạn.

Trước đó Kiều Duệ có thể nói Hà Nghị Minh thích Vu Mạn Mạn là vì có khẩu vị mới lạ, sau khi khai giảng làm ra chuyện như vậy với Nhạc Hàm là nhân phẩm không tốt, coi như bây giờ hoàn toàn tỉnh ngộ thì loại người nhân phẩm kém tới hiếm thấy này cũng đừng có hòng nghĩ tới chuyện đụng tới Nhạc Hàm, hiện giờ cậu chỉ muốn cười phá lên vì sự tự tin quá đáng của Hà Nghị Minh.

Hà Nghị Minh chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ bị lật xe à?

Đối với chuyện Hà Nghị Minh biết rõ xích mích của Vu Mạn Mạn cùng Nhạc Hàm, Kiều Duệ chỉ nói một câu: "Chỉ có mỗi tên ngốc nhà cậu mới chờ tới khi Hà Nghị Minh tự mồm nói ra mới biết thôi."

Nhạc Hàm nghe vậy thì kinh ngạc nhìn qua.

"Hà Nghị Minh không phải vẫn luôn tỏ ra mình rất thông minh à? Cậu cảm thấy trước khi kết giao với Vu Mạn Mạn hắn không nhìn ra hai người xích mích sao? Vu Mạn Mạn tuy lắm trò thật đấy nhưng kỹ thuật diễn thì chẳng ra sao."

Hà Nghị Minh là hội trưởng hội học sinh khoa số học, quen biết Nhạc Hàm là chuyện đương nhiên, lúc trong hội có việc cần tụ họp, thường xuyên qua lại liền thân thiết. Mà Vu Mạn Mạn học bên khoa ngoại ngữ, quen biết Hà Nghị Minh vì Hà Nghị Minh đặc biệt nổi tiếng trong trường, trong lòng cô ta có chút ý đồ nên mới cố ý tiếp cận, tạo ra tình huống vô tình gặp gỡ.

Nữ sinh theo đuổi Hà Nghị Minh đương nhiên không ít, Hà Nghị Minh không có khả năng lãng phí sức lực trốn tránh, bởi vì chỉ cần đám nữ sinh này mặt dày một chút, muốn làm quen với Hà Nghị Minh cũng không khó, thế nhưng muốn trở thành bạn, thậm chí là có một mối quan hệ mập mờ thì khó----- Hà Nghị Minh sao lại không hiểu tâm tư của bọn họ? Trông tao nhã lịch thiệp nhưng kỳ thực đã sớm hờ hững cắt đứt tất cả tình huống cẩu huyết có thể xảy ra.

Ban đầu Vu Mạn Mạn cũng nằm trong số nữ sinh bị lạnh nhạt lại không hay biết kia.

Thẳng đến một ngày nọ, Hà Nghị Minh đột nhiên thay đổi thái độ.

Lúc Nhạc Hàm phát hiện Hà Nghị Minh vậy mà lại chú ý tới Vu Mạn Mạn, cậu thật sự rất khó chịu.

Cậu sớm đã biết Hà Nghị Minh là trai thẳng, cũng chuẩn bị tâm lý Hà Nghị Minh sẽ có bạn gái bất cứ lúc nào, chỉ là không thể nào ngờ được đối tượng lại là Vu Mạn Mạn.

Cậu nghĩ rằng Hà Nghị Minh không biết được bản chất thật của Vu Mạn Mạn, Vu Mạn Mạn cũng không tỏ ra xích mích với cậu ở trước mặt Hà Nghị Minh, cô ta ngụy trang rất tốt, Hà Nghị Minh không biết chuyện nên mới yêu thích Vu Mạn Mạn, như vậy cũng không có gì không đúng.

Cho dù Hà Nghị Minh biết cậu và Vu Mạn Mạn có xích mích nhưng vẫn muốn yêu thì cũng là chuyện của Hà Nghị Minh---- việc gì phải để tâm tới tâm tình của Nhạc Hàm cậu chứ?

Đương nhiên, đối với Nhạc Hàm mà nói, vấn đề của Vu Mạn Mạn không phải việc có xích mích với cậu, quan trọng hơn là nhân phẩm của cô gái này không tốt.

Cậu do dự không biết có nên nhắc nhở Hà Nghị Minh hay không, chỉ là cuối cùng Nhạc Hàm cảm thấy, Hà Nghị Minh đủ thông minh, có thể nhìn thấu sự tình, nếu Hà Nghị Minh cảm thấy Vu Mạn Mạn không thành vấn đề thì đối với Hà Nghị Minh, Vu Mạn Mạn thật sự không có vấn đề.

Không quản việc bạo lực học đường làm Nhạc Hàm có ấn tượng xấu với Vu Mạn Mạn thế nào thì cậu cũng tin tưởng Hà Nghị Minh có thể xử lý tốt chuyện của mình. Vì vậy cậu lựa chọn không lắm miệng, không nhúng tay vào.

Nhạc Hàm thông suốt tâm tình, vì giảm bớt tiếp xúc với Vu Mạn Mạn, cũng làm mình dễ chịu một chút, cậu chọn lựa rời xa Hà Nghị Minh.

Chữa trị xong vết thương trong lòng, Nhạc Hàm tiếp tục cuộc sống của mình, sau khi tựu trường ngoại trừ ngẫu nhiên gặp gỡ trong trường lúc tan học, cậu không còn tiếp xúc gì khác với đối phương, không ngờ một ngày nọ lại gặp mặt ở thư viện. Lại càng không ngờ đối phương vừa xuất hiện đã vòng ra sau kệ sách, lẳng lặng nhìn cậu một hồi rồi bước nhanh tới, đè cậu lên tường, ý đồ muốn hôn cậu.

Khi đó Nhạc Hàm thật sự choáng váng, suýt chút nữa đã bị hôn, may mà phản ứng kịp, dùng hết toàn lực đẩy nam sinh cao lớn hơn mình một vòng ra.

Hai người đều thở hồng hộc, Nhạc Hàm kinh hoảng, sau khi đẩy được Hà Nghị Minh ra liền bỏ chạy, không dám hỏi câu nào, cũng không có tâm tình hỏi.

Sau khi rời khỏi thư viện, cậu cảm thấy mình bị Hà Nghị Minh đùa giỡn.

Hà Nghị Minh khẳng định biết cậu thích anh ta, rõ ràng đã kết giao với Vu Mạn Mạn nhưng lại tùy tiện chạy tới muốn cưỡng hôn cậu, khẳng định là xem cậu như đồ chơi mà đùa giỡn! Hoắc là xem cậu như lốp xe phòng hờ, muốn chơi trò mập mờ!

Đương nhiên, xét tới chuyện Hà Nghị Minh là trai thẳng, cho dù muốn tìm lốp phòng hờ cũng không tìm tới con trai, Nhạc Hàm cuối cùng tổng kết là loại một có khả năng hơn.

Nói tóm lại, cậu thực sự khiếp sợ với hành vi của Hà Nghị Minh, cũng lần đầu tiên hoài nghi về nhân phẩm của Hà Nghị Minh.

Cho đến tận hôm nay cậu mới biết, Hà Nghị Minh thật sự thích mình, thậm chí việc kết giao với Vu Mạn Mạn tựa hồ cũng có liên quan tới mình.

Trong tình huống như vậy, Hà Nghị Minh mặc dù biết rõ xích mích của cậu cùng Vu Mạn Mạn nhưng vẫn làm ra chuyện như vậy, Nhạc Hàm thật sự không thể nào hiểu được.

------lợi dụng một cô gái để xác nhận tâm ý của mình thật sự là hành vi quá cặn bã, với lại Hà Nghị Minh chưa từng nghĩ tới, tất cả những gì hắn làm sẽ tổn thương Nhạc Hàm sao? Không phải hắn thích Nhạc Hàm à?

.... hay là, Hà Nghị Minh thực sự không để tâm tới chuyện Nhạc Hàm có bị tổn thương hay không?

Hiểu rõ tâm ý của mình mới là quan trọng nhất, vì vậy hắn mới cần một cô gái, mà khi đó Vu Mạn Mạn dính hắn chặt nhất, hắn liền tiện tay lợi dụng. Thậm chí, khoảnh khắc làm ra quyết định đó, kỳ thực hắn cố ý muốn chọn cô gái này?

Không chỉ làm Nhạc Hàm nhìn thấy người mình thích kết giao với người khác, đặc biệt để cậu tận mắt nhìn thấy người mình thích ở chung một chỗ với người mình ghét, để cậu khó chịu, tâm tàn ý lạnh, khi đó Hà Nghị Minh nhất định đang ở một bên lặng lẽ quan sát đi? Hắn ôm tâm tư gì? Vừa xác định tâm ý mình, vừa thích thú nhìn Nhạc Hàm bị khi dễ, hắn cảm thấy như vậy rất thú vị sao?

Hà Nghị Minh không ngờ được mâu thuẫn của Nhạc Hàm cùng Vu Mạn Mạn không phải mâu thuẫn bình thường, có lẽ là không nghĩ tới, có lẽ cảm thấy không cần thiết quan tâm, bởi vì hắn nghĩ rằng sau khi đạt được mục đích, chỉ cần an ủi vài câu thì sẽ vỗ về được Nhạc Hàm.

Đầu tiên là hung hăng khi dễ, sau đó dụ dỗ an ủi, Nhạc Hàm nhất định sẽ vừa ủy khuất lại hài lòng, quanh đi quẩn lại sẽ càng yêu Hà Nghị Minh hơn?

Chơi một trò chơi 'không ảnh hưởng toàn cục', dễ dàng thu cục, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

---- làm sao có thể? !

Vu Mạn Mạn đối với Nhạc Hàm mà nói, chính là ác ma.

Lợi dụng ác ma Vu Mạn Mạn để tổn thương Nhạc Hàm thì Hà Nghị Minh cũng chính là ác ma.

Về phương diện tình cảm, Hà Nghị Minh thật sự đã xem cậu quá ngây thơ rồi.

Hiện giờ cậu chỉ cảm thấy thực tởm lợm, tởm tới mắc ói.

Kiều Duệ nói: "Tôi đã sớm đoán được Hà Nghị Minh biết cậu có xích mích với Vu Mạn Mạn, chỉ là không ngờ hắn căn bản không thích Vu Mạn Mạn mà là thích cậu, vì thế tôi mới không nói với cậu. Tôi cảm thấy dù sao chuyện cũng đã như vậy rồi, Hà Nghị Minh có bệnh, cậu cũng coi như mắt mù, bây giờ biết rõ phải làm sao là được rồi, sau này hai người sẽ không đồng thời xuất hiện nữa, cũng không còn quan hệ gì. Chuyện này cậu cũng không cần phải biết."

Nào ngờ đâu sự tình lại cẩu huyết như vậy.

Về tới phòng ngủ thì thời gian cũng khá khuya, những người khác đều ở trong phòng, đang chơi game hoặc tự làm chuyện của mình, Nhạc Hàm cùng Kiều Duệ rửa mặt xong liền tự leo lên giường của mình.

Sau khi quên đi chuyện không thoải mái xảy ra đêm nay, Nhạc Hàm nghĩ tới hai người bạn vừa nãy của Kiều Duệ, nhất thời có chút hứng thú, liền mở Weibo.

Cậu nhớ ban nhạc của Kiều Duệ tên là Spark, còn có nick Weibo. Tuy Nhạc Hàm sớm đã theo dõi nhưng bình thường ngay cả weibo cũng ít khi lướt xem tin tức, có theo dõi hay không cũng chỉ là một động tác mà thôi, vì vậy đây vẫn là lần đầu tiên cậu chính thức lướt xem tin tức về nick weibo này.

Vừa xem liền bị dọa nhảy dựng, ban nhạc Spark này có hơn 600.000 fans, khẳng định không thể so với ban nhạc ngôi sao ra mắt chính quy, thế nhưng ở trong đám 'dân thường' thì đã có thể coi là có rất nhiều người hâm mộ!

Nhạc Hàm nhớ mình theo dõi nick weibo này lúc mới nhập học năm nhất, khi đó ban nhạc này đã có nhiều fans như vậy rồi sao?

Cậu liền quay qua hỏi Kiều Duệ, Kiều Duệ nằm ngủ ở giường sát bên, đang nằm lỳ trên giường, đầu vừa vặn hướng về phía Nhạc Hàm, nghe vậy liền nói: "Khi đó vẫn chưa, weibo này là sau khi tôi gia nhập ban nhạc mới tạo, khi ấy bọn ảnh đã tham gia hai lần Festival âm nhạc rồi, mặc dù fans không nhiều nhưng cũng tăng lên rất nhanh."

Nhạc Hàm cảm thán: "Lợi hại thật, vậy hai người vừa nãy có weibo của riêng mình không?"

Kiều Duệ: "Có, ông cứ search tên bọn họ là ra à."

Nhạc Hàm không biết tên hai người kia viết như thế nào, lật tìm kiếm trong thông tin trong weibo ban nhạc thì quả nhiên có nói tới, một người tên là Chu Diêu Yaoaoao, fans gần 100.000, một người khác là Kỳ Tuân EN, fans so với ban nhạc còn nhiều hơn.

[end 19]

[20] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta - Không Thì.... Ông Cứ Phá Liêm Sỉ Đi?

****

Bài post mới nhất trên weibo là vào một tuần trước, là một tấm hình. Trong hình là một con chó săn thỏ có hai lỗ tai thật lớn nằm ngửa bụng dưới đất, tư thế vặn vẹo, miệng há to, tròng mắt cũng trợn to, diện mão dữ tợn cắn một quả bóng đồ chơi.

Kỳ Tuân chỉ để hai chữ: "Cẩu đần."

Nhạc Hàm: "..."

Bình luận bên dưới ngoại trừ hối thúc anh up status nhiều hơn thì còn lại đều là cười, từ bình luận của mọi người Nhạc Hàm biết được tên của con chó trong hình là 'Thùng Cơm'.

Một status 囧 囧 ba chấm như vậy mà cũng có hơn năm ngàn bình luận...

Là một người từ khi lập nick weibo tới nay mà người theo dõi chưa tới năm mươi người---- đương nhiên nguyên nhân là Nhạc Hàm không nghịch weibo nhiều có chút hoảng hốt: "Fans của Kỳ, Kỳ Tuân nhiều thật!"

Kỳ Duệ đang vọc di động phì cười: "Đương nhiên rồi, nhưng mà trước đó anh Kỳ vốn đã có chút danh tiếng rồi, lúc đi học ảnh có lập một đội nhạc, sau đó bởi vì học thiết kế nên muốn xuất ngoại du học, những thành viên khác trong đội muốn ra mắt chính thức, khi đó ảnh không có ý muốn phát triển nên đã rời đội. Ba năm trước ảnh mới vừa về nước, nhanh chóng cùng vài người thành lập đội nhạc hiện tại. Nói ra thì Chu Diêu cũng là người trong đội cũ, sau khi anh Kỳ đi rồi, Chu Diêu cũng đi theo, lúc anh Kỳ trở về cũng chỉ có mình Chu Diêu tiếp tục sát cánh với ảnh."

Nhạc Hàm hiếu kỳ: "Thành viên khác trong đội nhạc bọn ông đều có công việc khác à?"

Nói tới chuyện này Kiều Duệ liền bĩu môi, ngày thường cậu vẫn luôn là nhân dân tầng chót bị đám đại lão đè ép: "Ừ, có mình tui là sinh viên thôi!"

Nhạc Hàm lại càng tò mò hơn: "Vậy hiện giờ bọn họ chuyên làm âm nhạc à?"

Kiều Duệ lắc đầu: "Làm gì có chuyện đó, cho dù bọn tôi có thể tham gia Festival âm nhạc, thỉnh thoảng sẽ ra Album riêng nhưng có thể kiếm được bao nhiêu tiền đâu, bọn họ đều có công việc riêng của mình. Với lại không phải tôi đã nói với ông là bọn họ cùng đầu tư mở một quán bar à, thứ nhất là vì kiếm tiền, thứ hai là có nơi để biểu diễn."

Nhạc Hàm có chút bội phục: "Có thể làm tới mức này quả thực tốn không ít tâm tư."

Kiều Duệ: "Đương nhiên rồi, muốn cân bằng cuộc sống thực tế cùng chuyên môn yêu thích là một chuyện rất khó."

Nhạc Hàm: "Bọn ông chưa từng nghĩ tới chuyện ra mắt hả?"

Làm âm nhạc tới mức này rồi, nếu như có thể ra mắt thì không phải có thể cân bằng cả thu nhập kinh tế cùng yêu thích sao?

Kiều Duệ suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện ra mắt, tôi chỉ yêu thích chơi nhạc vậy thôi, ai biết được tôi có thể thích bao lâu chứ, hơn nữa một khi ra mắt, nếu áp lực quá lớn, quá mệt mỏi thì nói không chừng ngay cả thứ yêu thích cũng biến thành không thích thì khổ biết bao nhiêu. Về phần bọn anh Kỳ... tôi cũng không rõ bọn ảnh nghĩ sao, bình thường cũng không nói tới vấn đề này."

Ý tưởng hiện thực của Kiều Duệ làm Nhạc Hàm sửng sốt, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được.

Rất nhiều người khi lựa chọn nghề nghiệp đều suy xét vấn đề có nên chọn chuyên ngành mình yêu thích hay không---- lúc yêu thích bị áp lực thực tế đè ép, bọn họ có còn đơn thuần yêu thích nữa hay không. Thực ra, chính vì quá yêu thích nên mới có suy nghĩ này.

Nếu bọn họ thật sự ra mắt, với tướng mạo này, đặc biệt là Kỳ Tuân, muốn hot lên quả thực không khó.

Nghĩ tới số lượng fans hùng hậu của Kỳ Tuân, Nhạc Hàm len lén nghĩ, nếu không phải vì khi nãy ánh đèn trong rạp quá mờ, có lẽ trong đó cũng có không ít fans của Kỳ Tuân!

Cậu không khỏi một lần nữa thầm than thở: Thần tiên, người thanh niên kia quả thật là thần tiên!

Đương nhiên, mê trai chính là mê trai.

Nhạc Hàm không phải loại mê trai bất chấp, thứ nhất, loại thần tiên như Kỳ Tuân không phải đối tượng có thể tiếp xúc, thứ hai, hiện giờ cậu đã có đối tượng yêu trên mạng, vì vậy lướt weibo một chút, trò chuyện với Kiều Duệ hai ba câu xong, Nhạc Hàm liền vui vẻ chạy đi chơi game.

Đêm nay vừa khéo, cả cậu lẫn Chiến Ca đều bận việc, hôm qua Chiến Ca có bảo với cậu, nói là đêm nay có thể sẽ không login được, Nhạc Hàm vốn cũng nói vậy với Chiến Ca, nhưng bây giờ cách giờ ngủ vẫn còn một chút thời gian, Nhạc Hàm nhịn không được có chút ngứa tay.

Một mình cậu thu hoạch cây trồng, trêu chọc con ếch, lúc này Triệu Nhất Phi đột nhiên tới chơi.

----- hai người là bạn thân ngoài đời thực, có chuyện thì không phải không thể gọi điện thoại liên lạc, chỉ là hai người đều biết đối phương phần lớn thời gian đều ngâm mình trong game, vì thế đã quen gặp mặt trong game.

Triệu Nhất Phi vừa tiến vào liền thực tự nhiên ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc trà rồi một hơi cạn sạch, sau đó mới âm trầm nói: "Nhạc Hàm!"

Nhạc Hàm bị giọng điệu của đối phương dọa hoảng: "Sao vậy?"

Triệu Nhất Phi ho khan hai tiếng, nhích tới gần nhỏ giọng hỏi: "Ông... gần đây ông với ông chồng trong game của ông thế nào?"

Nhạc Hàm chấm hỏi: "Tốt lắm!"

Triệu Nhất Phi vừa do dự lại có chút lúng túng.

Nhạc Hàm bắt đầu có chút đề phòng: "Rốt cuộc ông tới tìm tôi làm chi?"

Triệu Nhất Phi vuốt mặt, qua vài giây thì nhỏ giọng nói: "... Thang thái tử tới tìm tôi."

Nhạc Hàm: "..." Tên đó không phải nói sẽ đợi cậu à? Sao vẫn chủ động ra chiêu chứ....

Triệu Nhất Phi ngượng ngùng lầm bầm: "Là trùng hợp, thật sự là trùng hợp, trùng hợp tìm bằng hữu uống rượu thì gặp."

Nhạc Hàm trừng mắt: "Vậy cậu ta đã nói gì với ông?"

Có thể làm Triệu Nhất Phi đặc biệt tìm tới nói chuyện với cậu, khẳng định không phải chuyện tốt.

Triệu Nhất Phi bị Nhạc Hàm trừng tới xấu hổ không thôi, thế nhưng tới cũng tới rồi, vì thế kiên trì nói ra chân tướng.

Thì ra đoạn thời gian trước Thang thái tử trùng hợp quen biết một người bạn. Triệu Nhất Phi chỉ là nhất thời nổi hứng đi tìm bạn mình mà thôi, lúc tới gặp Thang thái tử, người bạn kia lại nhắc tới chuyện lùm xùm của Thang thái tử với Đát Kỷ, tự nhiên tạo thành một cục diện khó xử---- đương nhiên, người bạn này không hề biết Đát Kỷ cùng Triệu Nhất Phi là bạn tốt, chỉ biết nick chính của Đát Kỷ là người Triệu quốc, mà Thang thái tử trước kia vì không tìm được Đát Kỷ cũng từng muốn tìm hiểu tin tức nick chính của Đát Kỷ từ hoàng đế Triệu quốc.

Thang thái tử này cái gì cũng tốt, chỉ là phương diện tình cảm thật sự chẳng khác nào keo dán da chó. Nếu để hắn tìm tới thì Triệu Nhất Phi chắc chắn phải đau đầu.

Bọn họ biết xấu hổ nhưng Thang thái tử thì lại không!

Hiển nhiên Thang thái tử đã sớm xem qua tư liệu về hoàng đế Triệu quốc, vừa nhận ra Triệu Nhất Phi thì biểu cảm cũng lộ rõ vui sướng.

Lại nói tiếp, có lẽ bởi vì Nhạc Hàm dùng nick Đát Kỷ thêm bạn tốt nên Thang thái tử tạm quên đi ý tưởng tìm Triệu Nhất Phi. Thế nhưng hiện giờ Triệu Nhất Phi lại tự mình chạy tới trước mặt hắn, tiện nghi này, không đúng, kỳ ngộ này đối với Thang thái tử mà nói chính là bánh bao từ trên trời rơi xuống, không chụp sao được.

Có rượu kết nối. bá cổ choàng vai, huynh huynh đệ đệ cũng gọi ngọt sớt.

Triệu Nhất Phi không phải không biết Thang thái tử có chủ ý gì, anh thật sự kiên định đứng về phía Nhạc Hàm.

Về phần cụ thể là kiên định thế nào thì-----

Thang thái tử: "Ông biết Đát Kỷ đúng không, nick chính là người Triệu quốc! Nếu nick phụ có liên quan tới nick chính thì Đát Kỷ cũng chính là người Triệu quốc!"

Triệu Nhất Phi: "Tui tui tui không biết!"

Thang thái tử: "Có người nói dung mạo nick chính của Đát Kỷ rất đáng yêu!"

Triệu Nhất Phi: "Tui tui tui không biết!"

Thang thái tử: "Có người nói ngoài đời thực Đát Kỷ đã có người mình thích rồi! Nhưng nếu nói là người mình thích thì tức là vẫn chưa theo đuổi được?"

Triệu Nhất Phi: "Tui tui tui không rõ...."

Thang thái tử: "Tôi nghe nói bên mấy ông dạo này công thành có chút khó khăn, có đúng không?"

Triệu Nhất Phi: "....ầy."

Thang thái tử: "Có đôi khi cũng cần phải liên minh, cứ đơn độc như vậy không được đâu, ông xem Mộc Dĩ Thành Chu đi, mạnh như thế mà không phải cũng liên minh với bọn tôi mới đánh được thành à?"

Triệu Nhất Phi: "...bởi vì quan hệ của anh ông tốt với ổng nên ổng mới liên minh."

Thang thái tử: "Hừ, lần trước nếu không có bọn tôi thì ổng sớm đã bị người ta ám toán ngủm củ tỏi rồi."

Triệu Nhất Phi: "Oh...."

Thang thái tử: "Nếu chúng ta có thể thông gia, tôi nhất định sẽ kêu gọi mọi người giúp đỡ, bọn ông lập quốc cũng một thời gian rồi, tôi thấy cũng nên mở rộng lãnh thổ rồi ấy!"

Triệu Nhất Phi: "Cái này...."

Thang thái tử: "Ông nói coi hai nick của Đát Kỷ kết hôn chưa----- nick chính hẳn là vẫn chưa đi? Đát Kỷ không thừa nhận người tôi đã gặp ở Vạn Quốc Hội là cậu ta, hơn nữa trong hiện thực cũng đã có người mình thích, chắc chắn sẽ không kết hôn trong game! Tôi cũng đâu có cầu cậu ta thật sự ở cùng một chỗ với tôi, chỉ gả một nick cho tôi thì sao chứ.... Ông nói coi Triệu ca! Tôi sợ Đát Kỷ không vui nên mới không đi tìm ông, thế nhưng bây giờ nếu chúng ta đã gặp nhau thì đó chính là duyên phận! Ông là hoàng đế, ở trong game có quyền lực, quốc tịch Triệu quốc ông nắm rõ trong tay mà! Nick chính của Đát Kỷ chúng ta không nhất định tìm được, thế nhưng nếu Đát Kỷ là người Triệu quốc thì lại rất dễ đúng không!"

Triệu Nhất Phi: "...."

Nhạc Hàm: "..."

Cậu thẫn thờ nhìn Triệu Nhất Phi cứng đờ nhưng lại không thiếu phần nhanh lẹ miêu tả toàn bộ cuộc nói chuyện, ánh mắt còn lộ ra chút hèn mọn.

Triệu Nhất Phi vuốt mặt, nghĩ tới dù sao cũng nói tới nước này rồi, liền bình tĩnh lại hỏi bạn tốt của mình: "Hay là.... ông cứ phá liêm sỉ đi?"

Không đợi Nhạc Hàm trả lời, cửa gỗ phía sau bọn họ đột nhiên bị mở ra, một âm thanh trầm thấp truyền vào: "Phá liêm sỉ gì vậy?"

Nhạc Hàm cùng Triệu Nhất Phi sợ tới hồn bay phách lạc.

[end 20]

[21] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

***

Đứng ở ngoài cửa Kỳ Tuân nghe thấy trong nhà có âm thanh lạ, đang đoán xem là ai, thuận tiện vừa mở cửa tiến vào hỏi một câu, không ngờ hai người trong phòng một người thì cứng ngắc, người kia chỉ kém không viết câu 'làm sao anh lại xuất hiện ngay lúc này' trên mặt nữa thôi.

Bước chân Kỳ Tuân khựng lại, trong lòng lập tức vang lên tiếng cảnh báo.

Anh đánh giá người đàn ông lạ mặt trông khá bình thường ở bên cạnh Nhạc Hàm, lẳng lặng đi tới hỏi: "Oa Oa, bạn của em à?"

"À vâng, đúng rồi!" Nhạc Hàm suýt chút nữa đã cắn đầu lưỡi mình, không biết mình đang khẩn trương cái gì, rõ ràng cậu không hề làm chuyện xấu gì cả.

"Chào chào chào anh!" Triệu Nhất Phi bật dậy, vì quá chột dạ nên chơi đại lễ khom người chào hỏi, Kỳ Tuân được kính trọng mà có chút giật mình, cứ tưởng đâu mình gặp phải đàn em.

Kỳ Tuân lấy lại tinh thần, chờ Nhạc Hàm giới thiệu một chút, chỉ thấy Triệu Nhất Phi cứng ngắc cười ha hả: "Cái kia, tôi không quấy rầy hai người, đi trước đây!"

Nhạc Hàm vội vàng gật mạnh đầu: "Ừ, đi đi!"

Dứt lời, Triệu Nhất Phi thậm chí còn không đi ra ngoài nhà đã trực tiếp dùng công năng chuyển tiếp bản đồ mà biến mất ngay tại chỗ.

Kỳ Tuân: "...."

Có cần biểu lộ rõ ràng đến vậy không?

Anh soạt một tiếng quay qua nhìn Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm mở to đôi mắt, vẻ mặt đặc biệt vô tội.

Kỳ Tuân hơi híp mắt.

Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt.

Giây tiếp theo Kỳ Tuân khẽ giật giật chậm rãi đi tới, anh không dừng lại ở cạnh bàn mà trực tiếp đi vòng ra phía sau Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm không khỏi ưỡn thẳng sống lưng.

Kỳ Tuân đứng lại ở phía sau, đưa tay tới, giống như thờ ơ nói: "Nói tới thì, hình như tôi chưa từng gặp bạn bè của em."

Nhạc Hàm cảm giác được đối phương vén tóc mình, đầu ngón tay chạm vào gáy cổ, cậu theo bản năng rụt cổ: "Bình thường em cũng ít khi tìm bọn họ."

Kỳ Tuân nhướng mày: "Nếu bình thường ít khi tìm họ thì sao lại trở thành bạn? Chẳng lẽ là bạn ngoài đời thực?"

Nhạc Hàm: "Oh... đúng rồi ạ...."

Động tác Kỳ Tuân khựng lại, ánh mắt trở nên có chút vi diệu.

Một lát sau, anh thu hồi tâm tư rồi kéo sợi dây cột cóc của Nhạc Hàm, mái tóc đen liền xõa ra. Kỳ Tuân từ ống tay áo lấy ra một cây lược gỗ, động tác nhẹ nhàng giúp Nhạc Hàm chải tóc.

Nhạc Hàm nhìn không thấy tình cảnh sau lưng nhưng cảm nhận được động tác của Kỳ Tuân, gương mặt lặng lẽ đỏ ửng lên, trái tim nảy lên thình thịch thình thịch.

"Không phải anh nói đêm nay sẽ không onl à?" Nhạc Hàm ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi.

"Trở về sớm nên lên mạng xem một chút, không phải em cũng onl à?" Kỳ Tuân trả lời, sau đó đột nhiên nói: "Vừa nãy đang cùng bạn nói chuyện gì mà 'phá liêm sỉ' thế?"

Nhạc Hàm: "..." Sao vẫn chưa quên giùm đi?

Tròng mắt cậu đảo loạn, trong một thoáng có chút khẩn trương, ngón tay nắm chặt vải quần trên đầu gối.

Kỳ Tuân nhìn thấy hành động lén lút của Nhạc Hàm, anh cố ý thả chậm động tác chải tóc, thỉnh thoảng đụng vào làn da của nam sinh trước mặt, thậm chí hơi khom người xuống áp sát miệng bên tai đối phương, để môi mình như có như không áp sát tai Nhạc Hàm, thấp giọng nói: "Ngoan, nói cho tôi nghe nào."

Âm thanh trầm thấp cùng với hơi thở ấm áp từ sau tai ập tới, Nhạc Hàm cảm thấy sống lưng tê dại, có ảo giác ngay cả đầu lưỡi cũng không có cách nào khống chế, hé miệng mềm nhũn nói: "Cậu ta, cậu ta muốn em trèo...."

Hai chữ 'trèo tường' suýt chút nữa đã nói ra khỏi miệng, Nhạc Hàm kinh hãi, vội vàng cái khó ló cái khôn sửa lời: "Cậu ta thầm mến em nên muốn em tái giá!"

Kỳ Tuân: "!"

Nhạc Hàm: "!"

Trong lúc gấp gáp hình như không hề nhanh trí mà chỉ có tăng thêm phần ngu mà thôi!

Kỳ Tuân siết chặt tay, mấy lọn tóc của Nhạc Hàm cũng bị anh túm trong tay, giọng nói đặc biệt âm trầm: "Tái giá?"

Nhạc Hàm giật mình, muốn nói mình đã nói sai nhưng nghĩ lại thì---- nếu vậy thì cậu phải giải thích thế nào đây? Nếu muốn giấu chuyện nick phụ thì chỉ có thể nói dối cho qua chuyện!

Sau khi suy nghĩ xong, Nhạc Hàm thực bình tĩnh gật đầu: "Dạ!"

Sau này chỉ cần bảo Triệu Nhất Phi thấy Chiến Ca thì cứ đi đường vòng là được.

Thầm nghĩ xong bụng xong thì Nhạc Hàm thấy người phía sau buông tóc mình rồi đi nhanh tới cửa, lạnh lùng ra lệnh với con ếch mà mình mang tới: "Nhớ kỹ cái tên vừa tới khi nãy chưa? Sau này thấy tên đó tới một lần thì cắn một lần!"

Nhạc Hàm: "Khoan khoan khoan đã!"

Vẻ mặt Kỳ Tuân lại càng lạnh hơn, gần như có sương lạnh tỏa ra: "Không chỉ cắn, còn phải phun độc, phun tới mức éo dám quay lại lần hai!"

Nhạc Hàm: "..."

Cậu rối loạn bật dậy chạy ào tới cửa, từ phía sau ôm lấy Kỳ Tuân, mềm nhẹ nói: "Em chỉ thích anh thôi!"

Lời biểu lộ này làm Kỳ Tuân thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn tỏ ra tức giận nói: "Cậu ta thầm mến em mà em vẫn còn làm bạn với cậu ta? Em không sợ cậu ta nghĩ rằng mình vẫn còn hi vọng à?"

Nhạc Hàm suy nghĩ xem mình nên làm sao để lời nói dối này trở nên hoàn mỹ, cậu cười khan nói: "Em, em cũng không có cách nào..."

"Nghĩa là cậu ta mặt dày theo đuổi em không chịu thôi?" Kỳ Tuân tự động diễn giải lời nói của Nhạc Hàm, mặt không biến sắc nói: "Tôi biết rồi, vậy lần sau nhìn thấy cậu ta một lần tôi sẽ đánh một lần, dùng nick chính."

Nhạc Hàm: "..." Cảm giác mình còn nói thêm gì nữa thì Triệu Nhất Phi sẽ không sống sót nổi trong game này mất.

Kỳ Tuân càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm.

Oa này vậy mà lại có bạn bè đời thực ở trong game.

Đương nhiên chuyện này thật ra cũng rất bình thường, bạn bè cùng chơi một game là chuyện bình thường, chỉ là người kia lại thầm mến Oa này? !

Trong game thì anh còn có thể giúp Oa này cắt đứt quấy rối, nhưng hiện thực thì sao?

Kỳ Tuân bực bội, không biết vì sao đột nhiên nghĩ tới trận nháo loạn trong rạp hát khi nãy.

Lẽ nào, nam sinh đáng yêu luôn có người quấy rầy?

Kỳ Tuân có chút nóng nảy.

Nghĩ tới lời Thang thái tử đã nói với Tần Ngọc Viện khi gặp mặt ở Vạn Quốc Hội, anh hé miệng, còn chưa kịp nói gì đã bị Nhạc Hàm cắt lời.

Nhạc Hàm thấy chân mày đối phương vẫn luôn nhíu chặt thì vội vàng đổi chủ đề: "Đã muộn lắm rồi, anh ngủ chưa? Hay là chơi thêm xíu nữa? Nói ra thì đêm nay hình như game có mở hoạt động phu thê á, nói là có thể giúp gia tăng điểm động tâm, chúng ta chơi thử một chút không?"

Vì thế lời nói của Kỳ Tuân bị nghẹn trở lại.

Cẩn thận nghĩ lại, anh cảm thấy hiện giờ chưa phải lúc thích hợp để nói về chuyện này, vì vậy liền đè ép ý tưởng đó xuống, chỉ là anh chưa muốn đi ngủ, nghe vậy liền nói: "Ừm, đi thôi."

Hai người đợi một hồi, tới mười hai giờ thì một kí hiệu nhỏ xa lạ xuất hiện trên bảng điều khiển.

Hoạt động sự kiện mới này có tên là Ôn Nhu Hương, cái tên nghe thôi đã thấy mờ ám rồi.

Hai người cũng không nghĩ nhiều, cùng nhau nhấn tiến vào hoạt động, hình ảnh thay đổi, bọn họ đứng trước một tòa lầu cổ kính, trước mặt hai người xuất hiện khung đối thoại bán trong suốt, hệ thống đang giải thích quy tắc của hoạt động này.

Hoạt động thuộc tính vượt ải, cặp vợ chồng khi tiến vào tòa lầu Ôn Nhu Hương này sẽ gặp phải vài trắc trở, sau khi qua ải thì trò chơi sẽ thưởng một trăm điểm động tâm cho hai vợ chồng, đồng thời còn thưởng thêm một chút gì đó có liên quan tới nghề nghiệp của người chơi.

Ví dụ là binh sĩ thì có thể nhận được phần thưởng vũ khí như đao, thương này nọ, nếu là nông dân thì có thể là hạt giống hiếm.

Đương nhiên, Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân tham gia hoạt động không phải vì phần thưởng này, vì thế cả hai người chỉ xem lướt qua khung đối thoại mà thôi, ôm tâm tình khá thoải mái đẩy cửa tiến vào trong lầu các.

Lúc vào trong, Kỳ Tuân còn nói: "Nếu tên của nó là Ôn Nhu Hương thì trở ngại không phải đánh đánh giết giết gì đâu. Nếu hệ thống yêu cầu chúng ta...."

Kỳ Tuân thấy Nhạc Hàm hiểu lệch ý mình, liền nổi lên ý đồ muốn trêu đùa đối phương, cười khẽ nói: "Em có ngượng không?"

Nhạc Hàm đỏ mặt: "Thiết kế game sẽ không mất liêm sỉ vậy đâu...."

Kỳ Tuân bị dáng vẻ của Nhạc Hàm chọc cho ngứa ngáy trong lòng, tưởng tượng một chút trong đầu rồi đưa tay nâng cằm Nhạc Hàm, âm thanh có chút khàn khàn: "Ai biết-----"

Âm thanh đột nhiên biến mất, cái người đang đùa giỡn cậu cũng biến mất, Nhạc Hàm sửng sốt, trong tầm mắt cậu xuất hiện thời gian đếm ngược, là ba mươi phút.

Nhạc Hàm còn chưa lấy lại tinh thần thì cảm nhận được một góc trong phạm vi tầm nhìn có dị dạng, quay đầu nhìn qua thì bị dọa hoảng, bởi vì phía đó đột nhiên xuất hiện một người.

Là một người đàn ông tuấn mỹ mặc trường sam màu xanh nhạt đang tựa người trên cầu thang, tà mị cuồng nhiệt mỉm cười nhìn cậu: "Oa Oa..."

Nhạc Hàm choáng váng: "Sao, sao anh lại ở đây?"

Người này từng có một thời gian làm vương gia Triệu quốc, Đoan vương, cũng là một người mà Nhạc Hàm từng thầm mến ở trong game!

Đoan vương mỉm cười không nói, chỉ đi tới kéo tay cậu.

"Chờ đã!" Nhạc Hàm bị dáng vẻ quyết đoán cùng nụ cười OOC của đối phương làm bối rối, còn chưa kịp rụt tay lại thì ở phía sau đột nhiên có người ôm lấy cậu.

Người nọ phà hơi thở ấm áp vào tai cậu, nhỏ giọng nói: "Oa Oa đáng yêu, có nhớ tôi không?"

Da đầu Nhạc Hàm tê rần, vừa nghe thấy âm thanh này liền cảm thấy không đúng, hình như cũng là một người nào đó từng làm cậu động tâm!

Ngay sau đó, trong tòa lầu cao cỡ năm tầng lầu này, trong đại sảnh, trên cầu thang, trên lan can mỗi tầng lại có một soái ca xuất hiện, trầm thấp hoặc ôn nhu gọi cậu.

"Oa Oa..."

"Oa Oa bảo bối...."

"Tiểu Oa honey...."

"Oa à...."

Một đôi tay nâng mặt cậu, sờ cằm cậu, kéo cậu, ôm eo cậu.

Mắt Nhạc Hàm hóa thành hình nhang muỗi, hôn mê.

Tình, tình huống gì đây?

Cậu cảm thấy hình như mình vừa lập Flag*.....hoạt động này thật sự quá vô liêm sỉ, chỉ là phương hướng vô liêm sỉ có chút không đúng lắm.... [dấu hiệu sắp bị vả mặt]

[*]

[Tác giả] Kỳ Tuân: Chắc nhiệm vụ hoạt động này là muốn chúng ta làm một vài chuyện hơi xấu hổ!

Hệ thống game: Đúng là chuyện xấu hổ, chỉ là không phải với bạn nha, hì hì.

Kỳ Tuân: (╯‵□′)╯︵┻━┻

[end 21] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com